Chương 697: Yêu cầu thiết bị hoàn thiện
Bao Bao Tử
08/07/2021
"Này a, nơi nào có thể vứt bỏ được a?"
Bàn Tử kêu lên, phảng phất như sợ An Nhiên sẽ vứt bỏ những chuyên gia kia, lập tức nói:
"Nữ thần a, ngài đừng nhìn đám người bọn họ, chân yếu tay mềm, chân ngắn không chạy
thoát được tang thi, kỳ thật bọn họ có thể làm những việc mà dị năng giả chúng ta căn bản không làm
được a. "
"Ta biết, ta không có ý muốn vứt bỏ bọn họ."
An Nhiên nhíu mày, đánh gãy Bàn Tử đang gào khan lại.
"Ý của ta là, ta đang tự hỏi, có nên cho bọn họ một ít thiết bị nghiên cứu hoàn thiện hay không."
"Đúng vậy, hoàn thiện, hoàn thiện. "
Trong mắt Bàn Từ có sự vui sướng đang chớp động, hắn vội vàng gật đầu. "Trong bọn họ đã có người
quấn lấy ta mấy ngày rồi, nói hiện tại hoàn cảnh nghiên cứu không được, còn có thiết bị nghiên cứu
quá đơn sơ, bọn họ nói tìm được không ít giải thích mới với trận mạt thế này, cần thiết bị nghiên
cứu mới hoàn thiện được, rồi tìm kiếm, tìm kiếm luận chứng gì đó, ta cũng không hiểu lắm, dù sao
thì cần thiết bị hoàn thiện, cái là là đúng a."
"Vậy hoàn thiện đi."
An Nhiên quyết định dứt khoát, ở căn cứ Diệu Dương này cũng có không ít thiết bị khoa học kỹ thuật
tương đối tinh tiến, bất quá sau khi mạt thế phần lớn đã bị vứt bỏ trong nội thành cũ, cái gọi là
nội thành cũ, chính là khu vực bên ngoài mà ba của Ngô Tử Miểu quy hoạch cho căn cứ Diệu Dương.
Ước chừng ở bốn hướng đông tây nam bắc đều có, chỉ cần con người chịu tìm kiếm là có thể tìm được
những thiết bị nghiên cứu khoa học kỹ thuật tiên tiến.
An Nhiên mặc kệ những chuyên gia kia có nghiên cứu ra thứ gì hay không, hoặc là 10 năm, 20 năm sau
mới có thể biểu biết được mạt thế này vì sao lại tới, tới như thế nào, phát triển ra sao, nhưng từ
giờ trở đi nàng phải nỗ lực vì một ngày ở tương lai, rất nhiều điều không rõ, những chuyên gia kia
sẽ làm nàng minh bạch.
Cứ như vậy quyết định phải hoàn thiện thiết bị nghiên cứu, đêm đó, Bàn Tử đã tổ chức mấy người dị
năng giả lực lực, đi về phía nội thành cũ ở phía Bắc tìm kiếm thiết bị.
Quái vật ở phía Nam tới quá nhiều, phía tây lại bị Nhục hoa chiếm cứ, phía đông Trương Bác Huân vẫn
chưa có hồi âm, hoàn cảnh ở phía Bắc lại tương đối an ổn, nhưng đại tuyết vẫn bao trùm lên nội
thành cũ.
Nhóm dị năng giả lực lượng đi tìm thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến qua 24h sau đã trở về, họ
mang theo không ít vật tư không trọng yếu, như mấy con búp bê Tây Dương, một ít linh kiện ô tô, còn
có một chiếc sô pha, còn lại cái gì họ đều không tìm được.
Vì thế Bàn Tử lại không thể không túm ra Ngô Tư Miểu, còn dò hỏi đám người sống sót trong đại
phú hào, thu thập khẩu cung bọn họ tìm kiếm manh mối có giá trị để lợi dụng.
Cuối cùng, vẫn là Ngô Tư Miểu nhớ ra trong đại phú hào, ở phòng ngủ của hắn có mấy tấm bản đồ mà ba
ba hắn lưu lại, đều là một ít bàn đồ cũ của thành thị Diệu Dương, khi đó căn cứ Diệu Dương còn chưa
gọi là căn cứ, gọi là thành thị Diệu Dương, một thành thì lớn hơn rất nhiều rất nhiều so với căn cứ
Diệu Dương.
Sau khi mạt thế, ba ba của Ngô Tư Miểu vì hoài niệm nội thành cũ, còn cho người vẽ mấy tấm bản đồ
thành thị Diệu Dương lên, rồi treo ở trên vách tường phòng Ngô Tư Miểu.
Bàn Tử vội vàng tới tìm An Nhiên, muốn đi vào đại phú hào tìm mấy tấm bản đồ đó.
Điều này đối với An Nhiên mà nói căn bản không phải nan đề gì, nhưng nàng có chút kỳ quái hỏi Bàn
Tử.
"Lúc trước các ngươi có nói, lưu lại Ngô Tư Miểu sẽ hữu dụng, rất có thể hắn biết vị trí của mấy
cái kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu, hiện tại hắn có phun ra cái gì không?"
"Phun cái rắm a!"
Nhắc tới chuyện này, Bàn Tử muốn nổ mạnh, hắn đứng trên nền tuyết nhảy dựng lên:
"Ngô Tư Miểu kia cái gì cũng không biết a, thật sự hắn cái gì cũng không biết."
