Chương 903: Không thể vẫn luôn độc bá Trần Triều Cung
Bao Bao Tử
08/07/2021
Sở dĩ căn cứ Hoa Hải vận động toàn dân diệt trừ bộ rễ của thực vật biến dị vì, đại khái chính là
bọn họ không muốn cho bộ rễ thực vật của An Nhiên
dưới nền đất sinh trưởng, làm cho cả căn cứ bị mất đi khống chế.
Bởi vậy có thể thấy được, Trần Triều Cung rời Bách Hoa thành nhiều thời gian như vậy, chung quy
cũng chưa đi xa được, căn cứ này cản lại, căn cứ kia cản lại, làm cho hiện giờ Trần Triều Cung khó
khăn lắm mới rời được Tiểu Chu thành đi tới căn cứ Hoa Hải gần nhất.
Nghe nói Trần Triều Cung tới tới căn cứ Hoa Hải, đám thủ lĩnh lập tức nghiêng đầu
nhìn về một góc nơi vị thủ lĩnh căn cứ Hoa Hải không nào chút thu hút đang ngồi.
Vị thủ lĩnh kia như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, dưới con mắt chú mục của mọi người, đột nhiên ngẩng
đầu lên, nhìn mọi người, gật gật đầu, biểu tình có chút quái dị khôn kể.
"Thế nào, Hoa Quốc Họa, ngươi có phải luyến tiếc để Trần Triều Cung đi rồi hay không? Hắn đến căn
cứ của các ngươi đã ba bốn ngày rồi."
Võ Ký chỉ vào Hoa Quốc Họa, biểu tình của hắn tràn đầy sự chỉ trích, tức khắc âm thanh nghị
luận tại hiện trường nổi lên bốn phía, trên mặt Hoa Quốc Họa đỏ lự lên, tức giận trừng to
mắt đứng dậy âm dương quái khí nói: "Thật ra ta muốn thả hắn đi a, nhưng những người truy tung kia
quá phức tạp, chính Trần Triều Cung không đi, ta có thể làm gì bây giờ?"
Ai đều biết Hoa Quốc Họa nói dối, thế đạo hi loạn như vậy, căn cứ nào có được Trần Triều Cung đều
luyến tiếc thả hẳn ra, nói trắng ra là, mỗi người có dục vọng, mỗi người đều có lòng tham, mỗi
người đều không muốn nhìn người khác tốt hơn.
Liên minh các căn cứ, có rất nhiều căn cứ âm thầm giở trò quỷ, Trần Triều Cung vốn dĩ ra khỏi Bách
Hoa thành, bị chặn không đi ra được Tiểu Chu thành, người tới đoạt hắn nhiều như lông trâu, một
nhóm bị giết lại nhô ra một đám, dây dưa dây cà căn bản không đi xa được.
Không đi xa được thì thôi, có đôi khi còn phải lui về một chút, cho nên tới hiện tại, Trần Triều
Cung đi tới căn cứ Hoa Hạ, người trong căn cứ mỗi ngày vì hắn mà có người chết, mà
những người chết kia đến tột cùng thuộc căn cứ nào, đều không thể điều tra rõ được, nếu nhất định
phải truy nguyên rõ ràng phỏng chừng không rõ đáp số những căn cứ nào tham gia tranh
đoạt.
Những người ngồi đây trong lòng đều có quỷ, họ cũng minh bạch nhưng không có người giống như
Võ Ký mở miệng chỉ trích căn cứ Hoa Hải không thả người, vì thế, cũng chỉ có một mình Võ
Ký đứng ra tạo áp lực cho căn cứ Hoa Hải.
"Nếu Trần Triều Cung đang ở địa bàn của ngươi, như vậy ngươi có trách nhiệm bảo hộ hắn an toàn, mời
căn cứ của các ngươi nhanh chóng an bài đưa Trần Triều Cung đi tới một căn cứ khác, mỗi
ngày chúng ta đều có người chết do virus, căn cứ các ngươi cũng hẳn nên săn sóc chúng ta một
chút, không thể vẫn luôn độc bá Trần Triều Cung."
"Nói vậy giống như căn cứ của ta không có người chết."
Hoa Quốc Họa rũ mục, thì thầm trong miệng, chân mày nhăn gắt gao.
Có lẽ thân là người ở địa vị cao, đã nhận ra có gì đó không quá thích hợp trong chuyện này, nhưng
bởi vì thân là người ở địa vị cao, cho nên sự tình phải xử lý mỗi ngày đều rất nhiều.
Mỗi ngày căn cứ Hoa Hải đều có người chết, mọi người đều bị bối rối bởi cái mạt thế này, mặc dù Hoa
Quốc Họa phát giác bên trong có gì đó không thích hợp nhưng hắn cũng sẽ không tại trường hợp các vị
thủ lĩnh tề tựu như thế này mà nói vấn đề kia ra.
Nói thì nói, nhóm người này cũng sẽ không tin, ngược lại càng có vẻ như hắn không muốn nhường Trần
Triều Cung ra.
