Chương 391: Đều không thu lưu trói buộc
Bao Bao Tử
06/07/2021
"Vậy ngươi đi tắm đi, ta tới xem nàng."
An Nhiên xoay người, đi về phía phòng của Triệu Như, tất cả dị năng trong thân thể đã giải phóng
không sai biệt lắm, bộ rễ dưới nền đất đã ngầm ăn không ít sinh vật, nào là chuột đồng, kiến hay
rắn a, những loài sinh vật chuyên đào động dưới mặt đất, trứng của chúng, con non và chính chúng
tất cả đã bị thực vật của An Nhiên ăn hết.
Trong khoảng thời gian ngắn, những sinh vật chung quanh đây cũng không thể trưởng thành nhanh chóng
được, sinh vật có thể chui ra từ lòng đất tạo thành uy hiếp cũng sẽ không nhiều, chỉ cần một mình
Chiến Luyện là đủ để thu phục.
Khi vào phòng Triệu Như, bên trong căn phòng xám xịt, ánh sáng rất tối, nàng ấy ngồi trên ghế sô
pha nhỏ dành cho một người, nhìn người nằm trên giường, tang thi Triệu Thiến Dung và đã bị "giải
quyết", một chiếc thùng để trong tầm tay, năm ngón tay rũ xuống, thả nước vào trong thùng.
"Dị năng tiêu hao quá mức phải không?"
An Nhiên nhìn Triệu Như, cả người nàng ấy như co giật, hỏi: "Ngươi, tội gì phải như vậy."
"Mỗi đội ngũ, đều không thu trói buộc."
Triệu Như nâng khuôn mặt xám trắng lên nhìn An Nhiên, nước mắt trong hốc mắt đã sớm chảy khô.
"Ta muốn cho mình thể nghiệm nhiều một chút thống khổ của loại tiêu hao dị năng quá mức này, ta đã
đi đường vòng quá nhiều, hiện tại mới cẩn thận suy nghĩ ra đạo lý trong đó."
Trước kia nàng đã sai, nàng chỉ cho rằng toàn bộ các thế lực đều đem dị năng hệ thủy là bảo vật,
cho nên mới liều mạng che dấu dị năng của mình, chưa để cho mình luyện tập nhiều dị năng, cho nên
mạt thế tới đã 3-4 tháng rồi, mà nàng chỉ có thể thả chút nước cho người khác mà thôi.
Thậm chí chỉ thả chút nước cũng khiến cho nàng cảm thấy thống khổ khó làm như vậy, nàng cũng giống
như Đường Ti Lạc, kỳ thật là một cái trói buộc mà thôi, chỉ là tốt hơn Đường Ti Lạc ở chỗ nàng có
thể thả nước ra.
Mà An Nhiên, cũng bởi vì nàng có thể thả nước cho nên mới thay nàng xả giận hay sao?
Triệu Như là một người thông minh, nàng có thể từ trong mê mang nhanh chóng tìm thấy vị trí của
mình, thân là dị năng giả hệ thủy, hà tất phải cất giấu?
Nhìn An Nhiên mà xem, chỉ phất tay một cái một mảng lớn tiên nhân cầu mọc ra, nếu nàng cũng có thực
lực như vậy, tội gì phải cầu xin người khác cứu bà cô của nàng?
Nàng nhắm mắt lại, trên khuôn mặt tái nhợt lại chảy ra hai hàng nước mắt, An Nhiên thấy thế, thở
dài, kéo ghế dựa ngồi xuống, cách Triệu Như không xa, buồn bã nói:
"Ngươi nói cũng không sai, mỗi đội ngũ đều không thu trói buộc, ngươi phải nghĩ thoáng
ra một chút, nhân sinh luôn phải có lúc gặp được hay chia tay, dựa vào chính mình mới là thỏa đáng
nhất."
Triệu Như gật gật đầu, tiếp tục phóng thích dị năng hệ thủy, lúc không thể chịu đựng nổi nữa
thì hấp thu tinh hạch, tinh hạch trong tay nàng cũng không nhiều lắm, thân là một dị năng
giả hệ thủy nhưng được che lấp rất tốt, trước khi nàng thu thập được tinh hạch cũng chưa bao giờ
lưu lại cho mình, hiện tại toàn bộ tinh hạch mà nàng có đều là Lương Tử Ngộ đưa cho nàng.
Hắn là dị năng giả lực lượng, lúc đầu trong tay cũng có rất nhiều tinh hạch, nhưng sau đó toàn bộ
tinh hạch nhặt được đều cung ứng cho Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm hai cái ngốn tinh hạch, vì vậy
hiện giờ trong tay hắn cũng không có nhiều.
An Nhiên thấy vậy liền chủ động đưa cho Triệu Như một chút, ước chừng một túi nilon khá lớn.
Triệu Như vừa thấy, nhìn An Nhiên khá kinh ngạc, lắc đầu, trên tràn nàng đã đầy mồ hôi, chống đẩy
nói:
"Nhiều tinh hạch như vậy, cũng không phải do mình ngươi thu thập, ngươi cho ta nhiều như vậy, người
khác sẽ có ý kiến."
Tuy rằng Chiến Luyện là chồng cũ của An Nhiên, đối với nàng ấy rất tốt, nhưng nhiều tinh hạch như
vậy, đều là công lao chung của Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm cùng với nhóm người Vân Đào Lương Tử Ngộ,
An Nhiên tự chủ trương đưa hết cho nàng như vậy, Triệu Như lo lắng An Nhiên sẽ chọc tức Chiến
Luyện, đến lúc đó bị Chiến Luyện chán ghét, hai mẹ con nàng ấy đều sẽ bị Chiến Luyện vứt bỏ.