Bàn Tử kêu lên, phảng phất như sợ An Nhiên sẽ vứt bỏ những chuyên gia kia, lập tức nói:
"Nữ thần a, ngài đừng nhìn đám người bọn họ, chân yếu tay mềm, chân ngắn không chạy
thoát được tang thi, kỳ thật bọn họ có thể làm những việc mà dị năng giả chúng ta căn bản không làm
được a. "
"Ta biết, ta không có ý muốn vứt bỏ bọn họ."
An Nhiên nhíu mày, đánh gãy Bàn Tử đang gào khan lại.
"Ý của ta là, ta đang tự hỏi, có nên cho bọn họ một ít thiết bị nghiên cứu hoàn thiện hay không."
"Đúng vậy, hoàn thiện, hoàn thiện. "
Trong mắt Bàn Từ có sự vui sướng đang chớp động, hắn vội vàng gật đầu. "Trong bọn họ đã có người
quấn lấy ta mấy ngày rồi, nói hiện tại hoàn cảnh nghiên cứu không được, còn có thiết bị nghiên cứu
quá đơn sơ, bọn họ nói tìm được không ít giải thích mới với trận mạt thế này, cần thiết bị nghiên
cứu mới hoàn thiện được, rồi tìm kiếm, tìm kiếm luận chứng gì đó, ta cũng không hiểu lắm, dù sao
thì cần thiết bị hoàn thiện, cái là là đúng a."
"Vậy hoàn thiện đi."
An Nhiên quyết định dứt khoát, ở căn cứ Diệu Dương này cũng có không ít thiết bị khoa học kỹ thuật
tương đối tinh tiến, bất quá sau khi mạt thế phần lớn đã bị vứt bỏ trong nội thành cũ, cái gọi là
nội thành cũ, chính là khu vực bên ngoài mà ba của Ngô Tử Miểu quy hoạch cho căn cứ Diệu Dương.
Ước chừng ở bốn hướng đông tây nam bắc đều có, chỉ cần con người chịu tìm kiếm là có thể tìm được
những thiết bị nghiên cứu khoa học kỹ thuật tiên tiến.
An Nhiên mặc kệ những chuyên gia kia có nghiên cứu ra thứ gì hay không, hoặc là 10 năm, 20 năm sau
mới có thể biểu biết được mạt thế này vì sao lại tới, tới như thế nào, phát triển ra sao, nhưng từ
giờ trở đi nàng phải nỗ lực vì một ngày ở tương lai, rất nhiều điều không rõ, những chuyên gia kia
sẽ làm nàng minh bạch.
Cứ như vậy quyết định phải hoàn thiện thiết bị nghiên cứu, đêm đó, Bàn Tử đã tổ chức mấy người dị
năng giả lực lực, đi về phía nội thành cũ ở phía Bắc tìm kiếm thiết bị.
Quái vật ở phía Nam tới quá nhiều, phía tây lại bị Nhục hoa chiếm cứ, phía đông Trương Bác Huân vẫn
chưa có hồi âm, hoàn cảnh ở phía Bắc lại tương đối an ổn, nhưng đại tuyết vẫn bao trùm lên nội
thành cũ.
Nhóm dị năng giả lực lượng đi tìm thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến qua 24h sau đã trở về, họ
mang theo không ít vật tư không trọng yếu, như mấy con búp bê Tây Dương, một ít linh kiện ô tô, còn
có một chiếc sô pha, còn lại cái gì họ đều không tìm được.
Vì thế Bàn Tử lại không thể không túm ra Ngô Tư Miểu, còn dò hỏi đám người sống sót trong đại
phú hào, thu thập khẩu cung bọn họ tìm kiếm manh mối có giá trị để lợi dụng.
Cuối cùng, vẫn là Ngô Tư Miểu nhớ ra trong đại phú hào, ở phòng ngủ của hắn có mấy tấm bản đồ mà ba
ba hắn lưu lại, đều là một ít bàn đồ cũ của thành thị Diệu Dương, khi đó căn cứ Diệu Dương còn chưa
gọi là căn cứ, gọi là thành thị Diệu Dương, một thành thì lớn hơn rất nhiều rất nhiều so với căn cứ
Diệu Dương.
Sau khi mạt thế, ba ba của Ngô Tư Miểu vì hoài niệm nội thành cũ, còn cho người vẽ mấy tấm bản đồ
thành thị Diệu Dương lên, rồi treo ở trên vách tường phòng Ngô Tư Miểu.
Bàn Tử vội vàng tới tìm An Nhiên, muốn đi vào đại phú hào tìm mấy tấm bản đồ đó.
Điều này đối với An Nhiên mà nói căn bản không phải nan đề gì, nhưng nàng có chút kỳ quái hỏi Bàn
Tử.
"Lúc trước các ngươi có nói, lưu lại Ngô Tư Miểu sẽ hữu dụng, rất có thể hắn biết vị trí của mấy
cái kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu, hiện tại hắn có phun ra cái gì không?"
"Phun cái rắm a!"
Nhắc tới chuyện này, Bàn Tử muốn nổ mạnh, hắn đứng trên nền tuyết nhảy dựng lên:
"Ngô Tư Miểu kia cái gì cũng không biết a, thật sự hắn cái gì cũng không biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.