Mạt Thế Hắc Tử Và Lương Nhiên

Chương 38: ô nhiễm

A Đào Đào

14/11/2020

Trần Bân thở hổn hển đem con chó chết ném trước nhà gỗ cách mấy mét, một bên há mồm thở dốc, một bên nói với mọi người: - "Nó muốn cắn tôi! Tôi liền chém nó!"

Sau đó hắn có chút đắc ý nói: - "Đêm nay chúng ta có thể ăn thịt chó!"

Mọi người nhìn bộ dáng đắc ý của hắn vừa tức giận vừa buồn cười, Cường Tử hắc hắc cười nói: - "Thịt chó ngon! Mùi thơm muốn mạng người!"

- "Tôi tới làm thịt !" Cậu Trần thấy có thịt chó để ăn, xoa tay xung phong nhận việc làm sạch con chó.

- "Đợi chút!" Lương Nhiên ngăn cản mọi người, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, cô bước đến ngồi xuống bên cạnh con chó, vạch mắt con chó ra xem, lại ngửi mùi mùi máu chó, sắc mặt cô trở nên ngưng trọng, cô cương quyết nói:

- "Con chó này, không thể ăn!"

- "Vì sao?!" Mọi người nhìn thấy nét mặt nghiêm trọng của Lương Nhiên không khỏi thắc mắc.

- "Con chó này mang bệnh độc zombie!" Lương Nhiên vẫn ngồi bên cạnh con chó, cô nắm lấy đầu chó đang bị lệch qua một bên, vạch đôi mắt của nó cho mọi người xem: - "Mọi người nhìn cho kỹ." Lương Nhiên ý bảo mọi người đến gần thêm quan sát.

Hắc Tử cũng ngồi xuống theo, nhìn thấy con chó đã không còn hơi thở, đôi mắt chó không còn tròng trắng, trừ tròng đen ở giữa đang dần khuếch tán, những nơi khác đều là một mảnh màu đỏ!

Mọi người nhìn chằm chằm mắt chó trong tay Lương Nhiên, càng nhìn càng cảm thấy đáng sợ.

- "Đây là zombie chó sao?" Cường Tử nhíu mày hỏi, nếu động vật cũng bị nhiễm bệnh độc. Như vậy thật đáng sợ, không nói mèo chó, trải rộng mỗi ngóc ngách trên thế giới đều là con chuột, như vậy nhân loại còn có cơ hội sinh tồn sao?!

- "Chắc là không phải, nếu là zombie chó, vừa rồi lúc chúng ta tiến vào làng, nó đã xông lên cắn chúng ta!" Trần Tĩnh nói.

- "Đúng vậy, chó chỉ là nhiễm bệnh độc, nhưng bản thân nó sẽ sẽ không bị lây bệnh, trừ đôi mắt nó, mọi ngươi có ngửi thấy, máu nó cũng mang theo mùi hôi thối. Từ nay về sau, mọi người cần phải cẩn thận, bất kỳ loại thịt gì đều phải bảo đảm không có bệnh độc mới được ăn, bằng không sẽ bị nhiễm bệnh độc!" Lương Nhiên buông con chó chết trong tay dặn dò mọi người.



Động vật sẽ mang theo bệnh độc, tin tức đến đột ngột khiến tâm tình mọi người vốn đang hưng phấn phút chốc trở nên trầm trọng.

- "Nếu vậy con chói này như thế nào lại bị nhiễm bệnh?" Trần Bân thấy bản thân mang đến con chó nhiêm bênh độc, không khỏi sa sút tinh thần.

Lương Nhiên lắc đầu: - "Nguyên nhân rất khó nói, cũng có thể nó ăn thi thể có chứa bệnh độc zombie, cũng có thể uống nước... bị ô nhiễm."

Nói đến đây đột nhiên cô biến sắc, vội hỏi: - "Giếng nước thế nào?"

Chú Trần đưa tay chỉ về hướng đầu làng: - "Ở bên kia! Chú còn đang định đi lấy nước!"

Lương Nhiên đứng dậy chạy về hướng giếng nước, mọi người vội vàng chạy theo sau, nhìn thấy Lương Nhiên cầm thùng gỗ không biết dùng như thế nào, Hắc Tử nhận thùng nhỏ, thả xuống giếng nước kéo một thùng nước lên, mọi người đang vây quanh đều nhìn chằm chằm: - "Ai nha!"

