Chương 1220: Để bọn họ đi ra ngoài
Bao Bao Tử
09/07/2021
Lúc trước người đến cậy nhờ căn cứ Kim Môn cũng không ít hơn căn cứ Võ Xuyên, trong lúc căn cứ Võ
Xuyên còn đang dương dương tự đắc vì gieo trồng được thực vật biến dị thì căn cứ Kim Môn đã đưa
toàn bộ những người lão nhược bệnh tàn dựng, nhưng người được xưng là trói buộc đưa hết đi phía nam
cậy nhờ Bách Hoa thành.
Vì thế hiện tại trong căn cứ Kim Môn trừ một ít người già không muốn đi, ví dụ như Trần lão tướng
quân ra thì còn lại đều là người có sức chiến đấu. Bọn họ không có nhiều gánh nặng, cơ hồ không có
trói buộc, hơn nữa kỷ luật quân đội nghiêm minh, một khi tử thủ thì không có người nào ôm đoàn lao
ra ngoài, còn nhận được chi viện vật tư từ Bách Hoa thành thông qua thả dù, cho nên tỷ lệ người tử
vong ở căn cứ Kim Môn rất thấp.
Hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình, không thể chọc phiền toái, không có đạo lý để cho người
khác tới giải quyết hậu quả do mình gây ra.
Võ Ký suy sụp ngồi trong văn phòng của mình, mấy ngày nay hắn lo ấu ngày đêm không thể chợp mắt,
đột nhiên có người vội vàng vọt vào, đưa tin cho hắn:
"Có một đám người, mạnh mẽ mở cửa thành bắc, giết ra ngoài!!!"
Nói là mở cửa bắc thực ra cũng không hẳn là vậy, tường thành trong căn cứ Võ Xuyên đã sớm bị thực
vật phá hủy, người phụ trách việc sửa chữa tường thành hôm qua đã bị thực vật ăn thịt, Võ
Ký có ý đồ ngăn cơn sóng dữ nhưng lúc này, ai còn nghe lời hắn?
Vô số tiếng hét chói tai hội tụ bên tai hắn, hắn suy sụp vẫy vẫy tay. "Để cho bọn họ ra ngoài đi."
Đã có nhóm thứ nhất lao ra thì hẳn sẽ có nhóm thứ 2 thứ 3, quyết sách của hắn là sai lầm, lúc này
Võ Ký càng chờ đợi có càng nhiều lao được ra khỏi thành.
Vị quản lý tới thông báo không nói gì, tựa hồ hắn cũng nhận ra thái độ của Võ Ký, rất nhiều lời
muốn nói nghẹn ở cổ họng, nhưng chung quy không thể nói ra, hắn suy sụp lắc đầu, thấp giọng nói:
"Thủ lĩnh, ta, ta đi trước, có một đoàn người, khoảng gần 1 vạn, hiện tại đang chiêu mộ sức chiến
đấu. "
Không biết hắn nói Võ Ký có minh bạch không, hắn nói hắn phải đi, bởi vì hắn vừa gia nhập một
đoàn đội, mọi người thượng nghị tốt 3 giờ sau sẽ cũng lao ra ngoài, ra được bên ngoài lại
nói sau.
Hắn tới đây là để tạm biệt Võ Ký lần cuối, thuận tiện nhìn vị thủ lĩnh kia xem hắn có kế hoạch
gì ứng đối hay không? Nếu không có, không bằng vung tay đi theo bọn họ cùng lao ra ngoài.
Võ Ký không trả lời hắn, phảng phất như không hiểu người kia đang nói gì, hắn chỉ ngồi trên ghế,
suy sụp xua xua tay để vị quản lý kia tự đi ra ngoài.
Sau đó, ánh mắt Võ Ký mờ mịt, bên tai nghe tiếng cửa kẽo kẹt, người kia mở cửa chuẩn bị đi ra,
đây là người quản lý cuối cùng của hắn, những người còn lại, không chạy thì cũng đã bị
thực vật ăn thịt.
Trong lòng hắn bi ai, đột nhiên mở miệng nói với bóng dáng của người kia: "Bảo trọng, xin lỗi."
Xin lỗi tất cả, hắn từng cho rằng hắn sẽ làm cho căn cứ Võ Xuyên phát triển đi lên, hắn cho rằng
hắn sẽ chế tạo được một căn cứ đệ nhất tại mạt thế này, nhưng hắn lại đem một căn cứ khổng lồ phá
hủy, đây là lần đầu tiên trong đời hắn mở miệng nói xin lỗi, và cũng sẽ là lần cuối cùng hắn nói.
Quản lý ở cạnh cửa, bàn tay đặt trên then cửa, nắm chặt, hơi hơi nghiêng người, nhưng chung quy
cũng không quay đầu lại, sau đó đẩy ra cửa phòng, đi ra ngoài, lao đến nơi thuộc về vận
mệnh của hắn. Để lại Võ Kỳ ngồi trong căn phòng trống rỗng, ánh mắt cũng trống rỗng.