Trần Triều Cung đã tới căn cứ Hoa Hải mấy ngày rồi, nhưng căn cứ bọn họ cũng không có biến hóa gì
a, lời này ai dám nói trước mặt nhiều vị thủ lĩnh như này chứ?
bọn họ không muốn cho bộ rễ thực vật của An Nhiên
dưới nền đất sinh trưởng, làm cho cả căn cứ bị mất đi khống chế.
Bởi vậy có thể thấy được, Trần Triều Cung rời Bách Hoa thành nhiều thời gian như vậy, chung quy
cũng chưa đi xa được, căn cứ này cản lại, căn cứ kia cản lại, làm cho hiện giờ Trần Triều Cung khó
khăn lắm mới rời được Tiểu Chu thành đi tới căn cứ Hoa Hải gần nhất.
Nghe nói Trần Triều Cung tới tới căn cứ Hoa Hải, đám thủ lĩnh lập tức nghiêng đầu
nhìn về một góc nơi vị thủ lĩnh căn cứ Hoa Hải không nào chút thu hút đang ngồi.
Vị thủ lĩnh kia như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, dưới con mắt chú mục của mọi người, đột nhiên ngẩng
đầu lên, nhìn mọi người, gật gật đầu, biểu tình có chút quái dị khôn kể.
"Thế nào, Hoa Quốc Họa, ngươi có phải luyến tiếc để Trần Triều Cung đi rồi hay không? Hắn đến căn
cứ của các ngươi đã ba bốn ngày rồi."
Võ Ký chỉ vào Hoa Quốc Họa, biểu tình của hắn tràn đầy sự chỉ trích, tức khắc âm thanh nghị
luận tại hiện trường nổi lên bốn phía, trên mặt Hoa Quốc Họa đỏ lự lên, tức giận trừng to
mắt đứng dậy âm dương quái khí nói: "Thật ra ta muốn thả hắn đi a, nhưng những người truy tung kia
quá phức tạp, chính Trần Triều Cung không đi, ta có thể làm gì bây giờ?"
Ai đều biết Hoa Quốc Họa nói dối, thế đạo hi loạn như vậy, căn cứ nào có được Trần Triều Cung đều
luyến tiếc thả hẳn ra, nói trắng ra là, mỗi người có dục vọng, mỗi người đều có lòng tham, mỗi
người đều không muốn nhìn người khác tốt hơn.
Liên minh các căn cứ, có rất nhiều căn cứ âm thầm giở trò quỷ, Trần Triều Cung vốn dĩ ra khỏi Bách
Hoa thành, bị chặn không đi ra được Tiểu Chu thành, người tới đoạt hắn nhiều như lông trâu, một
nhóm bị giết lại nhô ra một đám, dây dưa dây cà căn bản không đi xa được.
Không đi xa được thì thôi, có đôi khi còn phải lui về một chút, cho nên tới hiện tại, Trần Triều
Cung đi tới căn cứ Hoa Hạ, người trong căn cứ mỗi ngày vì hắn mà có người chết, mà
những người chết kia đến tột cùng thuộc căn cứ nào, đều không thể điều tra rõ được, nếu nhất định
phải truy nguyên rõ ràng phỏng chừng không rõ đáp số những căn cứ nào tham gia tranh
đoạt.
Những người ngồi đây trong lòng đều có quỷ, họ cũng minh bạch nhưng không có người giống như
Võ Ký mở miệng chỉ trích căn cứ Hoa Hải không thả người, vì thế, cũng chỉ có một mình Võ
Ký đứng ra tạo áp lực cho căn cứ Hoa Hải.
"Nếu Trần Triều Cung đang ở địa bàn của ngươi, như vậy ngươi có trách nhiệm bảo hộ hắn an toàn, mời
căn cứ của các ngươi nhanh chóng an bài đưa Trần Triều Cung đi tới một căn cứ khác, mỗi
ngày chúng ta đều có người chết do virus, căn cứ các ngươi cũng hẳn nên săn sóc chúng ta một
chút, không thể vẫn luôn độc bá Trần Triều Cung."
"Nói vậy giống như căn cứ của ta không có người chết."
Hoa Quốc Họa rũ mục, thì thầm trong miệng, chân mày nhăn gắt gao.
Có lẽ thân là người ở địa vị cao, đã nhận ra có gì đó không quá thích hợp trong chuyện này, nhưng
bởi vì thân là người ở địa vị cao, cho nên sự tình phải xử lý mỗi ngày đều rất nhiều.
Mỗi ngày căn cứ Hoa Hải đều có người chết, mọi người đều bị bối rối bởi cái mạt thế này, mặc dù Hoa
Quốc Họa phát giác bên trong có gì đó không thích hợp nhưng hắn cũng sẽ không tại trường hợp các vị
thủ lĩnh tề tựu như thế này mà nói vấn đề kia ra.
Nói thì nói, nhóm người này cũng sẽ không tin, ngược lại càng có vẻ như hắn không muốn nhường Trần
Triều Cung ra.
Trần Triều Cung đã tới căn cứ Hoa Hải mấy ngày rồi, nhưng căn cứ bọn họ cũng không có biến hóa gì
a, lời này ai dám nói trước mặt nhiều vị thủ lĩnh như này chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.