Chương 946: Đây là nơi nào "Đây là nơi nào a?"
Bao Bao Tử
08/07/2021
An Nhiên ngửa đầu nhìn lên không trung khoảng đất trống bị những nhánh cây che đậy, tuyết vẫn còn
đang rơi, không biết chúng đã rơi dày như thế nào, nhưng những nhánh cây thô to vươn ra khoảng
không trên phiến đất trống, hình thành một cái chắn thiên nhiên bảo hộ cho những đóa Phấn hoa này.
Trong bụi hoa kia có lác đác vài cây to, trong đó có một thân cây lớn nhất, nó đã rất cao, tán cây
tỏa ra thành hình nửa vòng tròn, nó có nhánh cây rất nhiều tỏa ra bốn phía, giữa những cành lá của
nó đều là những đóa hoa màu hồng nhạt.
Oa Oa không trả lời An Nhiên, đứa nhỏ nắm tay An Nhiên ngáp nho nhỏ một cái, nhìn dáng vẻ là rất
mệt mỏi, vì thế An Nhiên bế Oa Oa đã đi mệt mỏi lên, ôn nhu nói:
"Bảo bối, con ngủ một lát đi, ngoan ghé vào vai ma ma ngủ đi."
Oa Oa lắc lư đầu ôm cổ An Nhiên, đầu lệch ở một bên vai An Nhiên nhắm mắt ngủ rồi.
Mà An Nhiên còn đang kinh ngạc cảm thán, nàng đứng ở rìa ngoài của rừng Phấn hoa, nguyên tưởng muốn
nhấc chân đi vào giữa rừng Phấn hoa nhưng lại phát hiện, chúng dày đặc đến nỗi không có nơi để đặt
chân, vì thế nàng chỉ có thể đứng ở rìa của biển hoa này ngồi xổm xuống, dùng tay sờ sờ bộ rễ của
Phấn Hoa.
Đám hoa màu hồng nhạt này như thấy được nữ vương tới kiểm duyệt, chúng sôi nổi ngả về
hướng An Nhiên, ngay cả cái cây lớn nhất kia cũng cong nhánh cây vươn về phía An Nhiên.
Nàng đẩy ra vài cọng hoa hành của Phấn hoa, nhặt lên một gốc hoa đã điêu tàn, nhìn trong bóng đêm,
thứ bùn đất dính ở bộ rễ của nó, chúng tản ra thứ ánh sáng màu xanh lam, An Nhiên nhíu nhíu mày,
lúc này nàng nhớ tới một việc.
Năm trước, lúc Bách Hoa thành đi đào kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu tao ngộ đến sự phục kích của
tang thi hệ thổ, khi đó, Chiến Luyện đã móc ra không ít tang thi hệ thổ từ dưới đất lên, lúc ấy đám
chuyên gia của Bách Hoa thành có làm nghiên cứu với đám tang thi hệ thổ này, sau đó không nghiên
cứu ra thành quả gì, liền vứt thi thể của chúng ở khoảng đất trống.
Kết quả ngày hôm sau, trên thi thể của tang thi hệ thổ liền mọc không ít Phấn hoa, nhưng những Phấn
hoa kia không dày đặc như hiện tại, khi đó số lượng của Phấn hoa mọc trên thi thể của tang thi hệ
thổ nhiều hơn vài cong so với ở nơi khác, vì thế cũng không làm cho mọi người chú ý nhiều.
Xem ra, có lẽ An Nhiên đã bị Oa Oa đưa tới nơi vứt bỏ thi thể của tang thi hệ thổ lúc ấy, những thi
thể kia đã biến thành bùn đất cho nên bộ rễ của Phấn hoa mới có thể dính lên thứ tinh quang màu lam
này.
Theo chuyên gia nói, loại tinh quang kia là khoáng chất gì đó?!
Trong lúc nhất thời An Nhiên thu được kinh hỉ ngoài ý muốn, nàng tựa hồ tìm ra phương pháp, vội
vàng xoay người ôm Oa Oa đang ngủ đi về phía Bách Hoa thành, lúc tới không biết đã đi bao
lâu, khi về mới phát hiện đường còn rất dài rất dài.
Nàng nhanh chóng đi về phía trước, cây cối hai bên liền mở ra, tuy không có sự ngăn cản nhưng nàng
cũng đi bộ tới buổi sáng hôm sau mới phong trần mệt mỏi trở lại Bách Hoa thành.
Sáng sớm lúc này, Bách Hoa thành đã nổ tung rồi, khuôn mặt âm lãnh của Tiểu Bạc Hà đứng trên quảng
trường nhìn chằm chằm vào Tĩnh Huyên, mà Tĩnh Huyên thì ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Chiến Luyện cũng bị kinh động, chạy về từ trận địa ngoài cửa Bắc, mang theo một hàng người dài tới
từng nhà tìm người, toàn bộ người ở Bách Hoa thành đều bị gọi tới quảng trường, toàn trường
im như ve sầu mùa đông nhìn Tiểu Bạc Hà ép hỏi Tĩnh Huyên.
Tĩnh Huyên lăn lộn trên mặt đất kêu to.
