Chương 14: gió tuyết
A Đào Đào
13/11/2020
Thời
điểm bông tuyết trong suốt đầu tiên chậm rãi rơi từ trên bầu trời bay
xuống, quả thực mọi người không thể tin vào đôi mắt của chính mình. Khu
nhiệt đới bắc duyên, xưa nay mùa hè dài không có mùa đông, nhiệt độ
không khí hằng năm từ 22c đến 26c, cho dù có lạnh nhất nhiệt độ vẫn đạt
từ 16c đến 21c, thế mà ở thành phố H lại có tuyết rơi?
Mọi người đang đào vong ở bốn phương tám hướng trên đường, không tự chủ dừng xe, xuống xe, ngửa đầu nhìn lên trời. Trong trời đất, giống như chỉ còn lại bong tuyết bay đầy trời, sau khi phục hồi tinh thần mọi người chỉ cảm thấy sinh ra một trận lạnh lẽo. Một cụ già gần sáu mươi tuổi nhìn trời không nhịn được nước mắt rơi đầy mặt, vừa mới đã trải qua mưa to dày đặc, mọi người vất vả lắm mới thoát khỏi sự truy đuổi của zombie. Giờ phút này lại thấy gió tuyết trăm năm không thấy, đối với mọi người đang trên đường đào vong kinh hoàng còn chưa hết không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.
Đây không phải là muốn con người bị diệt vong sao?
Rất nhanh bông tuyết trở nên dày đặc hơn, mọi người mới giãy dụa từ bờ vực sinh tử đi ra, nay lại không thể không bắt đầu tìm kiếm nơi an toàn trốn tránh. Tuyết lớn làm ảnh hưởng tầm mắt lái xe, còn phải tùy thời đề phòng zombie tập kích. Mọi người bắt đầu tự phát hình thành những đoàn nhóm nhỏ, tụ tập cùng một chỗ thương lượng làm cách nào tránh thoát trận tuyết tai họa này. Phía sau, mọi người còn không biết, trận tuyết lớn này quét qua hơn phân nửa Bắc bán cầu, nước Mỹ quốc thậm chí Ấn Độ, các quốc gia đều lâm vào thiên tai, mưa tai họa, tuyết tai họa. Tại Bắc Mĩ, phía đông nước Mỹ thậm chí phía tây đều rơi vào bão tuyết. Tại Âu châu, cả nước Anh gió tuyết ác liệt. Tại Á châu, một trận gió lốc càng quét Nhật Bản, thủ đô Giakakta của Ấn Độ mấy ngày liền mưa to, phần lớn giao thông lâm vào tê liệt. Hơn nữa chung quanh không ngừng lan tràn bệnh độc zombie, con người lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có.
Trong biệt thự, Lương Nhiên đưa tay đón lấy bông tuyết vừa rơi xuống, người khác trợn mắt há hốc mồm ngẩng đầu nhìn trời, chỉ có Tiểu Tiệp chưa bao giờ nhìn thấy tuyết, hưng phấn đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng toàn bộ, chạy tới chạy lui không ngừng đưa tay bắt bông tuyết. Không bao lâu, trên mặt cỏ, trên nóc nhà đều bị bao trùm một tầng bông tuyết mỏng manh, nhiệt độ không khí đột nhiên xuống thấp. Lương Nhiên biết không bao lâu nữa sẽ mất điện cúp nước. Cô gọi Hắc Tử đem máy phát điện loại nhỏ đã sớm chuẩn bị từ trước chuyển ra, để có thể kịp thời sử dụng ngay khi mất điện. Chạng vạng ở bên ngoài cửa lớn biệt thự, thi thoảng còn nghe được tiếng ô tô chạy ngang qua, theo dõi trên màn hình có thể nhìn thấy có người dừng xe dùng lực lay mạnh cánh cửa hỏi có người ở trong đó không. Thậm chí có người đem ô tô dựng sát vào tường, muốn trèo qua tường nhìn xem tình hướng bên trong biệt thự. Lương Nhiên gọi Cường Tử nả một phát sung vào tường vây, viên đạn cọ qua thanh thép bắn ra tia lửa, khiến cho người đó sợ tới mức té ngã nhanh chóng chui trở vào bên trong xe, chật vật không chịu nổi lái xe chạy lấy người.
