Chương 57: tấn công bất ngờ
A Đào Đào
14/11/2020
Nhận
được tin tức quân đoàn zombi đang tiến đến gần, quân đội bắt đầu ở bên
đường không ngừng dùng loa thúc giục dân chạy nạn tận lực ném xuống các
vật nặng, cần phải tăng nhanh tốc độ.
Phía trước, tình hình chiến đấu của bộ đội mở đường càng ngày càng kịch liệt, bên trong dân chạy nạn có rất nhiều thanh niên cường tráng thanh niên đều bị trưng dụng đi dọn đường, bọn họ dùng lực đem những con đường cao tốc bị tắc nghẽn mở ra một lối đi để người và xe đều có thể đi qua. Bộ đội cản phía sau sẽ đem mặt đường chèn xe, dựng các trở ngại để ngăn cản cước bộ của đàn zombie. Thời điểm kiểu này, nhóm dân chạy nạn cũng biết sinh tử tồn vong chỉ trong tích tắc, đại bộ phận đều không hề oán hận một câu, tất cả đều nghe theo sự an bài điều khiển của quân đội. Một nhà chú Trần có hai người đàn ông cũng đi, chỉ còn lại chú Trần, thím Trần và Sương Sương.
Hắc Tử chờ đợi, chuẩn bị chờ khi Cường Tử vừa trở về liền đi. Cường Tử cả người đầy máu đen, mỏi mệt không chịu nổi, chỉ kịp nói hai chữ: - "Cẩn thận." với Hắc Tử thì đã bị Trần Tĩnh ép vào trong xe nghỉ ngơi. Lương Nhiên đứng trước người Hắc Tử đưa tay giúp hắn sửa sang cổ áo. Hắc Tử ở bên hông hơi dùng sức ôm cô vào lòng, chôn đầu vào gáy cô hít môt hơi. Lương Nhiên cũng kiễng mũi chân, khuôn mặt dán ở gương mặt lành lạnh của hắn nhẹ nhàng cọ cọ một chút, nhưng cô không nói bất cứ lời nào giữ hắn lại. Chiếc xe của quân đội chạy qua, dừng lại bên cạnh hai người, chiến sĩ trên xe đối với trường hợp thế này đều thấy bình thường, bởi vì bọn họ đã gặp rất nhiều lắm, tùy thời, tùy lúc, đều có thể nhìn thấy. Hắc Tử buông Lương Nhiên ra, vuốt ve gương mặt của cô, sau đó lên xe rời đi.
Vài dân chạy nạn phân tán đi ngang qua đám người Lương Nhiên, dùng khóe mắt đánh giá xe và một nhóm người các cô. Cho đến khi đi lên phía trước, mấy gã đàn ông tụ tập cùng nhau, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra tươi cười tham lam, sau đó đánh mắt quay lại tụ tập.
- "Mẹ nó! Bên trong hai chiếc xe chất đầy đồ đạc." một gã đàn ông trung niên gầy cúi đầu cười nói, trong đôi mắt lóe ánh sáng tham lam.
- "Nhìn rõ ràng không?" Một gã đàn ông thô lỗ nghe vậy chồm người lên phía trước bắt lấy gã cao gầy hỏi lại lần nữa.
- "Nhìn rõ ràng! Trên xe chỉ có phụ nữ và trẻ nhỏ! Có một ông già, còn có một gã đàn ông còn trẻ đang ngủ trên xe!" Gã đàn ông gầy nuốt nuốt nước miếng tiếp tục hưng phấn nói: - "Mẹ a, mấy cô gái kia thật sự..." hắn chà xát hai tay vào nhau, có chút không biết hình dung như thế nào. Ở xa xa nhìn chỉ cảm thấy cả đám kia cả ngừơi đầy bụi bẩn rất bình thường, nhưng khi đến gần nhìn kỹ mới phát hiện ba cô gái kia thật sự không nói, ai cũng đều biết thời điểm này thường xuyên thiếu ăn thiếu mặc, các cô thấy thế nào cũng cảm thấy bóp nhẹ một cái cũng có thể ra nước, một người ngũ quan xinh đẹp diễm lệ, một người nhìn qua dịu dàng thanh lệ càng nhìn càng thấy đẹp mặt, còn có một thiếu nữ trẻ tuổi non mềm, vừa xem liền biết vẫn còn trinh!
