Chương 1231: Ngoại truyện (Câu chuyện tình yêu mạt thế) 10
Bao Bao Tử
09/07/2021
Sau đó bàn tay của Lạc Phi Phàm đi xuống dọc theo sống lưng của Tiểu Bạc Hà, nâng đùi nàng lên khỏi
mặt nước, điều này cơ hồ làm hắn mất đi
một nửa sức lực, cuối cùng hắn tìm được một tia lý trí trong lúc kịch liệt đau đớn, đẩy Tiểu Bạc Hà
lên trên tảng đá, mình cùng theo sau nhảy lên.
Tiểu Bạc Hà cảm thấy ghê tởm muốn nôn ra, trong đầu nàng không ngừng hiện lên một vài gương mặt đàn
ông, bọn họ đều cười dữ tợn, vươn bàn tay bẩn thỉu về phía nàng, giờ khắc tay Lạc Phi Phàm chạm tới
đùi nàng, nàng không thể chịu đựng được co giật tới hôn mê.
Trong thế giới của nàng chỉ có trắng và đen, mà trắng cũng chỉ có hai người An Nhiên và Oa Oa, còn
lại tất cả đều là đen, nàng chưa bao giờ cho phép đàn ông tới gần nàng, nhưng cũng biết Lạc Phi
Phàm bất đắc dĩ mới làm điều này, nhưng vô pháp ức chế lại sự sợ hãi của mình.
Để nàng thân cận với đàn ông không bằng chết còn thoải mái hơn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tiểu Bạc Hà chỉ cảm thấy mình được người nâng lên, nàng cố sức mở to
mắt, nhìn chung quanh mình, đều là người, có một thanh âm già nua bén nhọn kêu lên, lỗ tai nàng mơ
hồ nghe được thanh âm kia nói:
"Người này phát sốt rồi, không thể ở lại, ném hắn xuống sông đi!" "Không cần, tự ta đi."
Người nói sau là Lạc Phi Phàm, hắn đang dựa vào một tảng đá lớn gần sông, chung
quanh đều là thi thể của cá biến dị, không biết hắn và Tiểu Bạc Hà lên bờ từ lúc nào cũng không
biết hắn dùng bao nhiêu sức lực mới bảo vệ được Tiểu Bạc Hà lông tóc vô thương tới giờ.
Trăng tròn đã lên cao, không trung sạch sẽ đầy sao lấp lánh không một gợn mây, hắn cả người đều là
máu ngồi tại chỗ, nhìn người nằm trên cáng, nàng hơi nghiêng đầu qua trợn tròn mắt nhìn, hắn nở nụ
cười vô lực, phảng phất như rốt cuộc cũng chờ tới lúc có người tới cứu, trong lòng buông xuống một
việc lớn, hắn thều thào:
"Nơi này rất gần bờ đông, nhóm người này tâm địa không xấu, ngươi yên tâm theo chân bọn họ nhé,
đừng đả thương người."
Lạc Phi Phàm chuyên chú nhìn vào Tiểu Bạc Hà, sau đó giật giật bàn tay tràn đầy vết máu, lấy
ra một tấm thẻ tinh hạch từ trong túi áo, đưa cho nhóm người đang cầm vũ khí chỉ vào
hắn, thấp giọng nói:
"Đây là thẻ tinh hạch của ta, hãy chiếu cố cô gái này cho tốt, sẽ có người tới tìm nàng, nếu các
người làm tốt, sinh hoạt an nhàn sẽ không phải mộng tưởng, nếu các ngươi làm nàng bị
thương, dù chỉ một sợi lông, không nghi ngờ rằng sẽ phải trả giá bằng cái chết "
"Này, là thẻ tinh hạch của Bách Hoa thành!"
Có người nhìn hoa văn trên tấm thẻ kinh ngạc thốt ra, chỉ vào Lạc Phi Phàm đang dựa ngồi trên tảng
đá:
"Người này là người của Bách Hoa thành!"
"Vậy thì thế nào, hắn phát sốt sẽ biến thành tang thi!"
Thanh âm già nua tràn ngập bình tĩnh, những người chung quanh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, thanh âm già
nua lại vang lên:
"Nhiều nhất chúng ta có thể làm là để hắn ở đây, tự sinh tự diệt, xem ở Bách Hoa thành không đẩy
hắn xuống sông đã là tận tình tận nghĩa, nhanh nâng cô bé này trở về đi, ta thấy người này hẳn là
có địa vị, được nuôi dưỡng tốt như này, không biết chừng ngày tháng an nhàn sẽ cách chúng ta không
xa đâu."
Trong rừng rậm biến dị mênh mông, trừ những căn cứ lớn vây chung quanh Bách Hoa thành ra còn không
ít những đoàn đội, thế lực nhỏ.