Nước giếng vốn trong suốt lạnh lẽo, thế mà giờ đây bị vẩn đục biến thành màu đen, tản mát ra mùi tanh hôi nồng đậm.

- "Tại sao có thể như vậy?!" Mọi người nhịn không được nhíu mày bịt mũi, trong lòng Lương Nhiên thở dài, cúi đầu nhìn xuống đáy giếng đen nhánh nói: - "Bên trong giếng nước có thi thể nhiễm bệnh độc, nên nước giếng đã bị ô nhiễm, chó chính là uống nước nơi này nên cũng bị nhiễm bệnh độc." Lương Nhiên buồn bã lắc đầu, nước giếng là là mạch nước ngầm, nước giếng ô nhiễm đều đó có ý nghĩa rất nhanh nước chung quanh đều không thể dùng được nữa.

- "Thế hiện tại chúng ta không thể uống nước ngầm sao?" Trần Tĩnh hoảng sợ hỏi.

- "Đúng, ít nhất nước ở những vùng phụ cận quanh đây đều không thể uống!" Lương Nhiên gật đầu trầm ngâm.

- "Vậy hôm nay chúng ta không có biện pháp nấu cơm, cũng không có nước uống." Thím Trần vô cùng khó xử, không có cơm ăn còn có thể ráng nhịn đói, nhưng không có nước uống ai cũng không thể chịu đựng được lâu.

Mọi người thoáng chốc buộc phải tiếp nhận hai tin tức xấu, khiến tâm tình càng thêm tiêu cực, thím Trần nói chưa dứt lời, mọi người đều bắt đầu cảm thấy có chút khát nước, chú Trần trầm giọng hỏi: - "Trước tiên chúng ta có nên rời khỏi nơi này không ? Tìm một nơi có nguồn nước sạch nghỉ ngơi?"



Lương Nhiên nhìn sang Hắc Tử, một bên Cường Tử bỗng nhiên nói: - "Đêm nay nghỉ nơi ở nơi này đi!"

Hắn nhìn thấy mọi người đều hướng ánh mắt dò hỏi sang hắn, cười cười nói: - "Chậm nhất ngày mai trời sẽ mưa. Này, mọi ngươi xem, trời mưa bên sáng, không mưa trên đỉnh quang" mọi người nhìn theo ánh mắt hắn nhìn về phía chân trời, quả nhiên chân trời có ánh sáng phản xạ, hắn hít hít mũi, sau đó nói: - "Không khí nhuận nhuận, sẽ có mưa."

Nếu Cường Tử đã khẳng định như vậy, mọi người quyết định trước tiên tạm thời ở lại làng nhỏ này dừng chân nghỉ ngơi. Ở trong rừng đi suốt mấy ngày đường, xương sống, thắt lưng, bàn chân đều đau, bàn chân còn sưng đỏ không thể nhìn, mọi người thật sự rất cần một nơi nghỉ chân cho phục hồi. Dù lúc này mọi ngừơi đều vừa mệt vừa đói nhưng cũng ráng vực dậy tinh thần, đi tìm dụng cụ: ấm, thau, cốc... dùng để đựng nước. Thạm chí cậu út Trần còn chuyển đến một lu nước cao nửa người đến mái hiên dưới nhà. Buổi tối, mấy người đàn ông tìm mấy tấm ván gỗ trải khắp nơi làm giường, nhóm phụ nữ nằm trong ba gian phòng bên trong có đệm phòng nằm nghỉ. Lương Nhiên để mẹ Lương cùng Trần Tĩnh ngủ trên tấm nệm hơi lớn trong gian phòng kia, chính mình và Tiểu Tiệp nằm ngủ trong gian nhỏ hẹp bên cạnh. Bởi vì quá mệt mỏi, mọi người đều nhẫn nại trước cơn khác đi ngủ. Thấy bốn phía không có người, cô lấy nhanh trong không gian sữa tươi và bánh mì đút cho Tiểu Tiệp ăn. Tiểu Tiệp vô cùng ngoan ngoãn, từ lúc mạt thế đến nay, Lương Nhiên đã dặn dò bé, về sau bé luôn luôn nhớ kỹ không để cho người nào biết bí mật về ma pháp của mẹ con mình, có khi đói bụng hay khát nước cũng không đòi cô lấy ra vật gì, làm cho Lương Nhiên thập phần đau lòng. Sau đó nhìn thấy Tiểu Tiệp đi theo hai người Hắc Tử chạy nhảy chung quanh, ngược lại còn càng ngày càng trở nên khỏe mạnh hồng hào, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn Tiểu Tiệp uống xong sữa rồi ăn xong ổ bánh mì nhỏ, đem tất cả thu vào không gian, sau đó nhẹ giọng dỗ dành bé ngủ, từ trong ba lô lấy ra một tấm khăn đắp lên bụng nhỏ của bé, sau đó đi ra tìm Hắc Tử.