"Ta không có, ta không biết, ta không biết An Nhiên ở đâu, Tiểu Bạc Hà, ngươi tha ta, ngươi thả ta
a, ta thật sự không biết a!"
đang rơi, không biết chúng đã rơi dày như thế nào, nhưng những nhánh cây thô to vươn ra khoảng
không trên phiến đất trống, hình thành một cái chắn thiên nhiên bảo hộ cho những đóa Phấn hoa này.
Trong bụi hoa kia có lác đác vài cây to, trong đó có một thân cây lớn nhất, nó đã rất cao, tán cây
tỏa ra thành hình nửa vòng tròn, nó có nhánh cây rất nhiều tỏa ra bốn phía, giữa những cành lá của
nó đều là những đóa hoa màu hồng nhạt.
Oa Oa không trả lời An Nhiên, đứa nhỏ nắm tay An Nhiên ngáp nho nhỏ một cái, nhìn dáng vẻ là rất
mệt mỏi, vì thế An Nhiên bế Oa Oa đã đi mệt mỏi lên, ôn nhu nói:
"Bảo bối, con ngủ một lát đi, ngoan ghé vào vai ma ma ngủ đi."
Oa Oa lắc lư đầu ôm cổ An Nhiên, đầu lệch ở một bên vai An Nhiên nhắm mắt ngủ rồi.
Mà An Nhiên còn đang kinh ngạc cảm thán, nàng đứng ở rìa ngoài của rừng Phấn hoa, nguyên tưởng muốn
nhấc chân đi vào giữa rừng Phấn hoa nhưng lại phát hiện, chúng dày đặc đến nỗi không có nơi để đặt
chân, vì thế nàng chỉ có thể đứng ở rìa của biển hoa này ngồi xổm xuống, dùng tay sờ sờ bộ rễ của
Phấn Hoa.
Đám hoa màu hồng nhạt này như thấy được nữ vương tới kiểm duyệt, chúng sôi nổi ngả về
hướng An Nhiên, ngay cả cái cây lớn nhất kia cũng cong nhánh cây vươn về phía An Nhiên.
Nàng đẩy ra vài cọng hoa hành của Phấn hoa, nhặt lên một gốc hoa đã điêu tàn, nhìn trong bóng đêm,
thứ bùn đất dính ở bộ rễ của nó, chúng tản ra thứ ánh sáng màu xanh lam, An Nhiên nhíu nhíu mày,
lúc này nàng nhớ tới một việc.
Năm trước, lúc Bách Hoa thành đi đào kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu tao ngộ đến sự phục kích của
tang thi hệ thổ, khi đó, Chiến Luyện đã móc ra không ít tang thi hệ thổ từ dưới đất lên, lúc ấy đám
chuyên gia của Bách Hoa thành có làm nghiên cứu với đám tang thi hệ thổ này, sau đó không nghiên
cứu ra thành quả gì, liền vứt thi thể của chúng ở khoảng đất trống.
Kết quả ngày hôm sau, trên thi thể của tang thi hệ thổ liền mọc không ít Phấn hoa, nhưng những Phấn
hoa kia không dày đặc như hiện tại, khi đó số lượng của Phấn hoa mọc trên thi thể của tang thi hệ
thổ nhiều hơn vài cong so với ở nơi khác, vì thế cũng không làm cho mọi người chú ý nhiều.
Xem ra, có lẽ An Nhiên đã bị Oa Oa đưa tới nơi vứt bỏ thi thể của tang thi hệ thổ lúc ấy, những thi
thể kia đã biến thành bùn đất cho nên bộ rễ của Phấn hoa mới có thể dính lên thứ tinh quang màu lam
này.
Theo chuyên gia nói, loại tinh quang kia là khoáng chất gì đó?!
Trong lúc nhất thời An Nhiên thu được kinh hỉ ngoài ý muốn, nàng tựa hồ tìm ra phương pháp, vội
vàng xoay người ôm Oa Oa đang ngủ đi về phía Bách Hoa thành, lúc tới không biết đã đi bao
lâu, khi về mới phát hiện đường còn rất dài rất dài.
Nàng nhanh chóng đi về phía trước, cây cối hai bên liền mở ra, tuy không có sự ngăn cản nhưng nàng
cũng đi bộ tới buổi sáng hôm sau mới phong trần mệt mỏi trở lại Bách Hoa thành.
Sáng sớm lúc này, Bách Hoa thành đã nổ tung rồi, khuôn mặt âm lãnh của Tiểu Bạc Hà đứng trên quảng
trường nhìn chằm chằm vào Tĩnh Huyên, mà Tĩnh Huyên thì ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Chiến Luyện cũng bị kinh động, chạy về từ trận địa ngoài cửa Bắc, mang theo một hàng người dài tới
từng nhà tìm người, toàn bộ người ở Bách Hoa thành đều bị gọi tới quảng trường, toàn trường
im như ve sầu mùa đông nhìn Tiểu Bạc Hà ép hỏi Tĩnh Huyên.
Tĩnh Huyên lăn lộn trên mặt đất kêu to.
"Ta không có, ta không biết, ta không biết An Nhiên ở đâu, Tiểu Bạc Hà, ngươi tha ta, ngươi thả ta
a, ta thật sự không biết a!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.