Trong mạt thế sống hay chết đều dựa vào vận khí, không có người nào muốn trở thành kẻ xấu, nhưng cũng không có người nào muốn làm anh hùng. Lương Nhiên thầm nghĩ tại mạt thế cô cùng người nhà và con trai nhỏ bình bình an an sống sót, cô cũng không có nhiều năng lực đi cứu người khác, càng không muốn vì cứu người đem đến nguy hiểm cho bản thân và người nhà của mình.
Qua mấy ngày, trong trời đất đã trải dài một mảnh trắng xoá, không còn xe có thể lên núi, lúc này nội thành tuyết đọng một số nơi gần đến 2m, bộ phận vùng núi trũng thấp tuyết đọng đã cao gần 7m. Rất nhiều nhà dân bị tầng tuyết thật dày đè sập, thi thoảng có cột điện cùng thân cây bị cuồng phong gió tuyết thổi gãy đổ xuống mặt đất. Thuỷ điện hoàn toàn ngừng hẳn, trong biệt thự cũng có chút tình huống không ổn, mặc dù có tường bao quanh, nhưng vẫn không thể ngăn được cuồng phong gào thét, cánh cửa sổ thủy tinh gần sát đất rất nhanh bị cuồng phong làm vỡ thành từng mảnh. Gió lớn kèm theo bông tuyết rất nhanh cuốn vào phòng tàn sát bừa bãi, khiến vài phòng gần đó trở thành một đống hỗn độn.
Lương Nhiên liền đưa ra quyết định, mọi người chuyển đến tầng hầm ở, dì Bình, mẹ Lương, Lương Nhiên mang theo Tiểu Tiệp vào ở bên trong mật thất của tầng hầm, mấy chiếc ghế sofa rộng lớn giờ phút phát huy công dụng, dùng thêm chăn bông thật dày trải lên càng thêm ấm áp lại thoải mái. Hai người Hắc Tử ở phòng tập thể thao bên gian ngoài, đem bàn bi da phá bỏ bốn chân đặt sát vào tường biến thành một chiếc giường thấp, bên trên lại trải thêm mấy tầng chăn bông, rồi đặt thêm hai chiếc gối đầu mềm mại, làm sao còn cảm giác ngủ trong phòng lạnh thấu xương hay giường cứng ngắc? Bởi vì tất cả đều có suối nước nóng dẫn lưu, buồng vệ sinh tắm rửa cũng không có vấn đề. Tuy công suất máy phát điện không lớn, nhưng làm hai bóng đèn chiếu sáng trong tầng hầm vẫn không có vấn đề. Chỉ là dì Bình nấu cơm sẽ có chút bất tiện, tầng trên độ ấm thấp, vừa làm xong đồ ăn đem xuống trên bàn rất nhanh đã trở nên lạnh lẽo còn hiện ra váng mỡ. Vì thế chỉ có thể xếp ở góc tường một bếp than đơn giản, bên cạnh để một chiếc bàn vuông nhỏ, nấu cơm, hầm canh là chính, tránh tầng hầm có quá nhiều khói dầu. Chuyện này đối với mọi người không ai có bất kỳ oán hận gì, trong hoàn cảnh này còn có thể ăn được đồ ăn nóng hổi, người khác có muốn cũng không thể nào có được! Dì Bình và Cường Tử không chỉ một lần cảm thấy may mắn vì có thể đi theo bên cạnh Lương Nhiên. Cường Tử đối với Lương Nhiên lại vô cùng bội phục. Biết được chuyện này Lương Nhiên chỉ có thể cười khổ, cô không phải thần thánh, hiện tại có thể tạm thời ổn định như thế này là nhờ đổi từ những thống khổ thảm thiết của đời trước.
Một điều may mắn là thời tiết rét lạnh cũng đồng thời hạn chế hành động của bọn zombie, động tác của bọn chúng trở nên chậm chạp, phần lớn chỉ đảo quanh trong nội thành, thậm chí có một bộ phận bị tuyết lớn vùi lấp ở dưới đất nhúc nhích không được, giúp cho mọi người đang chạy nạn còn có cơ hội tận lực trốn tránh rét lạnh ở bên trong, bọn họ dựa vào chút ít lương thực vượt thời kỳ gió tuyết dài hạn này.