Ở trong một căn nhà khác trong làng, Lâm Viễn mang theo Lâm Linh tìm ngôi nhà miễn cưỡng không có mùi hôi thối, đem mấy chiếc ghế dài gom lại một chỗ, mặc nguyên quần áo nằm trên đó nghỉ ngơi. Lâm Linh nhịn đau đôi giày thể thao bạc màu ra, cô ả chậm rãi ấn ấn trên bàn chân sưng đỏ, thoáng hít hà ráng chịu đau đớn, bên cạnh bàn chân đều chen chúc bọt nước hồng thấu phồng to, xoa bóp một hồi, cô thật sự không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Lâm Viễn: - "Anh, chúng ta còn phải đi theo bọn họ sao?"

Lâm Viễn nhắm mắt nằm ở trên ghế, khuôn mặt vốn nhã nhặn tuấn tú mặt bởi vì gầy yếu hai gò má hơi lõm xuống, khiến khuôn mặt lại có nét âm trầm. Hắn mở mắt ra, nhìn lên mấy cây cột gỗ trên trần nhà, vẻ mặt có chút thay đổi, một lúc lâu cũng chưa lên tiếng, cuối cùng hắn nói: - "Hiện giờ đi theo bọn họ có vẻ an toàn, chừng nào đến trấn trên, chúng ta nghĩ biện pháp tìm một chiếc xe đi khu an toàn."

Nghe xong kế hoạch của anh trai, Lâm Linh thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô thật sự không muốn đi theo bọn họ nữa!

Ngày đó, ánh mắt đầy lãnh ý của Lương Nhiên khiến cho cô ả vẫn còn sợ hãi đến tận bây giờ. Một đường này, hai anh em cô ả đi theo sau bọn họ, nhìn hắn bắt cá, nướng cá cho mọi người ăn, uống nước trong lành. Còn hai anh em cô ả chỉ có thể nhờ con bé Trần Sương Sương bố thí chút thức ăn, đồ uống trong rừng rậm! Đồ ăn bị vứt bỏ, bị bố thí khiến cho cô ả xấu hổ và giận dữ hận không thể xông lên phía trước hung hăng đá ngã bọn họ vào đống lửa!

Nhưng ngẫu nhiên ánh mắt Lương Nhiên đảo qua chỗ cô ả, khiến cô ả lại hận không thể thu nhỏ bản thân, vĩnh viễn biến mất trước mặt Lương Nhiên. Ngày đó khi Lương Nhiên trục xuất hai anh em cô ả, cô ả phát hiện anh mình trở nên vô cùng âm trầm. Nhất là buổi tối ngày đó, từ xa hai anh em cô ả đứng ở dưới gốc cây nhìn về đống lửa ấm áp bên kia, sau đó nhìn thấy người cao lớn cường tráng anh tuấn kia, người đàn ông từng thu hút toàn bộ ánh nhìn của cô ả ngay lần đầu tiên gặp mặt, hắn đang ôm Lương Nhiên vẫn còn ngủ mê man trong lòng, bước nhanh từ con suối nhỏ đi đến bên này, trên gương mặt tràn đầy thỏa mãn. Ở trong lòng hắn, Lương Nhiên đã không còn bộ dạng thanh cao bình thường, cô vùi đầu vào trong lòng ngực rộng lớn của hắn. Hình ảnh tốt đẹp như vậy khiến cô ả không thể không thừa nhận, hai người họ vô cùng xứng đôi. Hình ảnh tốt đẹp đó lại khiến hốc mắt cô ả lên men lại ghen ghét vô cùng. Sau đó cô ả nhìn sang anh trai luôn nho nhã nhã nhặn, chỉ trong nháy mắt, cô ả cho rằng bản thân nhìn thấy ma quỷ. Mỗi lần nhớ đến ánh mắt của anh trai, cô ả đều sởn tóc gáy. Từ lúc đó cô ả ít dám nói chuyện với hắn.

