Chương 482: cũng không miễn cưỡng
Bao Bao Tử
06/07/2021
Lôi Giang lại cười lạnh một tiếng, nói với Chu Tường: "Nàng sao? Thôi bỏ đi."
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, nếu bọn họ thừa dịp Chiến Luyện đi ra ngoài giết đóa
Nhục hoa kia mà bắt trói An Nhiên đi, chờ Chiến Luyện trở về, lại đuổi theo một đường, Lôi Giang
lười chọc chuyện này.
Còn nữa, có thể nhẹ nhàng bắt được An Nhiên hay không rồi lại nói tiếp. Hắn là người thông minh,
tuy rằng Chu Tường có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa, quay đầu đi triệu tập những thủ
hạ của hắn giấu trong quân đội.
Bởi vì có quan hệ với Đường Ti Lạc, khi Lôi Giang quay lại thôn Thiết Ti hắn mang theo những thủ hạ
còn sót lại đi theo người Đường Ti Lạc. Mọi người chạy một trốn một đường từ thôn Thiết Ti tới
Tương thành, người của Đường Kiến Quân tiêu hao rất lớn ở trong Tương thành thì người của hắn cũng
tiêu hao không ít, vì thế khi vào trong tiểu khu này, Lôi Giang khiến Đường Ti Lạc an bài người của
hắn mặc quân trang phân vào đội ngũ quân nhân của Đường Kiến Quân.
Hơn nữa Lôi Giang còn có năng khiếu thu phục nhân tâm, trên thực tế người Trương Bác
Huân điều động có một bộ phận lớn Lôi Giang cũng có thể điều động.
Đương nhiên, điều này chưa tính vào lực ảnh hưởng của Đường Ti Lạc. Chu Tường đi tìm người, Lôi
Giang vội vàng trở về chỗ ở của Đường Ti Lạc, thấy Trương Bác Huân đang bị Đường Ti Lạc tức giận
đầy mình đẩy ra khỏi của, Lôi Giang trốn vào chỗ tối đợi một chút, chờ cho Trương Bác
Huân ủ rũ cụp đuôi rời đi hắn mới đi vào cửa.
"Lạc Lạc, ngươi lại nổi giận với Trương Bác Huân hay sao?"
Nhìn Đường Ti Lạc đang ngồi giận dỗi trên ghế sô pha, Lôi Giang thò lại gần, ôm lấy thân mình nàng
ta nói thập phần đau lòng.
Lạc Lạc?! Đường Ti Lạc nghe xưng hô vậy, lập tức nước mắt lại rơi, lúc ba ba nàng còn sống, cũng
gọi nàng như vậy.
Vì thế đối với sự thân cận của Lôi Giang không chút nào phản cảm, ngược lại còn không muốn xa rời.
"Được rồi, Lạc Lạc, đừng khóc, ta có chuyện này muốn nói với ngươi, ngươi đi thu thập
một chút đi, Lạc Phi Phàm nói ngươi mang lên toàn bộ
người có thể mang đi, đi lên cao tốc Kinh Tàng gặp hắn!" "Thật sự?"
Mắt thấy nước mắt lại chảy ra, Đường Ti Lạc nhanh tay xoa xoa nước mắt trên mặt, cười một chút,
nghiêng đầu nhìn Lôi Giang, Lôi Giang rất nghiêm túc mà gật gật đầu, nàng nhảy dựng lên, nhanh
chóng đi thu thập hành lý của mình.
Nói thật, ở chỗ này, nàng thật sự không thể ở nổi thêm một ngày nào nữa, không phải vì hoàn cảnh
sinh tồn của nơi này ác liệt bao nhiêu mà bởi vì nơi này là nơi mà nàng mất đi thân nhân duy nhất
của mình, Đường Ti Lạc không muốn ở lại nơi này.
Vừa vặn, Phi Phàm ca nói phải đi, nàng một khắc đều không muốn dừng lại.
Vào lúc này, cửa lớn của tiểu khu mở ra, Trương Bác Huân thổi còi tập hợp, vài người quân nhân từ
khắp nơi chạy đến đây, chỉnh tề đứng chờ đợi.
Phủ Tử đứng bên cạnh thoáng đếm qua quân số, nghiêng đầu nói với Vân Đào đứng gần đó kỳ quái nói:
"Như thế nào chỉ có 40 người?"
Vân Đào nhún nhung vai, bọn họ là người trong đội ngũ của Đường Kiến Quân, Phủ Tử không biết, hắn
chỉ là người ngoài làm sao biết được?
Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm đứng phía sau cũng cảm thấy thập phần kỳ quái, lẽ ra lúc Đường Kiến
Quân chết đã di ngôn nói còn hơn 100 người đâu, lúc điểm quân số hôm qua lộn xộn cũng hơn 60 người,
giờ nguyện ý đi chịu chết cũng chỉ có hơn 40 người hay sao? Cho nên còn lại không tới, đều là người
tham sống sợ chết, không muốn đi tiêu diệt đóa Nhục Hoa kia?
Thôi đi, cũng không miễn cưỡng!