- "Mày xác định trên xe của bọn chúng đều là đồ ăn?" Gã đàn ông tráng kiện có chút không tin hỏi.
- "Trương lão tam, anh suy nghĩ cho kỹ các cô ôm theo một đứa nhỏ sơ sinh trắng trẻo hồng hào, nếu không có thức ăn sao có thể nuôi được!" Gã đàn ông trung niên gầy khẳng định trả lời.
- "Cho dù thức ăn không có bao nhiêu, nhưng không phải còn có ba cô gái trong veo như nước và hai đứa trẻ nhỏ sao..."
Ánh mắt mấy gã đàn ông nhìn nhau, đều biết câu này có ý gì...
- "Nhưng còn gã đàn ông kia thì sao, hình như đã từng tham gia quân ngũ..." Một gã đàn ông cao gầy khác có chút do dự, vừa rồi hắn nhìn từ xa, nhìn thấy người đàn ông kia rất khỏe mạnh cường tráng, bộ dạng không dễ chọc.
- "Chúng ta nhiều người như vậy tại sao phải sợ một mình hắn? Nói lại, hiện tại mọi người một trước một sau đều chạy đi mở đường chặn đường, cũng không có ai quản dân chạy nạn, những người khác thì khỏi nói... Dọa một chút cũng không dám quản, lúc này ra tay là thích hợp nhất!"
- "Gã đàn ông kia không phải sợ, giao cho tôi giải quyết là được." ở một góc sáng sủa tránh gió, Lâm Viễn tựa vào tảng đá lãnh đạm nói.
- "Được! Cứ quyết định như vậy!" Gã đàn ông tráng kiện cười để lộ hàm răng vàng khè, hưng phấn chụp tay. Lần này thật sự là dê béo đưa đến cửa! Chỉ cần Lâm Viễn xử lý gã đàn ông kia, còn lại chỉ có lão già cùng mấy người phụ nữ, đứa trẻ tay trói gà không chặt, thật sự hoàn thành dễ dàng. Làm xong vụ này, vài người bọn hắn có thể chống cự đi đến căn cứ!
- "Chủ ý của Tiểu Lâm thật không sai!" Gã đàn ông nở nụ cười với Lâm Viễn, dường như bọn hắn đều đã quên hôm qua Lâm Viễn đã giết hai đồng bọn của bọn hắn.
Lâm Viễn cũng nở nụ cười ẩn chứa lãnh đạm và trào phúng, có điều mấy gã đàn ông đang tập trung thương lương nên ra tay thế nào với ba cô gái kia, ai cũng không chú ý đến ánh mắt thâm trầm của Lâm Viễn nhìn bọn hắn giống như nhìn người chết.
Đám người Lương Nhiên hiện tại đã tận lực giảm bớt số lần dừng lại, ngay cả một nhà chú Trần cũng không nghĩ đến dừng lại nấu cháo nướng bánh, tình nguyện ở lại trên xe gặm bánh cao cứng lạnh. Nhưng con người có ba việc gấp, Sương Sương ăn hai ngày bánh bao lạnh ngắt, chỉ cảm thấy bụng rất không thoải mái, cô xấu hổ cùng cha muốn dừng xe đi vệ sinh. Chú Trần nhấn kèn, Lương Nhiên cũng đi ngừng lại theo.