Thời kỳ chiến loạn đã qua, Bách Hoa thành rất hiếm khi xuất hiện tình huống chiêu mộ
binh lính nữa, mỗi năm tấn công về phía nam, số lượng dị năng giả tại các thành trì phụ thuộc Bách
Hoa thành đã có thể thỏa mãn nhu cầu, cho nên những thế lực nhỏ lục tục quy tụ tới đây chỉ có thể ở
trong rừng rậm biến dị không được Bách Hoa thành thừa nhận.
mặt nước, điều này cơ hồ làm hắn mất đi
một nửa sức lực, cuối cùng hắn tìm được một tia lý trí trong lúc kịch liệt đau đớn, đẩy Tiểu Bạc Hà
lên trên tảng đá, mình cùng theo sau nhảy lên.
Tiểu Bạc Hà cảm thấy ghê tởm muốn nôn ra, trong đầu nàng không ngừng hiện lên một vài gương mặt đàn
ông, bọn họ đều cười dữ tợn, vươn bàn tay bẩn thỉu về phía nàng, giờ khắc tay Lạc Phi Phàm chạm tới
đùi nàng, nàng không thể chịu đựng được co giật tới hôn mê.
Trong thế giới của nàng chỉ có trắng và đen, mà trắng cũng chỉ có hai người An Nhiên và Oa Oa, còn
lại tất cả đều là đen, nàng chưa bao giờ cho phép đàn ông tới gần nàng, nhưng cũng biết Lạc Phi
Phàm bất đắc dĩ mới làm điều này, nhưng vô pháp ức chế lại sự sợ hãi của mình.
Để nàng thân cận với đàn ông không bằng chết còn thoải mái hơn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tiểu Bạc Hà chỉ cảm thấy mình được người nâng lên, nàng cố sức mở to
mắt, nhìn chung quanh mình, đều là người, có một thanh âm già nua bén nhọn kêu lên, lỗ tai nàng mơ
hồ nghe được thanh âm kia nói:
"Người này phát sốt rồi, không thể ở lại, ném hắn xuống sông đi!" "Không cần, tự ta đi."
Người nói sau là Lạc Phi Phàm, hắn đang dựa vào một tảng đá lớn gần sông, chung
quanh đều là thi thể của cá biến dị, không biết hắn và Tiểu Bạc Hà lên bờ từ lúc nào cũng không
biết hắn dùng bao nhiêu sức lực mới bảo vệ được Tiểu Bạc Hà lông tóc vô thương tới giờ.
Trăng tròn đã lên cao, không trung sạch sẽ đầy sao lấp lánh không một gợn mây, hắn cả người đều là
máu ngồi tại chỗ, nhìn người nằm trên cáng, nàng hơi nghiêng đầu qua trợn tròn mắt nhìn, hắn nở nụ
cười vô lực, phảng phất như rốt cuộc cũng chờ tới lúc có người tới cứu, trong lòng buông xuống một
việc lớn, hắn thều thào:
"Nơi này rất gần bờ đông, nhóm người này tâm địa không xấu, ngươi yên tâm theo chân bọn họ nhé,
đừng đả thương người."
Lạc Phi Phàm chuyên chú nhìn vào Tiểu Bạc Hà, sau đó giật giật bàn tay tràn đầy vết máu, lấy
ra một tấm thẻ tinh hạch từ trong túi áo, đưa cho nhóm người đang cầm vũ khí chỉ vào
hắn, thấp giọng nói:
"Đây là thẻ tinh hạch của ta, hãy chiếu cố cô gái này cho tốt, sẽ có người tới tìm nàng, nếu các
người làm tốt, sinh hoạt an nhàn sẽ không phải mộng tưởng, nếu các ngươi làm nàng bị
thương, dù chỉ một sợi lông, không nghi ngờ rằng sẽ phải trả giá bằng cái chết "
"Này, là thẻ tinh hạch của Bách Hoa thành!"
Có người nhìn hoa văn trên tấm thẻ kinh ngạc thốt ra, chỉ vào Lạc Phi Phàm đang dựa ngồi trên tảng
đá:
"Người này là người của Bách Hoa thành!"
"Vậy thì thế nào, hắn phát sốt sẽ biến thành tang thi!"
Thanh âm già nua tràn ngập bình tĩnh, những người chung quanh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, thanh âm già
nua lại vang lên:
"Nhiều nhất chúng ta có thể làm là để hắn ở đây, tự sinh tự diệt, xem ở Bách Hoa thành không đẩy
hắn xuống sông đã là tận tình tận nghĩa, nhanh nâng cô bé này trở về đi, ta thấy người này hẳn là
có địa vị, được nuôi dưỡng tốt như này, không biết chừng ngày tháng an nhàn sẽ cách chúng ta không
xa đâu."
Trong rừng rậm biến dị mênh mông, trừ những căn cứ lớn vây chung quanh Bách Hoa thành ra còn không
ít những đoàn đội, thế lực nhỏ.
Thời kỳ chiến loạn đã qua, Bách Hoa thành rất hiếm khi xuất hiện tình huống chiêu mộ
binh lính nữa, mỗi năm tấn công về phía nam, số lượng dị năng giả tại các thành trì phụ thuộc Bách
Hoa thành đã có thể thỏa mãn nhu cầu, cho nên những thế lực nhỏ lục tục quy tụ tới đây chỉ có thể ở
trong rừng rậm biến dị không được Bách Hoa thành thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.