Trương Bác Huân điểm quân số xong, liền cùng với Chiến Luyện mang theo đám người đi ra
ngoài, hắn và Chiến Luyện đều là dị năng giả hệ kim, không gì phá nổi, mặc dù Nhục Hoa lợi hại như
thế nào cũng không gây tổn thương đến hai người Trương Bác Huân và Chiến Luyện được.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, nếu bọn họ thừa dịp Chiến Luyện đi ra ngoài giết đóa
Nhục hoa kia mà bắt trói An Nhiên đi, chờ Chiến Luyện trở về, lại đuổi theo một đường, Lôi Giang
lười chọc chuyện này.
Còn nữa, có thể nhẹ nhàng bắt được An Nhiên hay không rồi lại nói tiếp. Hắn là người thông minh,
tuy rằng Chu Tường có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa, quay đầu đi triệu tập những thủ
hạ của hắn giấu trong quân đội.
Bởi vì có quan hệ với Đường Ti Lạc, khi Lôi Giang quay lại thôn Thiết Ti hắn mang theo những thủ hạ
còn sót lại đi theo người Đường Ti Lạc. Mọi người chạy một trốn một đường từ thôn Thiết Ti tới
Tương thành, người của Đường Kiến Quân tiêu hao rất lớn ở trong Tương thành thì người của hắn cũng
tiêu hao không ít, vì thế khi vào trong tiểu khu này, Lôi Giang khiến Đường Ti Lạc an bài người của
hắn mặc quân trang phân vào đội ngũ quân nhân của Đường Kiến Quân.
Hơn nữa Lôi Giang còn có năng khiếu thu phục nhân tâm, trên thực tế người Trương Bác
Huân điều động có một bộ phận lớn Lôi Giang cũng có thể điều động.
Đương nhiên, điều này chưa tính vào lực ảnh hưởng của Đường Ti Lạc. Chu Tường đi tìm người, Lôi
Giang vội vàng trở về chỗ ở của Đường Ti Lạc, thấy Trương Bác Huân đang bị Đường Ti Lạc tức giận
đầy mình đẩy ra khỏi của, Lôi Giang trốn vào chỗ tối đợi một chút, chờ cho Trương Bác
Huân ủ rũ cụp đuôi rời đi hắn mới đi vào cửa.
"Lạc Lạc, ngươi lại nổi giận với Trương Bác Huân hay sao?"
Nhìn Đường Ti Lạc đang ngồi giận dỗi trên ghế sô pha, Lôi Giang thò lại gần, ôm lấy thân mình nàng
ta nói thập phần đau lòng.
Lạc Lạc?! Đường Ti Lạc nghe xưng hô vậy, lập tức nước mắt lại rơi, lúc ba ba nàng còn sống, cũng
gọi nàng như vậy.
Vì thế đối với sự thân cận của Lôi Giang không chút nào phản cảm, ngược lại còn không muốn xa rời.
"Được rồi, Lạc Lạc, đừng khóc, ta có chuyện này muốn nói với ngươi, ngươi đi thu thập
một chút đi, Lạc Phi Phàm nói ngươi mang lên toàn bộ
người có thể mang đi, đi lên cao tốc Kinh Tàng gặp hắn!" "Thật sự?"
Mắt thấy nước mắt lại chảy ra, Đường Ti Lạc nhanh tay xoa xoa nước mắt trên mặt, cười một chút,
nghiêng đầu nhìn Lôi Giang, Lôi Giang rất nghiêm túc mà gật gật đầu, nàng nhảy dựng lên, nhanh
chóng đi thu thập hành lý của mình.
Nói thật, ở chỗ này, nàng thật sự không thể ở nổi thêm một ngày nào nữa, không phải vì hoàn cảnh
sinh tồn của nơi này ác liệt bao nhiêu mà bởi vì nơi này là nơi mà nàng mất đi thân nhân duy nhất
của mình, Đường Ti Lạc không muốn ở lại nơi này.
Vừa vặn, Phi Phàm ca nói phải đi, nàng một khắc đều không muốn dừng lại.
Vào lúc này, cửa lớn của tiểu khu mở ra, Trương Bác Huân thổi còi tập hợp, vài người quân nhân từ
khắp nơi chạy đến đây, chỉnh tề đứng chờ đợi.
Phủ Tử đứng bên cạnh thoáng đếm qua quân số, nghiêng đầu nói với Vân Đào đứng gần đó kỳ quái nói:
"Như thế nào chỉ có 40 người?"
Vân Đào nhún nhung vai, bọn họ là người trong đội ngũ của Đường Kiến Quân, Phủ Tử không biết, hắn
chỉ là người ngoài làm sao biết được?
Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm đứng phía sau cũng cảm thấy thập phần kỳ quái, lẽ ra lúc Đường Kiến
Quân chết đã di ngôn nói còn hơn 100 người đâu, lúc điểm quân số hôm qua lộn xộn cũng hơn 60 người,
giờ nguyện ý đi chịu chết cũng chỉ có hơn 40 người hay sao? Cho nên còn lại không tới, đều là người
tham sống sợ chết, không muốn đi tiêu diệt đóa Nhục Hoa kia?
Thôi đi, cũng không miễn cưỡng!
Trương Bác Huân điểm quân số xong, liền cùng với Chiến Luyện mang theo đám người đi ra
ngoài, hắn và Chiến Luyện đều là dị năng giả hệ kim, không gì phá nổi, mặc dù Nhục Hoa lợi hại như
thế nào cũng không gây tổn thương đến hai người Trương Bác Huân và Chiến Luyện được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.