Nhìn hiện tại cũng là ban ngày ban mặt, Lương Nhiên cũng dặn dò thím Trần và Sương Sương đừng đi quá xa, tìm nơi kín kín giải quyết xong là được. Phải biết rằng, bên đường cao tốc này khắp nơi đều là vật bẩn rác thải dân chạy nạn bỏ lại, có người vội vàng thậm chí không quan tâm qua lan can liền ngồi xuống giải quyết ở ven đường, nhưng vài người Lương Nhiên tất nhiên không làm như vậy.
Hai chiếc xe dừng sát nhau nơi ven đường, hai bên lan can đã bị tổn hại nghiêm trọng, khắp nơi đều bị gãy chỗ hổng, Sương Sương nhìn ngó chung quanh tìm kiếm nơi thích hợp, nhìn thấy cách đó không xa có sườn nhỏ, cô liền kéo mẹ cô chạy qua đó.
Ở trên xe ngồi rất lâu, mọi người đều xuống xe duỗi tay chân vươn vai, Cường Tử nghỉ ngơi một hồi lâu, cảm thấy đã không còn mệt mỏi nữa, hắn cũng đi xuống xe nhìn Trần Tĩnh dùng vải thô bao bọc bé con.
- "Gọi ba ba, ba - ba. . . ." Cường Tử bước đến đùa giỡn với bánh bao trắng noãn, thật sự rất đáng yêu! Mềm mại nhỏ bé khiến hắn cũng không dám ôm, cũng không biết ngày ấy như thế nào cứu bé trở về.
Bé con hướng về phía hắn phun bong bóng, a nha gọi bậy.
Cường Tử cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh ôn nhu của Trần Tĩnh mỉm cười, trong lòng không khỏi rung động: - "Bé con là hai chúng ta cứu về, sau này anh là cha của bé, em chính là mẹ bé, được không?" Cường Tử nhẹ giọng hỏi.
Trần Tĩnh nghe vậy sửng sốt, đáy mắt ưu tư phức tạp vạn phần, nhất thời lại không biết trả lời thế nào mới đúng.
- "Vậy quyết định như vậy đi!" Cường Tử thấy cô không trả lời, tự cho là đúng quyết định dứt khoát, thấy cô còn muốn nói gì đó, Cường Tử vung tay lên, rất đàn ông nói: - "Em yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em so với lão đại đối xử với chị dâu sẽ càng tốt hơn!"
Trần Tĩnh mở to miệng, nhìn ánh mắt cố chấp của Cường Tử cô không cách nào nói chữ "không" được. Ngay lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng hét của thím Trần!
Vốn thím Trần kêu Sương Sương giải quyết phía sau thân cây là được, nhưng da mặt Sương Sương quá mỏng, chỉ cảm thấy nơi đó vẫn có thể bị ánh mắt của mọi người nhìn thấy, cô cởi quần đi vệ sinh sẽ bị người khác xem hết nên sống chết không muốn. Thím Trần không biết làm sao chỉ có thể cùng cô ra phía sau tìm chỗ càng kín đáo càng tốt. Sau khi Sương Sương giải quyết xong, hai người chuẩn bị rời khỏi. Đột nhiên chung quanh hai người xuất hiện mấy người lưu dân không nói hai lời chạy đến đây bịt chặt miệng hai người bắt hai người đi! Thím Trần cố sống chết cắn tay kẻ đang bịt miệng bà, hét lên tiếng kêu cứu. Kẻ bị cắn hét to một tiếng vung tay đánh một bạt tay vào mặt thím Trần, sau đó bàn tay máu chảy đầm đìa ra thẹn quá hóa giận, nhấc chân đá mạnh vào bụng thím Trần! Thím Trần lấy tay ôm cả người mình, không ngừng hét lên kêu cầu cứu. Sương Sương bị bịt miệng lại sợ tới mức không giãy dụa được, lại bị cánh tay sắt thép phía sau gắt gao túm chặt, gã đó đem cả người cô bế lên muốn rời khỏi đây. Tiếng thét Sương Sương hoảng sợ bị cảnh tượng trước mắt làm tê liệt, nhìn gã đàn ông diện mạo xấu xí kia đá mạnh vào mẹ cô khiến bà phát ra những tiếng hét đau đớn tê tâm phế liệt. Gã đó oán hận thím Trần nên không ngừng đánh đá bà, gã còn túm lấy đầu thím Trần đập mạnh đầu bà vào thân cây, "Phanh" một tiếng, đầu thím Trần va chạm mãnh liệt vào thân cây cứng rắn, giữa trán chảy xuống dòng máu màu đỏ tươi, không còn sức lực kêu cứu được nữa. Thân thể bà mềm nhũn trượt xuống mặt tuyết, nhìn chằm chằm con gái mình bị hai gã đó kèm hai bên kéo đi, con gái bà há to miệng chỉ có thể phát ra tiếng kêu thét tuyệt vọng mỏng manh, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.