Trong biệt thự, buổi tối Hắc Tử cùng Cường Tử thay phiên trực đêm, lúc tuyết ngừng rơi bên ngoài, hai người liền phụ trách thu dọn tuyết đọng lại trên tầng hầm. Có đôi khi ở bên ngoài luyện quyền cước trên mặt đất, ngươi tới ta đi rất náo nhiệt, sau khi luyện xong cởi sạch quần áo liền nhảy ùm xuống bể bơi bơi lội. Sau khi mất nước, không còn nước trung hòa với suối nước nóng, bên trong bể bơi chỉ có ôn tuyền, biến bể bơi thành một con sông nhỏ ấm áp, bên ngoài một mảnh tuyết trắng, bên trên hồ bơi lượn lờ khí trắng bay lên trông như tiên cảnh, làm cho người ta rất có cảm giác hưởng thụ. Tiểu Tiệp thường xuyên mặc áo lông dày, đứng bên cửa sổ, đôi mắt mở to tràn đầy hâm mộ nhìn hai chú chơi đùa bên ngoài. Hắc Tử nhìn đôi mắt to đen giống hệt đôi mắt của Lương Nhiên, trong ánh mắt đáng thương hề hề, hắn không khỏi mềm lòng, đành hết lời năn nỉ lại cầu khẩn Lương Nhiên. Lương Nhiên mới gật đầu đáp ứng cho Tiểu Tiệp đi theo hắn cùng nhau rèn luyện. Tiểu Tiệp sau khi biết hết sức kiêu ngạo nói với Hắc Tử: nể tình mẹ bé, bé mới đành nhận lời chơi đùa với hắn a, làm cho hai người Hắc Tử cười đến đau bụng. Vì thế từ đó về sau, trong biệt thự thường xuyên thấy hai người lớn một đứa nhỏ chạy tới chạy lui một hồi ném tuyết một hồi chạy bộ, sau đó Hắc Tử sẽ ôm Tiểu Tiệp đến bên trong bể bơi dạy bé bơi lội, đem tiểu gia hỏa non mềm nho nhỏ chơi đùa đến đỏ hồng cả người, lúc này Lương Nhiên mới dùng khăn lông bao trùm lấy bé ôm vào trong nhà.
Trong núi không rõ ngày đêm, từng ngày trôi qua, trong nháy mắt đã qua mấy tháng, nhiệt độ không khí dần dần tăng trở lại.
- "Ăn cơm đi!" giọng nói của dì Bình vang lên trong biệt thự yên tĩnh, tay chân bà nhanh nhẹn bưng lên bàn một thau rau trộn bên trong có nấm mộc nhĩ, thịt heo, gà xé, trứng cút, thức ăn hấp dẫn làm cho người ta vừa nhìn thấy đã chảy nước miếng, sau đó bà còn bưng lên một tô măng chưng chân gà, một dĩa đồ sấy, một chén khoai tây hầm, bà còn hấp cho Tiểu Tiệp một tô canh trứng với thịt non mềm. Mẹ Lương bới cơm vào chén, hạt cơm trắng sạch thơm lừng còn toả nhiệt khí, một chén một chén đưa cho từng người. Chiếc bàn không đủ lớn, Tiểu Tiệp nhu thuận bưng chén nhỏ ngồi vào chiếc ghế nhỏ của chính mình ăn cơm, mấy người bọn hắn vừa ăn cơm vừa thương lượng. Bởi vì gần đây thời tiết dần dần ấm lên, Hắc Tử suy nghĩ phải sắp xếp xuống núi tìm hiểu tình hình thế nào. Biệt thự ở giữa núi, tín hiệu không tốt, mỗi ngày Cường Tử đều điều chỉnh radio, chỉ có thể nghe được những tiếng "rè rè" tạp âm, cũng không biết hiện giờ ở bên ngoài rốt cuộc tình hình như thế nào? Nhiệt độ không khí tăng lên, cũng có nghĩa bọn zombie đã bắt đầu hoạt động trở lại. Bên ngoài một ngày so với một ngày càng thêm nguy hiểm hơn, Lương Nhiên suy nghĩ, quyết định mấy ngày tới sẽ xuống núi thám thính tình hình.
