Chương 1150: Gì cũng không có
Bao Bao Tử
09/07/2021
Sau khi an bài Tiểu Bạc Hà đi tra tín hiệu di động, An Nhiên ngồi trên ghế bên bàn học, suy nghĩ
một chút mới nhìn Hồ Trinh, nói:
"Kỳ thật ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, Oa Oa và A Văn có thể trở thành hai đứa trẻ duy nhất còn
sống sót được giữa một đám nhỏ trong bệnh viện như vậy, nếu hai đứa có bị gì thì chính lúc chúng ta
sinh bọn chúng ra đã không có, vì sao hai đứa còn có thế sống sót được, trừ may mắn ra khẳng định
có lý do nào đó, ngươi sống cùng A Văn mấy năm nay, nó có dị năng gì không?"
Nếu Hồ Trinh nói A Văn không có dị năng, An Nhiên tuyệt đối sẽ không tin, đứa nhỏ kia sinh cùng
ngày cùng tháng với Oa Oa ở khoa sơ sinh nơi tràn ngập tang thi như vậy, chỉ còn lại 2 đứa nhỏ còn
sống sót khóc oe oe, dị
năng của Oa Oa nghịch thiên như vậy, A Văn không thức tỉnh dị năng nghịch thiên gì An
Nhiên sao có thể tin?
Hồ Trinh suy sụp ngồi trên sô pha, suy nghĩ rất lâu rồi lắc đầu, sau đó tựa như nhớ tới chuyện gì
đó, nàng nói với An Nhiên:
"Ta nhớ có một lần, không biết A Văn học được số 0 ở đâu đó, viết lên mặt đất, nó dùng nhánh cây để
viết, ngày hôm sau, nơi kia biến thành một cái động."
"Động?" An Nhiên kỳ quái ngẩng đầu hỏi Hồ Trinh. "Động gì? Bên trong có gì?"
"Trong động không có gì cả, chỉ là một cái động, không quá sâu, chúng ta cũng không để trong lòng,
rất có thể do A Văn bướng bỉnh, nửa đêm chạy ra đào."
"Một cái động mà gì cũng không có?"
An Nhiên suy nghĩ về điều Hồ Trinh nói, ánh mắt dừng trên nét bút cứng cáp kia, lẩm bẩm:
"0, không phải không có gì sao? "cửa" thì sao? Mấy đứa nhỏ này không phải đi vào
"cửa" đi?"
"Cái gì? An Nhiên, ngươi đang nói gì?"
Hồ Trinh ngồi trên sô pha không rõ ràng An Nhiên đang nói gì, nàng bị An Nhiên làm mơ hồ vì thế
nhìn về phía An Nhiên hỏi:
"An Nhiên, ngươi có phải có manh mối gì không?" "Ta cũng hồ đồ."
An Nhiên lắc đầu, ngồi thẳng thân mình cầm tờ giấy với nét bút cứng cáp nhìn tỉ mỉ chữ "cửa" kia.
Lúc này, Tiểu Bạc Hà như gió cuốn chạy về nói với An Nhiên:
"Chuyên gia nói, trước khi di động của Oa Oa tắt máy, tín hiệu cuối cùng không thuộc phạm vi Bách
Hoa thành kiểm soát."
"Vậy ở đâu? Có thể tra được không?"
Nghe vậy, An Nhiên buông tờ giấy kia xuống thấy Tiểu Bạc Hà lấy một tấm bản đồ mà chuyên gia đưa
tới, chỉ chỉ Tương thành ở trên bàn đồ, An Nhiên kinh ngạc nói:
"Tín hiệu cuối cùng của di động không phải trong phạm vi Bách Hoa thành kiểm soát, không phải chạy
tới Tương thành đi? Tương thành a? Phía nam của Tương thành! Mấy đứa nhỏ này nếu bị người bắt có
làm sao thì di động của Oa Oa cũng không có khả năng vứt tại Tương thành được, mới có 2-3
ngày, sao có thể nhảy ra khỏi phạm vi kiểm soát để chạy tới Tương thành???"
Chỉ nghĩ thoáng qua cũng biết, vì sao An Nhiên lại kinh ngạc như vậy, khoảng thời
gian trước, hệ thống thông tin của Bách Hoa thành phát triển cực tốt, sóng di động lấy Bách Hoa
thành làm trung tâm, bao trùm lấy toàn bộ các căn cứ chung quanh như căn cứ Thời Đại, Tiểu Chu
thành, căn cứ Ngũ Lí Hương cùng với căn cứ Thiên Viêm Sơn.
