Chương 131: Tâm tình có chút không tốt
Bao Bao Tử
10/06/2021
Nhìn miệng vết thương còn chảy máu đỏ trêи ngón tay kia, An Nhiên yên lặng cảm thụ chỗ gân xanh trêи mu bàn tay, trong đó có một luồng năng lượng, mát lạnh, phình phình trướng trướng, làm nàng có thể cảm thụ rõ ràng.
An Nhiên nỗ lực đem luồng năng lượng này ngưng tụ đến đầu ngón tay, hai tròng mắt nàng tràn ngập hy vọng có thể thấy được hình ảnh miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
Nhưng chỗ vết thương lại có một tia máu phun ra, trực tiếp phun lên mắt nàng, dị năng trong tay phảng phất như bị dùng quá mạnh, đè ép ở ngón tay An Nhiên, lại không có chỗ thoát ra, kết quả làm ngón tay An Nhiên phun ra tia máu.
Nàng kinh hãi, nhanh chóng lấy tay bịt lại ngón tay bị thương, từ sô pha đứng bật dậy, hoảng sợ đi tới đi lui trong phòng khách, đi nửa ngày mới nhớ là phải triệt tiêu đi số năng lượng ở ngón tay, máu ở ngón tay mới có thể ngừng lại.
Xem ra dị năng của nàng không phải sinh mệnh lực gì đó, không thể tăng tốc cho vết thương khép lại được.
An Nhiên có chút suy sụp, nắm chặt ngón tay mình, ngồi lại ghế, nhìn tay vẫn còn chảy máu mà sững sờ, tâm tình vừa rồi có chút kϊƈɦ động tựa hồ mình thức tỉnh một dị năng khó lường, lúc này không còn sót lại chút gì.
Nàng vẫn chỉ có thể giục sinh một chút hoa hoa thảo thảo mà thôi, về sau chờ thế cục ổn định, lại tính toán mở cửa hàng bán hoa thôi.
Tâm tình An Nhiên có chút không tốt , nhìn một phòng toàn rác rưởi, đây đều là vỏ túi đóng gói của đồ ăn đêm qua nàng ăn, nhìn đống rác này, trong lòng An Nhiên có chút bực bội không biết tên, đợi đến khi miệng vết thương đầu ngón tay cầm máu, nàng đứng dậy vào bếp tìm một túi đựng rác, lấy một cái, thổi mở túi, chậm rãi thu thập số túi nilon, rác, vỏ hộp ở phòng khách.
Mà nếu nàng chỉ có thể giục sinh hoa hoa cỏ cỏ, ngay cả trái cây cũng không sinh ra được, vậy sau này mở cửa hàng hoa cũng vô dụng a, bởi vì nàng ăn không ngừng mới có thể bảo trì dị năng trong cơ thể mình dư thừa, mà nếu liên tục cung ứng hoa cỏ cho khách hàng chỉ sợ tiền nàng kiếm cũng không đủ nàng ăn.
Nếu giống như Lưu Viện và Vân Đào đều thức tỉnh dị năng lực lượng, vậy thực dụng bao nhiêu a, nàng như thế nào lại xúi quẩy như vậy, thức tỉnh một cái dị năng không có bất luận cái trứng gì dùng a?
Thật vất vả thu thập sạch sẽ rác rưởi trong phòng khách, An Nhiên phải dùng tận 3 túi đựng rác, nàng đem túi rác chất đống ở chỗ huyền quan, Oa Oa trong phòng đã tỉnh, An Nhiên vội vàng chạy về phòng chiếu cố Oa Oa, vừa tiến vào cửa phòng, nàng mới phát hiện cây hồng phấn tuyết sơn đang sinh trưởng đầy đất, giường nhỏ màu trắng, nằm giữa phòng cây hoa hồng phấn nở rộ đầy đất, xinh đẹp như đi vào thế giới đồng thoại.
Đêm qua An Nhiên vẫn luôn giục sinh cây hồng phấn tuyết sơn cho nên không phát giác mình tạo thành chúng mọc tràn lan như này, An Nhiên từ bên ngoài đi vào đột nhiên cảm thấy mình cũng rất vĩ đại, nàng cảm thấy, chỉ cần cho nàng một hạt giống, nàng có thể giục sinh ra một nhà hoa bằng năng lực này, ít nhất là chúng thực xinh đẹp.
Ngồi trong phòng nhỏ giống như hoa viên này, An Nhiên cho Oa Oa bυ" sữa xong, nhìn Oa Oa không ăn nữa, đem bầu ngực từ trong miệng Oa Oa rút ra, Oa Oa ngước đôi mắt đen to hấp háy nhìn nàng, tay nhỏ niết chặt tạo thành một nắm tay nhỏ, múa may trong không trung không muốn ngủ, An Nhiên cúi đầu cười một chút, cầm nắm tay của Oa Oa nhẹ nhàng mở ra, hỏi:
"Con không ngủ được sao, muốn làm gì a? Mẹ mang con đi ra ngoài phơi nắng được không?"