Nhưng mọi người đều không thể ngờ, bọn họ còn chưa đi thì đã có người tìm đến cửa
Mọi người đang đào vong ở bốn phương tám hướng trên đường, không tự chủ dừng xe, xuống xe, ngửa đầu nhìn lên trời. Trong trời đất, giống như chỉ còn lại bong tuyết bay đầy trời, sau khi phục hồi tinh thần mọi người chỉ cảm thấy sinh ra một trận lạnh lẽo. Một cụ già gần sáu mươi tuổi nhìn trời không nhịn được nước mắt rơi đầy mặt, vừa mới đã trải qua mưa to dày đặc, mọi người vất vả lắm mới thoát khỏi sự truy đuổi của zombie. Giờ phút này lại thấy gió tuyết trăm năm không thấy, đối với mọi người đang trên đường đào vong kinh hoàng còn chưa hết không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.
Đây không phải là muốn con người bị diệt vong sao?
Rất nhanh bông tuyết trở nên dày đặc hơn, mọi người mới giãy dụa từ bờ vực sinh tử đi ra, nay lại không thể không bắt đầu tìm kiếm nơi an toàn trốn tránh. Tuyết lớn làm ảnh hưởng tầm mắt lái xe, còn phải tùy thời đề phòng zombie tập kích. Mọi người bắt đầu tự phát hình thành những đoàn nhóm nhỏ, tụ tập cùng một chỗ thương lượng làm cách nào tránh thoát trận tuyết tai họa này. Phía sau, mọi người còn không biết, trận tuyết lớn này quét qua hơn phân nửa Bắc bán cầu, nước Mỹ quốc thậm chí Ấn Độ, các quốc gia đều lâm vào thiên tai, mưa tai họa, tuyết tai họa. Tại Bắc Mĩ, phía đông nước Mỹ thậm chí phía tây đều rơi vào bão tuyết. Tại Âu châu, cả nước Anh gió tuyết ác liệt. Tại Á châu, một trận gió lốc càng quét Nhật Bản, thủ đô Giakakta của Ấn Độ mấy ngày liền mưa to, phần lớn giao thông lâm vào tê liệt. Hơn nữa chung quanh không ngừng lan tràn bệnh độc zombie, con người lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có.
Trong biệt thự, Lương Nhiên đưa tay đón lấy bông tuyết vừa rơi xuống, người khác trợn mắt há hốc mồm ngẩng đầu nhìn trời, chỉ có Tiểu Tiệp chưa bao giờ nhìn thấy tuyết, hưng phấn đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng toàn bộ, chạy tới chạy lui không ngừng đưa tay bắt bông tuyết. Không bao lâu, trên mặt cỏ, trên nóc nhà đều bị bao trùm một tầng bông tuyết mỏng manh, nhiệt độ không khí đột nhiên xuống thấp. Lương Nhiên biết không bao lâu nữa sẽ mất điện cúp nước. Cô gọi Hắc Tử đem máy phát điện loại nhỏ đã sớm chuẩn bị từ trước chuyển ra, để có thể kịp thời sử dụng ngay khi mất điện. Chạng vạng ở bên ngoài cửa lớn biệt thự, thi thoảng còn nghe được tiếng ô tô chạy ngang qua, theo dõi trên màn hình có thể nhìn thấy có người dừng xe dùng lực lay mạnh cánh cửa hỏi có người ở trong đó không. Thậm chí có người đem ô tô dựng sát vào tường, muốn trèo qua tường nhìn xem tình hướng bên trong biệt thự. Lương Nhiên gọi Cường Tử nả một phát sung vào tường vây, viên đạn cọ qua thanh thép bắn ra tia lửa, khiến cho người đó sợ tới mức té ngã nhanh chóng chui trở vào bên trong xe, chật vật không chịu nổi lái xe chạy lấy người.