Tiếng kêu cứu của thím Trần truyền đến, trong lòng mọi người đều lo lắng.
- "Nhanh đi cứu người!" Lương Nhiên gấp gáp nói với Cường Tử! Cường Tử cùng chú Trần chống tay lướt qua lan can, ngay lập tức chạy đến nơi hai người kia gặp chuyện không may!
Mẹ Lương kinh hoàng nhìn nơi sườn núi kia, không biết hai người thím Trần nàng đã xảy ra chuyện gì. Một tay Trần Tĩnh ôm chặt bé con trước người, một tay không tự chủ mò vào chủy thủ Lương Nhiên vẫn cho cô làm vật phòng thân.
Lương Nhiên chỉ cảm thấy huyệt thái dương đột ngột nhảy mấy lượt, có dự cảm không tốt xảy ra.
- "Lên xe đi!" Cô quay đầu thấp giọng nói với đám người mẹ Lương.
Lúc này, từ trong đám dân chạy nạn xuất hiện một đám ngừơi đi đến gần đây! Vài cô gái trẻ trên tay cầm tảng đá bắt đầu dùng sức đập vào cửa kính xe, vài gã đàn ông dùng quần áo che kín diện mạo chỉ lộ ra đôi mắt lao đến hai người Lương Nhiên và Trần Tĩnh!
Ngay lúc bàn tay gã đàn ông đó chạm vào bả vai Lương Nhiên, tay trái Lương Nhiên chộp mạnh vào bàn tay ghê tởm kia dùng sức lôi kéo về phía trước, thân hình cô nhanh chóng cúi xuống, nắm đấm tay phải vung lên mặt gã đó! Gã ta không ngờ rằng cô gái nhìn nhu nhược yếu đuối này lại phản ứng nhanh như thế, nhất thời bị nắm đấm thẳng tắp đánh trúng mắt mũi! Trong nhất thời nước mắt nước mũi của gã đồng loạt chảy ra, gã đang muốn nhịn đau vươn đôi tay bắt lấy cánh tay Lương Nhiên, nhưng Lương Nhiên đã nhân cơ hội gã buông lỏng cánh tay đã rút chủy thủ Dạ ưng cô vẫn mang bên người ra, cô cũng không quay đầu đâm thẳng dạ ưng vào ngực gã đàn ông đó!
"A!!" Gã đó hét thảm một tiếng, mấy gã khác đang muốn bắt lấy Trần Tĩnh và mẹ Lương nghe tiếng đều sửng sốt. Mẹ Lương kêu lên sợ hãi một tiếng, bà liền kéo Tiểu Tiệp chạy về hướng đội ngũ dân chạy nạn vừa chạy vừa kêu cứu mạng. Nhưng nhóm dân chạy nạn đi ngàng đều lộ vẻ mặt hèn yếu không dám tiến lên hỗ trợ. Trần Tĩnh cũng thừa cơ hội xoay người bỏ chạy, lại bị gã đàn ông phía sau túm lấy tóc cơ hồ muốn ngã ngược ra sau. Gã đàn ông kia dùng cánh tay khác kẹp qua cổ cô lôi cô ra chỗ hổng phía sau lan can kéo đi, Trần Tĩnh bị cánh tay gã kẹp cổ gần như hít thở không thông, chỉ có thể dùng tay trái liều mạng tách ra cánh tay của gã ra khỏi cần cổ, cánh tay phải của cô dùng hết toàn lực vung chủy thủ đâm vào bụng gã đó!