Thậm chí mấy căn cứ kia còn dựng lên những trạm phát sóng, phạm vi bao trùm tín hiệu di động kia,
An Nhiên có thể không chút khoa trương mà nói phạm vi trải rộng hơn so với bộ rễ thực vật biến dị
của nàng dưới mặt đất, thậm chí còn có thể giao tiếp liên lạc được với căn cứ Kim Môn.
một chút mới nhìn Hồ Trinh, nói:
"Kỳ thật ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, Oa Oa và A Văn có thể trở thành hai đứa trẻ duy nhất còn
sống sót được giữa một đám nhỏ trong bệnh viện như vậy, nếu hai đứa có bị gì thì chính lúc chúng ta
sinh bọn chúng ra đã không có, vì sao hai đứa còn có thế sống sót được, trừ may mắn ra khẳng định
có lý do nào đó, ngươi sống cùng A Văn mấy năm nay, nó có dị năng gì không?"
Nếu Hồ Trinh nói A Văn không có dị năng, An Nhiên tuyệt đối sẽ không tin, đứa nhỏ kia sinh cùng
ngày cùng tháng với Oa Oa ở khoa sơ sinh nơi tràn ngập tang thi như vậy, chỉ còn lại 2 đứa nhỏ còn
sống sót khóc oe oe, dị
năng của Oa Oa nghịch thiên như vậy, A Văn không thức tỉnh dị năng nghịch thiên gì An
Nhiên sao có thể tin?
Hồ Trinh suy sụp ngồi trên sô pha, suy nghĩ rất lâu rồi lắc đầu, sau đó tựa như nhớ tới chuyện gì
đó, nàng nói với An Nhiên:
"Ta nhớ có một lần, không biết A Văn học được số 0 ở đâu đó, viết lên mặt đất, nó dùng nhánh cây để
viết, ngày hôm sau, nơi kia biến thành một cái động."
"Động?" An Nhiên kỳ quái ngẩng đầu hỏi Hồ Trinh. "Động gì? Bên trong có gì?"
"Trong động không có gì cả, chỉ là một cái động, không quá sâu, chúng ta cũng không để trong lòng,
rất có thể do A Văn bướng bỉnh, nửa đêm chạy ra đào."
"Một cái động mà gì cũng không có?"
An Nhiên suy nghĩ về điều Hồ Trinh nói, ánh mắt dừng trên nét bút cứng cáp kia, lẩm bẩm:
"0, không phải không có gì sao? "cửa" thì sao? Mấy đứa nhỏ này không phải đi vào
"cửa" đi?"
"Cái gì? An Nhiên, ngươi đang nói gì?"
Hồ Trinh ngồi trên sô pha không rõ ràng An Nhiên đang nói gì, nàng bị An Nhiên làm mơ hồ vì thế
nhìn về phía An Nhiên hỏi:
"An Nhiên, ngươi có phải có manh mối gì không?" "Ta cũng hồ đồ."
An Nhiên lắc đầu, ngồi thẳng thân mình cầm tờ giấy với nét bút cứng cáp nhìn tỉ mỉ chữ "cửa" kia.
Lúc này, Tiểu Bạc Hà như gió cuốn chạy về nói với An Nhiên:
"Chuyên gia nói, trước khi di động của Oa Oa tắt máy, tín hiệu cuối cùng không thuộc phạm vi Bách
Hoa thành kiểm soát."
"Vậy ở đâu? Có thể tra được không?"
Nghe vậy, An Nhiên buông tờ giấy kia xuống thấy Tiểu Bạc Hà lấy một tấm bản đồ mà chuyên gia đưa
tới, chỉ chỉ Tương thành ở trên bàn đồ, An Nhiên kinh ngạc nói:
"Tín hiệu cuối cùng của di động không phải trong phạm vi Bách Hoa thành kiểm soát, không phải chạy
tới Tương thành đi? Tương thành a? Phía nam của Tương thành! Mấy đứa nhỏ này nếu bị người bắt có
làm sao thì di động của Oa Oa cũng không có khả năng vứt tại Tương thành được, mới có 2-3
ngày, sao có thể nhảy ra khỏi phạm vi kiểm soát để chạy tới Tương thành???"
Chỉ nghĩ thoáng qua cũng biết, vì sao An Nhiên lại kinh ngạc như vậy, khoảng thời
gian trước, hệ thống thông tin của Bách Hoa thành phát triển cực tốt, sóng di động lấy Bách Hoa
thành làm trung tâm, bao trùm lấy toàn bộ các căn cứ chung quanh như căn cứ Thời Đại, Tiểu Chu
thành, căn cứ Ngũ Lí Hương cùng với căn cứ Thiên Viêm Sơn.
Thậm chí mấy căn cứ kia còn dựng lên những trạm phát sóng, phạm vi bao trùm tín hiệu di động kia,
An Nhiên có thể không chút khoa trương mà nói phạm vi trải rộng hơn so với bộ rễ thực vật biến dị
của nàng dưới mặt đất, thậm chí còn có thể giao tiếp liên lạc được với căn cứ Kim Môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.