Trong mạt thế sống hay chết đều dựa vào vận khí, không có người nào muốn trở thành kẻ xấu, nhưng cũng không có người nào muốn làm anh hùng. Lương Nhiên thầm nghĩ tại mạt thế cô cùng người nhà và con trai nhỏ bình bình an an sống sót, cô cũng không có nhiều năng lực đi cứu người khác, càng không muốn vì cứu người đem đến nguy hiểm cho bản thân và người nhà của mình.
Qua mấy ngày, trong trời đất đã trải dài một mảnh trắng xoá, không còn xe có thể lên núi, lúc này nội thành tuyết đọng một số nơi gần đến 2m, bộ phận vùng núi trũng thấp tuyết đọng đã cao gần 7m. Rất nhiều nhà dân bị tầng tuyết thật dày đè sập, thi thoảng có cột điện cùng thân cây bị cuồng phong gió tuyết thổi gãy đổ xuống mặt đất. Thuỷ điện hoàn toàn ngừng hẳn, trong biệt thự cũng có chút tình huống không ổn, mặc dù có tường bao quanh, nhưng vẫn không thể ngăn được cuồng phong gào thét, cánh cửa sổ thủy tinh gần sát đất rất nhanh bị cuồng phong làm vỡ thành từng mảnh. Gió lớn kèm theo bông tuyết rất nhanh cuốn vào phòng tàn sát bừa bãi, khiến vài phòng gần đó trở thành một đống hỗn độn.
Lương Nhiên liền đưa ra quyết định, mọi người chuyển đến tầng hầm ở, dì Bình, mẹ Lương, Lương Nhiên mang theo Tiểu Tiệp vào ở bên trong mật thất của tầng hầm, mấy chiếc ghế sofa rộng lớn giờ phút phát huy công dụng, dùng thêm chăn bông thật dày trải lên càng thêm ấm áp lại thoải mái. Hai người Hắc Tử ở phòng tập thể thao bên gian ngoài, đem bàn bi da phá bỏ bốn chân đặt sát vào tường biến thành một chiếc giường thấp, bên trên lại trải thêm mấy tầng chăn bông, rồi đặt thêm hai chiếc gối đầu mềm mại, làm sao còn cảm giác ngủ trong phòng lạnh thấu xương hay giường cứng ngắc? Bởi vì tất cả đều có suối nước nóng dẫn lưu, buồng vệ sinh tắm rửa cũng không có vấn đề. Tuy công suất máy phát điện không lớn, nhưng làm hai bóng đèn chiếu sáng trong tầng hầm vẫn không có vấn đề. Chỉ là dì Bình nấu cơm sẽ có chút bất tiện, tầng trên độ ấm thấp, vừa làm xong đồ ăn đem xuống trên bàn rất nhanh đã trở nên lạnh lẽo còn hiện ra váng mỡ. Vì thế chỉ có thể xếp ở góc tường một bếp than đơn giản, bên cạnh để một chiếc bàn vuông nhỏ, nấu cơm, hầm canh là chính, tránh tầng hầm có quá nhiều khói dầu. Chuyện này đối với mọi người không ai có bất kỳ oán hận gì, trong hoàn cảnh này còn có thể ăn được đồ ăn nóng hổi, người khác có muốn cũng không thể nào có được! Dì Bình và Cường Tử không chỉ một lần cảm thấy may mắn vì có thể đi theo bên cạnh Lương Nhiên. Cường Tử đối với Lương Nhiên lại vô cùng bội phục. Biết được chuyện này Lương Nhiên chỉ có thể cười khổ, cô không phải thần thánh, hiện tại có thể tạm thời ổn định như thế này là nhờ đổi từ những thống khổ thảm thiết của đời trước.
Một điều may mắn là thời tiết rét lạnh cũng đồng thời hạn chế hành động của bọn zombie, động tác của bọn chúng trở nên chậm chạp, phần lớn chỉ đảo quanh trong nội thành, thậm chí có một bộ phận bị tuyết lớn vùi lấp ở dưới đất nhúc nhích không được, giúp cho mọi người đang chạy nạn còn có cơ hội tận lực trốn tránh rét lạnh ở bên trong, bọn họ dựa vào chút ít lương thực vượt thời kỳ gió tuyết dài hạn này.