"A!!!" Tiếng hét thảm này so với tiếng trước đó càng thêm thê thảm hơn! Gã đàn ông lập tức buông tay! Nhưng Trần Tĩnh cũng không buông tay mà dùng sức đâm sâu chủy thủ vào bụng gã đồng thời day nghiến chủy thủ, thủ đoạn này của cô khiến gã đàn ông không cách nào phát ra nổi tiếng thét đau đớn, nếu không phải hắn đang cúi đầu thì sẽ bị người khác phát hiện sắc mặt hắn đã biến thành xanh tím!
Lương Nhiên dùng sức rút ra chủy thủ đâm vào bụng gã kia. Một gã đàn ông khác đã kêu to một tiếng, nhanh chóng chạy qua vung khảm đao lóe ánh hàn quang lạnh lẽo lên, dưới gương mặt bị che kín chỉ lộ ra đôi mắt hung tợn lóe lên sát khí. Lương Nhiên ngã ngửa người về phía sau, khảm đao vung qua đầu cô, cô thuận thế một chân chống đỡ, một chân vung lên đá trúng bụng dưới của gã đàn ông đó! Chờ lúc gã trắng mặt xoay người khom lưng, cô lập tức đem chủy thủ trong tay hung hăng đâm thẳng vào cổ họng hắn!
Gã đàn ông đang chạy theo bắt mẹ Lương thấy thế, không tiếp tục đuổi theo bà già và đứa nhỏ mà rút dao lớn bên hông quay lại đối phó hai cô gái khó giải quyết này.
Bên này tay Trần Tĩnh cũng không do dự dự cầm chủy thủ đâm gã đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất!
Không phải hắn chết thì cô chết!
Nhiều người như vậy lại trơ mắt nhìn đám người này ban ngày ban mặt hành hung mấy người phụ nữ và trẻ em, nếu các cô không tâm ngoan thủ lạt ra đòn sát thủ! Chỉ sợ phía sau sẽ càng bị nhiều người tấn công hơn.
Phía trước, tình hình chiến đấu của bộ đội mở đường càng ngày càng kịch liệt, bên trong dân chạy nạn có rất nhiều thanh niên cường tráng thanh niên đều bị trưng dụng đi dọn đường, bọn họ dùng lực đem những con đường cao tốc bị tắc nghẽn mở ra một lối đi để người và xe đều có thể đi qua. Bộ đội cản phía sau sẽ đem mặt đường chèn xe, dựng các trở ngại để ngăn cản cước bộ của đàn zombie. Thời điểm kiểu này, nhóm dân chạy nạn cũng biết sinh tử tồn vong chỉ trong tích tắc, đại bộ phận đều không hề oán hận một câu, tất cả đều nghe theo sự an bài điều khiển của quân đội. Một nhà chú Trần có hai người đàn ông cũng đi, chỉ còn lại chú Trần, thím Trần và Sương Sương.