An Nhiên xoay người, đi về phía phòng của Triệu Như, tất cả dị năng trong thân thể đã giải phóng
không sai biệt lắm, bộ rễ dưới nền đất đã ngầm ăn không ít sinh vật, nào là chuột đồng, kiến hay
rắn a, những loài sinh vật chuyên đào động dưới mặt đất, trứng của chúng, con non và chính chúng
tất cả đã bị thực vật của An Nhiên ăn hết.
Trong khoảng thời gian ngắn, những sinh vật chung quanh đây cũng không thể trưởng thành nhanh chóng
được, sinh vật có thể chui ra từ lòng đất tạo thành uy hiếp cũng sẽ không nhiều, chỉ cần một mình
Chiến Luyện là đủ để thu phục.
Khi vào phòng Triệu Như, bên trong căn phòng xám xịt, ánh sáng rất tối, nàng ấy ngồi trên ghế sô
pha nhỏ dành cho một người, nhìn người nằm trên giường, tang thi Triệu Thiến Dung và đã bị "giải
quyết", một chiếc thùng để trong tầm tay, năm ngón tay rũ xuống, thả nước vào trong thùng.
"Dị năng tiêu hao quá mức phải không?"
An Nhiên nhìn Triệu Như, cả người nàng ấy như co giật, hỏi: "Ngươi, tội gì phải như vậy."
"Mỗi đội ngũ, đều không thu trói buộc."
Triệu Như nâng khuôn mặt xám trắng lên nhìn An Nhiên, nước mắt trong hốc mắt đã sớm chảy khô.
"Ta muốn cho mình thể nghiệm nhiều một chút thống khổ của loại tiêu hao dị năng quá mức này, ta đã
đi đường vòng quá nhiều, hiện tại mới cẩn thận suy nghĩ ra đạo lý trong đó."
Trước kia nàng đã sai, nàng chỉ cho rằng toàn bộ các thế lực đều đem dị năng hệ thủy là bảo vật,
cho nên mới liều mạng che dấu dị năng của mình, chưa để cho mình luyện tập nhiều dị năng, cho nên
mạt thế tới đã 3-4 tháng rồi, mà nàng chỉ có thể thả chút nước cho người khác mà thôi.
Thậm chí chỉ thả chút nước cũng khiến cho nàng cảm thấy thống khổ khó làm như vậy, nàng cũng giống
như Đường Ti Lạc, kỳ thật là một cái trói buộc mà thôi, chỉ là tốt hơn Đường Ti Lạc ở chỗ nàng có
thể thả nước ra.
Mà An Nhiên, cũng bởi vì nàng có thể thả nước cho nên mới thay nàng xả giận hay sao?
Triệu Như là một người thông minh, nàng có thể từ trong mê mang nhanh chóng tìm thấy vị trí của
mình, thân là dị năng giả hệ thủy, hà tất phải cất giấu?
Nhìn An Nhiên mà xem, chỉ phất tay một cái một mảng lớn tiên nhân cầu mọc ra, nếu nàng cũng có thực
lực như vậy, tội gì phải cầu xin người khác cứu bà cô của nàng?
Nàng nhắm mắt lại, trên khuôn mặt tái nhợt lại chảy ra hai hàng nước mắt, An Nhiên thấy thế, thở
dài, kéo ghế dựa ngồi xuống, cách Triệu Như không xa, buồn bã nói:
"Ngươi nói cũng không sai, mỗi đội ngũ đều không thu trói buộc, ngươi phải nghĩ thoáng
ra một chút, nhân sinh luôn phải có lúc gặp được hay chia tay, dựa vào chính mình mới là thỏa đáng
nhất."
Triệu Như gật gật đầu, tiếp tục phóng thích dị năng hệ thủy, lúc không thể chịu đựng nổi nữa
thì hấp thu tinh hạch, tinh hạch trong tay nàng cũng không nhiều lắm, thân là một dị năng
giả hệ thủy nhưng được che lấp rất tốt, trước khi nàng thu thập được tinh hạch cũng chưa bao giờ
lưu lại cho mình, hiện tại toàn bộ tinh hạch mà nàng có đều là Lương Tử Ngộ đưa cho nàng.
Hắn là dị năng giả lực lượng, lúc đầu trong tay cũng có rất nhiều tinh hạch, nhưng sau đó toàn bộ
tinh hạch nhặt được đều cung ứng cho Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm hai cái ngốn tinh hạch, vì vậy
hiện giờ trong tay hắn cũng không có nhiều.
An Nhiên thấy vậy liền chủ động đưa cho Triệu Như một chút, ước chừng một túi nilon khá lớn.
Triệu Như vừa thấy, nhìn An Nhiên khá kinh ngạc, lắc đầu, trên tràn nàng đã đầy mồ hôi, chống đẩy
nói:
"Nhiều tinh hạch như vậy, cũng không phải do mình ngươi thu thập, ngươi cho ta nhiều như vậy, người
khác sẽ có ý kiến."
Tuy rằng Chiến Luyện là chồng cũ của An Nhiên, đối với nàng ấy rất tốt, nhưng nhiều tinh hạch như
vậy, đều là công lao chung của Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm cùng với nhóm người Vân Đào Lương Tử Ngộ,
An Nhiên tự chủ trương đưa hết cho nàng như vậy, Triệu Như lo lắng An Nhiên sẽ chọc tức Chiến
Luyện, đến lúc đó bị Chiến Luyện chán ghét, hai mẹ con nàng ấy đều sẽ bị Chiến Luyện vứt bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.