Trong biệt thự, buổi tối Hắc Tử cùng Cường Tử thay phiên trực đêm, lúc tuyết ngừng rơi bên ngoài, hai người liền phụ trách thu dọn tuyết đọng lại trên tầng hầm. Có đôi khi ở bên ngoài luyện quyền cước trên mặt đất, ngươi tới ta đi rất náo nhiệt, sau khi luyện xong cởi sạch quần áo liền nhảy ùm xuống bể bơi bơi lội. Sau khi mất nước, không còn nước trung hòa với suối nước nóng, bên trong bể bơi chỉ có ôn tuyền, biến bể bơi thành một con sông nhỏ ấm áp, bên ngoài một mảnh tuyết trắng, bên trên hồ bơi lượn lờ khí trắng bay lên trông như tiên cảnh, làm cho người ta rất có cảm giác hưởng thụ. Tiểu Tiệp thường xuyên mặc áo lông dày, đứng bên cửa sổ, đôi mắt mở to tràn đầy hâm mộ nhìn hai chú chơi đùa bên ngoài. Hắc Tử nhìn đôi mắt to đen giống hệt đôi mắt của Lương Nhiên, trong ánh mắt đáng thương hề hề, hắn không khỏi mềm lòng, đành hết lời năn nỉ lại cầu khẩn Lương Nhiên. Lương Nhiên mới gật đầu đáp ứng cho Tiểu Tiệp đi theo hắn cùng nhau rèn luyện. Tiểu Tiệp sau khi biết hết sức kiêu ngạo nói với Hắc Tử: nể tình mẹ bé, bé mới đành nhận lời chơi đùa với hắn a, làm cho hai người Hắc Tử cười đến đau bụng. Vì thế từ đó về sau, trong biệt thự thường xuyên thấy hai người lớn một đứa nhỏ chạy tới chạy lui một hồi ném tuyết một hồi chạy bộ, sau đó Hắc Tử sẽ ôm Tiểu Tiệp đến bên trong bể bơi dạy bé bơi lội, đem tiểu gia hỏa non mềm nho nhỏ chơi đùa đến đỏ hồng cả người, lúc này Lương Nhiên mới dùng khăn lông bao trùm lấy bé ôm vào trong nhà.
Trong núi không rõ ngày đêm, từng ngày trôi qua, trong nháy mắt đã qua mấy tháng, nhiệt độ không khí dần dần tăng trở lại.
- "Ăn cơm đi!" giọng nói của dì Bình vang lên trong biệt thự yên tĩnh, tay chân bà nhanh nhẹn bưng lên bàn một thau rau trộn bên trong có nấm mộc nhĩ, thịt heo, gà xé, trứng cút, thức ăn hấp dẫn làm cho người ta vừa nhìn thấy đã chảy nước miếng, sau đó bà còn bưng lên một tô măng chưng chân gà, một dĩa đồ sấy, một chén khoai tây hầm, bà còn hấp cho Tiểu Tiệp một tô canh trứng với thịt non mềm. Mẹ Lương bới cơm vào chén, hạt cơm trắng sạch thơm lừng còn toả nhiệt khí, một chén một chén đưa cho từng người. Chiếc bàn không đủ lớn, Tiểu Tiệp nhu thuận bưng chén nhỏ ngồi vào chiếc ghế nhỏ của chính mình ăn cơm, mấy người bọn hắn vừa ăn cơm vừa thương lượng. Bởi vì gần đây thời tiết dần dần ấm lên, Hắc Tử suy nghĩ phải sắp xếp xuống núi tìm hiểu tình hình thế nào. Biệt thự ở giữa núi, tín hiệu không tốt, mỗi ngày Cường Tử đều điều chỉnh radio, chỉ có thể nghe được những tiếng "rè rè" tạp âm, cũng không biết hiện giờ ở bên ngoài rốt cuộc tình hình như thế nào? Nhiệt độ không khí tăng lên, cũng có nghĩa bọn zombie đã bắt đầu hoạt động trở lại. Bên ngoài một ngày so với một ngày càng thêm nguy hiểm hơn, Lương Nhiên suy nghĩ, quyết định mấy ngày tới sẽ xuống núi thám thính tình hình.
Nhưng mọi người đều không thể ngờ, bọn họ còn chưa đi thì đã có người tìm đến cửa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.