Chương 518: Nghĩ việc gì cũng không rõ ràng
Bao Bao Tử
06/07/2021
Trong tay Lôi Giang những thuộc hạ nghe lời hắn đều đã bị Trương Bác Huân giết chết đến không sai
biệt lắm.
Hiện tại mấy người lính trong tay hắn đều là lúc mạt thế đến, Đường Kiến Quân có ân với bọn họ, cho
nên sau khi Đường Kiến Quân chết, bọn họ nhớ đến ân tình của ông nên chỉ nghe theo Đường Ti Lạc.
Lôi Giang muốn đông sơn tái khởi thì cũng chỉ có thể dỗ dành Đường Ti Lạc đi cùng hắn, vì thế cũng
không kiên trì việc giết chết Trương Bác Huân hay không, tiêu diệt được một cái Phủ Tử cũng đã
không tồi rồi.
Lại đi về phía trước, mưa càng ngày càng lớn, Lôi Giang có chút không chống đỡ nổi,
nên dừng xe ở thị trấn, chờ trời tạnh lại xuất phát, thuận tiện thu thập chút vật tư trong thị trấn
này.
Bọn họ tìm được một đống phòng ở, vừa mới đặt chân vào, Lôi Giang đã đỡ Đường Ti Lạc vào phòng ngủ.
"Nhiều ngày rồi, ta cũng không biết bị làm sao vậy, luôn cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, nghĩ
gì cũng không rõ ràng."
Đường Ti Lạc sầu lo đầy mặt, không biết cảm xúc của mình vì sao lại phập phồn lớn như vậy, lẽ là
trước kia, Trương Bác Huân cũng có chọc tức nàng, nhưng nàng không nghĩ tới việc cầm dao thọc hắn
a.
Lúc ấy, thật là đầu óc bị cửa kẹp rồi. "Ngươi chỉ là quá mệt mỏi thôi."
Lôi Giang rũ mục, đỡ Đường Ti Lạc hữu khí vô lực trong lòng ngực, đặt nàng lên giường, nằm xuống,
sau đó xoay người lấy chiếc bình giữ nhiệt trong hành lý, mở nắp đổ ra một chén nước, nghĩ nghĩ đem
viên thuốc ngày thường cho nàng dùng bẻ ra một nửa, bỏ vào cái ly.
Lúc này mới xoay người, đem thứ nước ấm áp kia đưa cho Đường Ti Lạc. Nhìn nàng từng ngụm từng ngụm
uống hết ly nước, cổ họng Lôi Giang lăn lăn, cúi người tiến đến, ngồi xuống bên người nàng, từ phía
sau ôm lấy eo nàng, một tay khác sờ lên đùi nàng.
Dược hiệu còn chưa hoàn toàn phát sinh tác dụng trên người Đường Ti Lạc nhưng thời gian dùng thuốc
quá dài, đã tạo thành ảnh hưởng đối với thân thể nàng, sẽ làm cảm xúc cùng hành động của nàng thay
đổi, đến nỗi cầm dao thọc Trương Bác Huân, điều đó cũng không phải không có quan hệ với loại thuốc
ngủ này.
Mà đối với Lôi Giang mỗi lần sờ lên người phụ nữ không hề có cảm giác gì cũng có chút nị oai, dù
sao hiện tại Đường Ti Lạc đã là cá ở trên thớt, hắn cho Đường Ti lạc dùng thuốc ngủ giảm một nửa so
với bình thường làm thần trí của Đường Ti Lạc có chút mơ hồ nhưng lại không đến mức không có cảm
giác, như vậy mới càng có lạc thú không phải sao.
Đường Ti Lạc có chút mâu thuẫn đối với việc Lôi Giang vuốt ve, bất quán hiện tại căn bản nàng không
có sức lực phản kháng Lôi Giang, đầu óc lại vựng trầm, khắp thân thể bị Lôi Giang sờ soạng hết, thế
nhưng lại không muốn la to, ngược lại mặc Lôi Giang đẩy ngã nàng ở trên giường êm, muốn làm gì thì
làm.
Thời khắc khi Lôi Giang tiến vào nàng, không biết vì cái gì, Đường Ti Lạc nhớ tới Trương Bác
Huân, nhớ tới những hình ảnh Trương Bác Huân nhường nhịn nàng, cùng với sự đau đớn của hạ
thân khi bị xé rách, khóe mắt nàng chảy xuống một giọt lệ.
Sau mấy lần mây mưa, Đường Ti Lạc càng ngày càng thanh tỉnh, tự mình cũng không biết vừa rồi mình
bị làm sao vậy, như thế nào cùng Lôi Giang ỡm ờ làm ra những việc này, tấm thân xử nữ của nàng
không phải để cho Phi Phàm ca ca hay sao?
Đúng rồi, Phi Phàm ca ca, rốt cuộc nàng đã ở trên xe mấy ngày? Như thế nào giống như đã trải qua
thời gian của cả đời, mà Phi Phàm ca ca của nàng còn không tới tìm nàng?
Còn có Trương Bác Huân, Trương Bác Huân...... đột nhiên Đường Ti Lạc như ý thức được cái gì, đẩy
người còn đang phập phồng trên người mình ra,
nhìn khuôn ngực trần trụi của Lôi Giang, giống như mới phát hiện mình cũng đang trần
trụi.