Xuyên còn đang dương dương tự đắc vì gieo trồng được thực vật biến dị thì căn cứ Kim Môn đã đưa
toàn bộ những người lão nhược bệnh tàn dựng, nhưng người được xưng là trói buộc đưa hết đi phía nam
cậy nhờ Bách Hoa thành.
Vì thế hiện tại trong căn cứ Kim Môn trừ một ít người già không muốn đi, ví dụ như Trần lão tướng
quân ra thì còn lại đều là người có sức chiến đấu. Bọn họ không có nhiều gánh nặng, cơ hồ không có
trói buộc, hơn nữa kỷ luật quân đội nghiêm minh, một khi tử thủ thì không có người nào ôm đoàn lao
ra ngoài, còn nhận được chi viện vật tư từ Bách Hoa thành thông qua thả dù, cho nên tỷ lệ người tử
vong ở căn cứ Kim Môn rất thấp.
Hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình, không thể chọc phiền toái, không có đạo lý để cho người
khác tới giải quyết hậu quả do mình gây ra.
Võ Ký suy sụp ngồi trong văn phòng của mình, mấy ngày nay hắn lo ấu ngày đêm không thể chợp mắt,
đột nhiên có người vội vàng vọt vào, đưa tin cho hắn:
"Có một đám người, mạnh mẽ mở cửa thành bắc, giết ra ngoài!!!"
Nói là mở cửa bắc thực ra cũng không hẳn là vậy, tường thành trong căn cứ Võ Xuyên đã sớm bị thực
vật phá hủy, người phụ trách việc sửa chữa tường thành hôm qua đã bị thực vật ăn thịt, Võ
Ký có ý đồ ngăn cơn sóng dữ nhưng lúc này, ai còn nghe lời hắn?
Vô số tiếng hét chói tai hội tụ bên tai hắn, hắn suy sụp vẫy vẫy tay. "Để cho bọn họ ra ngoài đi."
Đã có nhóm thứ nhất lao ra thì hẳn sẽ có nhóm thứ 2 thứ 3, quyết sách của hắn là sai lầm, lúc này
Võ Ký càng chờ đợi có càng nhiều lao được ra khỏi thành.
Vị quản lý tới thông báo không nói gì, tựa hồ hắn cũng nhận ra thái độ của Võ Ký, rất nhiều lời
muốn nói nghẹn ở cổ họng, nhưng chung quy không thể nói ra, hắn suy sụp lắc đầu, thấp giọng nói:
"Thủ lĩnh, ta, ta đi trước, có một đoàn người, khoảng gần 1 vạn, hiện tại đang chiêu mộ sức chiến
đấu. "
Không biết hắn nói Võ Ký có minh bạch không, hắn nói hắn phải đi, bởi vì hắn vừa gia nhập một
đoàn đội, mọi người thượng nghị tốt 3 giờ sau sẽ cũng lao ra ngoài, ra được bên ngoài lại
nói sau.
Hắn tới đây là để tạm biệt Võ Ký lần cuối, thuận tiện nhìn vị thủ lĩnh kia xem hắn có kế hoạch
gì ứng đối hay không? Nếu không có, không bằng vung tay đi theo bọn họ cùng lao ra ngoài.
Võ Ký không trả lời hắn, phảng phất như không hiểu người kia đang nói gì, hắn chỉ ngồi trên ghế,
suy sụp xua xua tay để vị quản lý kia tự đi ra ngoài.
Sau đó, ánh mắt Võ Ký mờ mịt, bên tai nghe tiếng cửa kẽo kẹt, người kia mở cửa chuẩn bị đi ra,
đây là người quản lý cuối cùng của hắn, những người còn lại, không chạy thì cũng đã bị
thực vật ăn thịt.
Trong lòng hắn bi ai, đột nhiên mở miệng nói với bóng dáng của người kia: "Bảo trọng, xin lỗi."
Xin lỗi tất cả, hắn từng cho rằng hắn sẽ làm cho căn cứ Võ Xuyên phát triển đi lên, hắn cho rằng
hắn sẽ chế tạo được một căn cứ đệ nhất tại mạt thế này, nhưng hắn lại đem một căn cứ khổng lồ phá
hủy, đây là lần đầu tiên trong đời hắn mở miệng nói xin lỗi, và cũng sẽ là lần cuối cùng hắn nói.
Quản lý ở cạnh cửa, bàn tay đặt trên then cửa, nắm chặt, hơi hơi nghiêng người, nhưng chung quy
cũng không quay đầu lại, sau đó đẩy ra cửa phòng, đi ra ngoài, lao đến nơi thuộc về vận
mệnh của hắn. Để lại Võ Kỳ ngồi trong căn phòng trống rỗng, ánh mắt cũng trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.