Hắc Tử chờ đợi, chuẩn bị chờ khi Cường Tử vừa trở về liền đi. Cường Tử cả người đầy máu đen, mỏi mệt không chịu nổi, chỉ kịp nói hai chữ: - "Cẩn thận." với Hắc Tử thì đã bị Trần Tĩnh ép vào trong xe nghỉ ngơi. Lương Nhiên đứng trước người Hắc Tử đưa tay giúp hắn sửa sang cổ áo. Hắc Tử ở bên hông hơi dùng sức ôm cô vào lòng, chôn đầu vào gáy cô hít môt hơi. Lương Nhiên cũng kiễng mũi chân, khuôn mặt dán ở gương mặt lành lạnh của hắn nhẹ nhàng cọ cọ một chút, nhưng cô không nói bất cứ lời nào giữ hắn lại. Chiếc xe của quân đội chạy qua, dừng lại bên cạnh hai người, chiến sĩ trên xe đối với trường hợp thế này đều thấy bình thường, bởi vì bọn họ đã gặp rất nhiều lắm, tùy thời, tùy lúc, đều có thể nhìn thấy. Hắc Tử buông Lương Nhiên ra, vuốt ve gương mặt của cô, sau đó lên xe rời đi.
Vài dân chạy nạn phân tán đi ngang qua đám người Lương Nhiên, dùng khóe mắt đánh giá xe và một nhóm người các cô. Cho đến khi đi lên phía trước, mấy gã đàn ông tụ tập cùng nhau, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra tươi cười tham lam, sau đó đánh mắt quay lại tụ tập.
- "Mẹ nó! Bên trong hai chiếc xe chất đầy đồ đạc." một gã đàn ông trung niên gầy cúi đầu cười nói, trong đôi mắt lóe ánh sáng tham lam.
- "Nhìn rõ ràng không?" Một gã đàn ông thô lỗ nghe vậy chồm người lên phía trước bắt lấy gã cao gầy hỏi lại lần nữa.
- "Nhìn rõ ràng! Trên xe chỉ có phụ nữ và trẻ nhỏ! Có một ông già, còn có một gã đàn ông còn trẻ đang ngủ trên xe!" Gã đàn ông gầy nuốt nuốt nước miếng tiếp tục hưng phấn nói: - "Mẹ a, mấy cô gái kia thật sự..." hắn chà xát hai tay vào nhau, có chút không biết hình dung như thế nào. Ở xa xa nhìn chỉ cảm thấy cả đám kia cả ngừơi đầy bụi bẩn rất bình thường, nhưng khi đến gần nhìn kỹ mới phát hiện ba cô gái kia thật sự không nói, ai cũng đều biết thời điểm này thường xuyên thiếu ăn thiếu mặc, các cô thấy thế nào cũng cảm thấy bóp nhẹ một cái cũng có thể ra nước, một người ngũ quan xinh đẹp diễm lệ, một người nhìn qua dịu dàng thanh lệ càng nhìn càng thấy đẹp mặt, còn có một thiếu nữ trẻ tuổi non mềm, vừa xem liền biết vẫn còn trinh!
- "Mày xác định trên xe của bọn chúng đều là đồ ăn?" Gã đàn ông tráng kiện có chút không tin hỏi.
- "Trương lão tam, anh suy nghĩ cho kỹ các cô ôm theo một đứa nhỏ sơ sinh trắng trẻo hồng hào, nếu không có thức ăn sao có thể nuôi được!" Gã đàn ông trung niên gầy khẳng định trả lời.
- "Cho dù thức ăn không có bao nhiêu, nhưng không phải còn có ba cô gái trong veo như nước và hai đứa trẻ nhỏ sao..."
Ánh mắt mấy gã đàn ông nhìn nhau, đều biết câu này có ý gì...
- "Nhưng còn gã đàn ông kia thì sao, hình như đã từng tham gia quân ngũ..." Một gã đàn ông cao gầy khác có chút do dự, vừa rồi hắn nhìn từ xa, nhìn thấy người đàn ông kia rất khỏe mạnh cường tráng, bộ dạng không dễ chọc.
- "Chúng ta nhiều người như vậy tại sao phải sợ một mình hắn? Nói lại, hiện tại mọi người một trước một sau đều chạy đi mở đường chặn đường, cũng không có ai quản dân chạy nạn, những người khác thì khỏi nói... Dọa một chút cũng không dám quản, lúc này ra tay là thích hợp nhất!"