Cô ả đã từng nghĩ, nếu khi đó cô ả không làm vậy, không hại chết dì Bình di thì mọi chuyện bây giờ có khác không?

Nhưng cô ả cũng không hối hận! Người không vì mình trời tru đất diệt, lúc đó cô ả làm như vậy chẳng phải chỉ vì muốn sống sót sao? Tại thời khắc mấu chốt, anh trai cô ả cũng không bỏ lại cô ả cùng mẹ mình? Giờ phút này, hắn có cái tư cách gì trách cứ cô ả chứ?

Lương Nhiên đến nhà nhà, cô nhìn thấy hai người Hắc Tử đang nghiên cứu bản đồ. Lúc cô xuất hiện ở trong gian nhà bếp nhỏ, đột nhiên Hắc Tử cảm thấy gian bếp chật chội đơn sơ này trong phút chốc sáng bừng lên, nên nói như thế nào? Kỳ thật Lương Nhiên vốn chính là một mỹ nữ vừa xinh đẹp vừa tinh tế lại vừa mỹ lệ, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền cảm thấy thoải mái tận sâu trong lòng. Lương Nhiên cũng biết nên mới tự đem tóc mình cắt ngắn, bình thường cũng đều mặc áo T-shirt rộng thùng thình, tận lực làm giảm cảm giác quyến rũ của chính mình. Nhưng hiện tại, tóc cô đã dài hơn trước rất nhiều, làn da của cô vốn trắng nõn, đêm hôm đó lại tựa như bạch ngọc hiếm có, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo kiều mỵ mềm mại, từ trong xương đều thuần túy hiện ra hương vị phụ nữ, làm cho Hắc Tử vừa nhìn thấy hận không được cô ôm vào trong ngực, nuốt vào trong bụng, không muốn cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy!

Ánh mắt Hắc Tử như sói khiến cho gò má Lương Nhiên nóng ran, cô trừng mắt nhìn hắn. sau đó bắt tay ôm vật chuyển qua, đó là máy thông tin liên lạc mà trước đây Cường Tử luôn dùng. Tuy vật này không lớn, nhưng cũng chiếm một nữa ba lô. Cho nên khi Cường Tử nhìn thấy vật này, đôi mắt trợn to kinh ngạc khi biết Lương Nhiên cũng đem theo chiếc máy này theo. Đương nhiên hắn không biết Lương Nhiên lấy từ trong không gian ra. Lương Nhiên cần chiếc máy này để biết được tin tức bên ngoài. Cho dù hắn kinh ngạc vạn phần cũng không nghĩ được nhiều, quả thật Cường Tử không khỏi kinh ngạc ba lô của cô lại có thể chứa được nhiều đồ như vậy: quần áo, khăn mặt, đèn pin, thực phẩm, súng ống, đao... cái gì cũng có. Có điều sự chú ý của hắn rất nhanh bị Hắc Tử dời đi, Hắc Tử đặt tấm bản đồ lên trên bản nhỏ, trên tay cầm một ngón nến nhỏ đến gần bản đồ, chỉ vào mặt trên, nói: - "Nhìn xem, hiện tại chúng ta ở nơi này tỉnh Y, lúc trước nghe tin tức khu an toàn thành phố J ở tỉnh Y, cách chúng ta khoảng ba bốn trăm km" ngón tay hắn xẹt qua bản đồ, ngón tay chỉ vào thành phố J, tiếp tục nói: - "Nếu chúng ta không đi thành phố J, như vậy chúng ta cần phải tìm một nơi an ổn có thể tạm thời dừng chân mới được."

Lương Nhiên nhìn bản đồ, trong tâm trí không khỏi hiện lên tình cảnh tăm tối của đời trước lúc ở thành phố J, đôi chân mày nhíu chặt, cô tình nguyện ở lại nơi này cũng không muốn đến thành phố J, nhưng nguồn nước ở nơi đây đã bị ô nhiễm, hiện tại phải làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Hắc Tử Và Lương Nhiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook