Chương 223: Phòng muỗi diệt côn trùng
Bao Bao Tử
13/06/2021
Vân
Đào tiến đến, ôm Hằng Hằng đang ở trong lòng ngực Lưu Viện ra, đặt xuống chăn, duỗi tay, lôi kéo Lưu Viện ý thức đã tan rã ra, nhẹ nhàng, giống
như một người chồng đang hỏi han người vợ của mình:
"Lưu Viện, biết ta là ai không?"
Lưu Viện đã không còn ý thức, nàng chỉ mờ mịt nhẹ hát, dịch nhầy trong miệng bắt đầu chảy ra.
Sau đó Vân Đào mang Lưu Viện đi ra ngoài.
An Nhiên ngồi xổm bên cạnh chiếc xe nôi, che miệng lại khóc, khóc đến áp lực, khóc đến tuyệt vọng, khóc đến tê tâm liệt phế, rất đau, thực sự rất đau.
Tuy rằng nàng và Lưu Viện đã ly tâm, nhưng Lưu Viện chết đi, nàng thật sự rất khổ sở, rất khổ sở.
Tiểu Bạc Hà vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa hàng mẹ và bé, khuôn mặt chết lặng, lẳng lặng nhìn hết thảy, không nói gì, vẫn luôn đứng tại chỗ nhìn Vân Đào hai người rời đi, một người trở về.
Không có người hỏi Vân Đào đưa Lưu Viện tới nơi nào, An Nhiên không hỏi, Tiểu Bạc Hà lại càng không hỏi, chỉ có Hằng Hằng nho nhỏ cuộn tròn trên chăn, ngẫu nhiên nức nở, Vân Đào vẫn luôn ngồi bên người Hằng Hằng, mọi người đều trầm mặc.
An Nhiên không biết sau khi Hằng Hằng tỉnh dậy phải nói về chuyện của mẹ nó như thế nào, nàng không đành lòng nói, vì thế ôm Oa Oa đi đến khu vui chơi trẻ em, nàng suy nghĩ, nghĩ về rất nhiều vấn đề, nghĩ về mạt thế, nghĩ về những bi kịch đã phát sinh, nghĩ về cuộc đời này vì cái gì có nhiều thống khổ như vậy, vì cái gì sẽ có nhiều sự chia ly như vậy.
Đây là do ai tạo thành? là ai chứ?
Một giấc ngủ trưa qua đi, tiếng khóc tê tâm liệt phế của Hằng Hằng truyền đến từ cửa hàng mẹ và bé, An Nhiên không dám nghe, chỉ có ngồi ôm Oa Oa ở trong khu vui chơi rơi lệ, Hằng Hằng có Vân Đào chiếu cố rồi, như vậy cũng tốt, thực sự không thể tốt hơn.
Nàng nghĩ đối với Hằng Hằng thì cũng sẽ có một ngày thì đau khổ sẽ qua đi, tựa như nàng vào năm đó, An Nhiên nhìn mẹ của nàng rời xa nàng mà đi, cái loại đau đớn này, có bao nhiêu đau a, khi đó nàng đã cho rằng cả đời này nàng sẽ không tốt lên được, nhưng trải qua thời gian dài như vậy, mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi, không phải sao?
Oa Oa bị nàng ôm chặt trong lòng ngực, tay nhỏ giãy giụa vài cái, An Nhiên buông lỏng ra một chút, cúi đầu, nhìn khuôn mặt Oa Oa đang ngủ không quá an phận, nàng nghe âm thanh bất mãn rầm rì rầm rì của đứa nhỏ, An Nhiên khóc đến không thể kiềm chế được.
Có đôi khi, tại thời điểm có thể quý trọng thì nhất định phải hảo hảo mà quý trọng, nhân sinh chỉ có một đoạn thời gian mấy chục năm như vậy, có lẽ tại chỗ rẽ tiếp theo, nàng và Oa Oa cũng sẽ âm dương tương cách, cho nên hiện tại nên cảm tạ trời xanh, để cho mẹ con nàng có thêm một ngày thời gian ở bên nhau.
Không biết khóc bao lâu, trời đã dần dần tối xuống, tiếng khóc của Hằng Hằng dần dần an tĩnh lại, chắc khóc đến mệt mỏi rồi, An Nhiên đặt Oa Oa ở trên chiếc đệm bằng bọt biển trong khu vui chơi, mình cũng nằm xuống bên người Oa Oa, nghĩ đến cái thế giới làm con người ta tuyệt vọng này.
Bên tai, nghe được tiếng muỗi ong ong truyền đến, An Nhiên cảm thấy tâm tình mệt mỏi, thời tiết này càng ngày càng khác thường. tháng 12 ở Tương thành muỗi sẽ xuất hiện sao?
Nàng muốn mặc kệ để cho muỗi cắn đi, nhưng tiếng muỗi cứ ong ong ong, chán ghét thật sự, An Nhiên là một người trưởng thành da dày thịt béo, không sợ bị muỗi chích vài phát, nhưng bên người nàng còn một cái Oa Oa đang ngủ đâu.
Vì thế, An Nhiên lại không thể sốc lại tinh thần, đi xuống dưới tầng ngắt một gốc hoa bách hợp, đặt ở bên người Oa Oa, nhìn nhụy hoa cùng rễ cây hoa bách hợp đang lắc lư, trong chốc lát, tiếng muỗi vo ve đã không có, chắc đã bị hoa bách hợp ăn đi.