An Nhiên nỗ lực đem luồng năng lượng này ngưng tụ đến đầu ngón tay, hai tròng mắt nàng tràn ngập hy vọng có thể thấy được hình ảnh miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
Nhưng chỗ vết thương lại có một tia máu phun ra, trực tiếp phun lên mắt nàng, dị năng trong tay phảng phất như bị dùng quá mạnh, đè ép ở ngón tay An Nhiên, lại không có chỗ thoát ra, kết quả làm ngón tay An Nhiên phun ra tia máu.
Nàng kinh hãi, nhanh chóng lấy tay bịt lại ngón tay bị thương, từ sô pha đứng bật dậy, hoảng sợ đi tới đi lui trong phòng khách, đi nửa ngày mới nhớ là phải triệt tiêu đi số năng lượng ở ngón tay, máu ở ngón tay mới có thể ngừng lại.
Xem ra dị năng của nàng không phải sinh mệnh lực gì đó, không thể tăng tốc cho vết thương khép lại được.
An Nhiên có chút suy sụp, nắm chặt ngón tay mình, ngồi lại ghế, nhìn tay vẫn còn chảy máu mà sững sờ, tâm tình vừa rồi có chút kϊƈɦ động tựa hồ mình thức tỉnh một dị năng khó lường, lúc này không còn sót lại chút gì.
Nàng vẫn chỉ có thể giục sinh một chút hoa hoa thảo thảo mà thôi, về sau chờ thế cục ổn định, lại tính toán mở cửa hàng bán hoa thôi.
Tâm tình An Nhiên có chút không tốt , nhìn một phòng toàn rác rưởi, đây đều là vỏ túi đóng gói của đồ ăn đêm qua nàng ăn, nhìn đống rác này, trong lòng An Nhiên có chút bực bội không biết tên, đợi đến khi miệng vết thương đầu ngón tay cầm máu, nàng đứng dậy vào bếp tìm một túi đựng rác, lấy một cái, thổi mở túi, chậm rãi thu thập số túi nilon, rác, vỏ hộp ở phòng khách.
Mà nếu nàng chỉ có thể giục sinh hoa hoa cỏ cỏ, ngay cả trái cây cũng không sinh ra được, vậy sau này mở cửa hàng hoa cũng vô dụng a, bởi vì nàng ăn không ngừng mới có thể bảo trì dị năng trong cơ thể mình dư thừa, mà nếu liên tục cung ứng hoa cỏ cho khách hàng chỉ sợ tiền nàng kiếm cũng không đủ nàng ăn.
Nếu giống như Lưu Viện và Vân Đào đều thức tỉnh dị năng lực lượng, vậy thực dụng bao nhiêu a, nàng như thế nào lại xúi quẩy như vậy, thức tỉnh một cái dị năng không có bất luận cái trứng gì dùng a?
Thật vất vả thu thập sạch sẽ rác rưởi trong phòng khách, An Nhiên phải dùng tận 3 túi đựng rác, nàng đem túi rác chất đống ở chỗ huyền quan, Oa Oa trong phòng đã tỉnh, An Nhiên vội vàng chạy về phòng chiếu cố Oa Oa, vừa tiến vào cửa phòng, nàng mới phát hiện cây hồng phấn tuyết sơn đang sinh trưởng đầy đất, giường nhỏ màu trắng, nằm giữa phòng cây hoa hồng phấn nở rộ đầy đất, xinh đẹp như đi vào thế giới đồng thoại.
Đêm qua An Nhiên vẫn luôn giục sinh cây hồng phấn tuyết sơn cho nên không phát giác mình tạo thành chúng mọc tràn lan như này, An Nhiên từ bên ngoài đi vào đột nhiên cảm thấy mình cũng rất vĩ đại, nàng cảm thấy, chỉ cần cho nàng một hạt giống, nàng có thể giục sinh ra một nhà hoa bằng năng lực này, ít nhất là chúng thực xinh đẹp.
Ngồi trong phòng nhỏ giống như hoa viên này, An Nhiên cho Oa Oa bυ" sữa xong, nhìn Oa Oa không ăn nữa, đem bầu ngực từ trong miệng Oa Oa rút ra, Oa Oa ngước đôi mắt đen to hấp háy nhìn nàng, tay nhỏ niết chặt tạo thành một nắm tay nhỏ, múa may trong không trung không muốn ngủ, An Nhiên cúi đầu cười một chút, cầm nắm tay của Oa Oa nhẹ nhàng mở ra, hỏi:
"Con không ngủ được sao, muốn làm gì a? Mẹ mang con đi ra ngoài phơi nắng được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.