Trên khăn trải giường màu tuyết trắng, có một vệt màu đỏ tươi đẹp, châm chọc cực kỳ chói mắt nàng,
nàng không dám tin tưởng nhìn Lôi Giang, vừa muốn mở miệng mắng hắn thì có tiếng gõ cửa vang lên.
biệt lắm.
Hiện tại mấy người lính trong tay hắn đều là lúc mạt thế đến, Đường Kiến Quân có ân với bọn họ, cho
nên sau khi Đường Kiến Quân chết, bọn họ nhớ đến ân tình của ông nên chỉ nghe theo Đường Ti Lạc.
Lôi Giang muốn đông sơn tái khởi thì cũng chỉ có thể dỗ dành Đường Ti Lạc đi cùng hắn, vì thế cũng
không kiên trì việc giết chết Trương Bác Huân hay không, tiêu diệt được một cái Phủ Tử cũng đã
không tồi rồi.
Lại đi về phía trước, mưa càng ngày càng lớn, Lôi Giang có chút không chống đỡ nổi,
nên dừng xe ở thị trấn, chờ trời tạnh lại xuất phát, thuận tiện thu thập chút vật tư trong thị trấn
này.
Bọn họ tìm được một đống phòng ở, vừa mới đặt chân vào, Lôi Giang đã đỡ Đường Ti Lạc vào phòng ngủ.
"Nhiều ngày rồi, ta cũng không biết bị làm sao vậy, luôn cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, nghĩ
gì cũng không rõ ràng."
Đường Ti Lạc sầu lo đầy mặt, không biết cảm xúc của mình vì sao lại phập phồn lớn như vậy, lẽ là
trước kia, Trương Bác Huân cũng có chọc tức nàng, nhưng nàng không nghĩ tới việc cầm dao thọc hắn
a.
Lúc ấy, thật là đầu óc bị cửa kẹp rồi. "Ngươi chỉ là quá mệt mỏi thôi."
Lôi Giang rũ mục, đỡ Đường Ti Lạc hữu khí vô lực trong lòng ngực, đặt nàng lên giường, nằm xuống,
sau đó xoay người lấy chiếc bình giữ nhiệt trong hành lý, mở nắp đổ ra một chén nước, nghĩ nghĩ đem
viên thuốc ngày thường cho nàng dùng bẻ ra một nửa, bỏ vào cái ly.
Lúc này mới xoay người, đem thứ nước ấm áp kia đưa cho Đường Ti Lạc. Nhìn nàng từng ngụm từng ngụm
uống hết ly nước, cổ họng Lôi Giang lăn lăn, cúi người tiến đến, ngồi xuống bên người nàng, từ phía
sau ôm lấy eo nàng, một tay khác sờ lên đùi nàng.
Dược hiệu còn chưa hoàn toàn phát sinh tác dụng trên người Đường Ti Lạc nhưng thời gian dùng thuốc
quá dài, đã tạo thành ảnh hưởng đối với thân thể nàng, sẽ làm cảm xúc cùng hành động của nàng thay
đổi, đến nỗi cầm dao thọc Trương Bác Huân, điều đó cũng không phải không có quan hệ với loại thuốc
ngủ này.
Mà đối với Lôi Giang mỗi lần sờ lên người phụ nữ không hề có cảm giác gì cũng có chút nị oai, dù
sao hiện tại Đường Ti Lạc đã là cá ở trên thớt, hắn cho Đường Ti lạc dùng thuốc ngủ giảm một nửa so
với bình thường làm thần trí của Đường Ti Lạc có chút mơ hồ nhưng lại không đến mức không có cảm
giác, như vậy mới càng có lạc thú không phải sao.
Đường Ti Lạc có chút mâu thuẫn đối với việc Lôi Giang vuốt ve, bất quán hiện tại căn bản nàng không
có sức lực phản kháng Lôi Giang, đầu óc lại vựng trầm, khắp thân thể bị Lôi Giang sờ soạng hết, thế
nhưng lại không muốn la to, ngược lại mặc Lôi Giang đẩy ngã nàng ở trên giường êm, muốn làm gì thì
làm.
Thời khắc khi Lôi Giang tiến vào nàng, không biết vì cái gì, Đường Ti Lạc nhớ tới Trương Bác
Huân, nhớ tới những hình ảnh Trương Bác Huân nhường nhịn nàng, cùng với sự đau đớn của hạ
thân khi bị xé rách, khóe mắt nàng chảy xuống một giọt lệ.
Sau mấy lần mây mưa, Đường Ti Lạc càng ngày càng thanh tỉnh, tự mình cũng không biết vừa rồi mình
bị làm sao vậy, như thế nào cùng Lôi Giang ỡm ờ làm ra những việc này, tấm thân xử nữ của nàng
không phải để cho Phi Phàm ca ca hay sao?
Đúng rồi, Phi Phàm ca ca, rốt cuộc nàng đã ở trên xe mấy ngày? Như thế nào giống như đã trải qua
thời gian của cả đời, mà Phi Phàm ca ca của nàng còn không tới tìm nàng?
Còn có Trương Bác Huân, Trương Bác Huân...... đột nhiên Đường Ti Lạc như ý thức được cái gì, đẩy
người còn đang phập phồng trên người mình ra,
nhìn khuôn ngực trần trụi của Lôi Giang, giống như mới phát hiện mình cũng đang trần
trụi.
Trên khăn trải giường màu tuyết trắng, có một vệt màu đỏ tươi đẹp, châm chọc cực kỳ chói mắt nàng,
nàng không dám tin tưởng nhìn Lôi Giang, vừa muốn mở miệng mắng hắn thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.