Nàng lại thức tỉnh một kỹ năng mới, chính là lợi dụng dị năng của mình mà phòng muỗi diệt côn trùng!!!!
"Lưu Viện, biết ta là ai không?"
Lưu Viện đã không còn ý thức, nàng chỉ mờ mịt nhẹ hát, dịch nhầy trong miệng bắt đầu chảy ra.
Sau đó Vân Đào mang Lưu Viện đi ra ngoài.
An Nhiên ngồi xổm bên cạnh chiếc xe nôi, che miệng lại khóc, khóc đến áp lực, khóc đến tuyệt vọng, khóc đến tê tâm liệt phế, rất đau, thực sự rất đau.
Tuy rằng nàng và Lưu Viện đã ly tâm, nhưng Lưu Viện chết đi, nàng thật sự rất khổ sở, rất khổ sở.
Tiểu Bạc Hà vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa hàng mẹ và bé, khuôn mặt chết lặng, lẳng lặng nhìn hết thảy, không nói gì, vẫn luôn đứng tại chỗ nhìn Vân Đào hai người rời đi, một người trở về.
Không có người hỏi Vân Đào đưa Lưu Viện tới nơi nào, An Nhiên không hỏi, Tiểu Bạc Hà lại càng không hỏi, chỉ có Hằng Hằng nho nhỏ cuộn tròn trên chăn, ngẫu nhiên nức nở, Vân Đào vẫn luôn ngồi bên người Hằng Hằng, mọi người đều trầm mặc.
An Nhiên không biết sau khi Hằng Hằng tỉnh dậy phải nói về chuyện của mẹ nó như thế nào, nàng không đành lòng nói, vì thế ôm Oa Oa đi đến khu vui chơi trẻ em, nàng suy nghĩ, nghĩ về rất nhiều vấn đề, nghĩ về mạt thế, nghĩ về những bi kịch đã phát sinh, nghĩ về cuộc đời này vì cái gì có nhiều thống khổ như vậy, vì cái gì sẽ có nhiều sự chia ly như vậy.
Đây là do ai tạo thành? là ai chứ?
Một giấc ngủ trưa qua đi, tiếng khóc tê tâm liệt phế của Hằng Hằng truyền đến từ cửa hàng mẹ và bé, An Nhiên không dám nghe, chỉ có ngồi ôm Oa Oa ở trong khu vui chơi rơi lệ, Hằng Hằng có Vân Đào chiếu cố rồi, như vậy cũng tốt, thực sự không thể tốt hơn.
Nàng nghĩ đối với Hằng Hằng thì cũng sẽ có một ngày thì đau khổ sẽ qua đi, tựa như nàng vào năm đó, An Nhiên nhìn mẹ của nàng rời xa nàng mà đi, cái loại đau đớn này, có bao nhiêu đau a, khi đó nàng đã cho rằng cả đời này nàng sẽ không tốt lên được, nhưng trải qua thời gian dài như vậy, mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi, không phải sao?
Oa Oa bị nàng ôm chặt trong lòng ngực, tay nhỏ giãy giụa vài cái, An Nhiên buông lỏng ra một chút, cúi đầu, nhìn khuôn mặt Oa Oa đang ngủ không quá an phận, nàng nghe âm thanh bất mãn rầm rì rầm rì của đứa nhỏ, An Nhiên khóc đến không thể kiềm chế được.
Có đôi khi, tại thời điểm có thể quý trọng thì nhất định phải hảo hảo mà quý trọng, nhân sinh chỉ có một đoạn thời gian mấy chục năm như vậy, có lẽ tại chỗ rẽ tiếp theo, nàng và Oa Oa cũng sẽ âm dương tương cách, cho nên hiện tại nên cảm tạ trời xanh, để cho mẹ con nàng có thêm một ngày thời gian ở bên nhau.
Không biết khóc bao lâu, trời đã dần dần tối xuống, tiếng khóc của Hằng Hằng dần dần an tĩnh lại, chắc khóc đến mệt mỏi rồi, An Nhiên đặt Oa Oa ở trên chiếc đệm bằng bọt biển trong khu vui chơi, mình cũng nằm xuống bên người Oa Oa, nghĩ đến cái thế giới làm con người ta tuyệt vọng này.
Bên tai, nghe được tiếng muỗi ong ong truyền đến, An Nhiên cảm thấy tâm tình mệt mỏi, thời tiết này càng ngày càng khác thường. tháng 12 ở Tương thành muỗi sẽ xuất hiện sao?
Nàng muốn mặc kệ để cho muỗi cắn đi, nhưng tiếng muỗi cứ ong ong ong, chán ghét thật sự, An Nhiên là một người trưởng thành da dày thịt béo, không sợ bị muỗi chích vài phát, nhưng bên người nàng còn một cái Oa Oa đang ngủ đâu.
Vì thế, An Nhiên lại không thể sốc lại tinh thần, đi xuống dưới tầng ngắt một gốc hoa bách hợp, đặt ở bên người Oa Oa, nhìn nhụy hoa cùng rễ cây hoa bách hợp đang lắc lư, trong chốc lát, tiếng muỗi vo ve đã không có, chắc đã bị hoa bách hợp ăn đi.
Nàng lại thức tỉnh một kỹ năng mới, chính là lợi dụng dị năng của mình mà phòng muỗi diệt côn trùng!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.