- "Gã đàn ông kia không phải sợ, giao cho tôi giải quyết là được." ở một góc sáng sủa tránh gió, Lâm Viễn tựa vào tảng đá lãnh đạm nói.
- "Được! Cứ quyết định như vậy!" Gã đàn ông tráng kiện cười để lộ hàm răng vàng khè, hưng phấn chụp tay. Lần này thật sự là dê béo đưa đến cửa! Chỉ cần Lâm Viễn xử lý gã đàn ông kia, còn lại chỉ có lão già cùng mấy người phụ nữ, đứa trẻ tay trói gà không chặt, thật sự hoàn thành dễ dàng. Làm xong vụ này, vài người bọn hắn có thể chống cự đi đến căn cứ!
- "Chủ ý của Tiểu Lâm thật không sai!" Gã đàn ông nở nụ cười với Lâm Viễn, dường như bọn hắn đều đã quên hôm qua Lâm Viễn đã giết hai đồng bọn của bọn hắn.
Lâm Viễn cũng nở nụ cười ẩn chứa lãnh đạm và trào phúng, có điều mấy gã đàn ông đang tập trung thương lương nên ra tay thế nào với ba cô gái kia, ai cũng không chú ý đến ánh mắt thâm trầm của Lâm Viễn nhìn bọn hắn giống như nhìn người chết.
Đám người Lương Nhiên hiện tại đã tận lực giảm bớt số lần dừng lại, ngay cả một nhà chú Trần cũng không nghĩ đến dừng lại nấu cháo nướng bánh, tình nguyện ở lại trên xe gặm bánh cao cứng lạnh. Nhưng con người có ba việc gấp, Sương Sương ăn hai ngày bánh bao lạnh ngắt, chỉ cảm thấy bụng rất không thoải mái, cô xấu hổ cùng cha muốn dừng xe đi vệ sinh. Chú Trần nhấn kèn, Lương Nhiên cũng đi ngừng lại theo.
Nhìn hiện tại cũng là ban ngày ban mặt, Lương Nhiên cũng dặn dò thím Trần và Sương Sương đừng đi quá xa, tìm nơi kín kín giải quyết xong là được. Phải biết rằng, bên đường cao tốc này khắp nơi đều là vật bẩn rác thải dân chạy nạn bỏ lại, có người vội vàng thậm chí không quan tâm qua lan can liền ngồi xuống giải quyết ở ven đường, nhưng vài người Lương Nhiên tất nhiên không làm như vậy.
Hai chiếc xe dừng sát nhau nơi ven đường, hai bên lan can đã bị tổn hại nghiêm trọng, khắp nơi đều bị gãy chỗ hổng, Sương Sương nhìn ngó chung quanh tìm kiếm nơi thích hợp, nhìn thấy cách đó không xa có sườn nhỏ, cô liền kéo mẹ cô chạy qua đó.
Ở trên xe ngồi rất lâu, mọi người đều xuống xe duỗi tay chân vươn vai, Cường Tử nghỉ ngơi một hồi lâu, cảm thấy đã không còn mệt mỏi nữa, hắn cũng đi xuống xe nhìn Trần Tĩnh dùng vải thô bao bọc bé con.
- "Gọi ba ba, ba - ba. . . ." Cường Tử bước đến đùa giỡn với bánh bao trắng noãn, thật sự rất đáng yêu! Mềm mại nhỏ bé khiến hắn cũng không dám ôm, cũng không biết ngày ấy như thế nào cứu bé trở về.
Bé con hướng về phía hắn phun bong bóng, a nha gọi bậy.
Cường Tử cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh ôn nhu của Trần Tĩnh mỉm cười, trong lòng không khỏi rung động: - "Bé con là hai chúng ta cứu về, sau này anh là cha của bé, em chính là mẹ bé, được không?" Cường Tử nhẹ giọng hỏi.
Trần Tĩnh nghe vậy sửng sốt, đáy mắt ưu tư phức tạp vạn phần, nhất thời lại không biết trả lời thế nào mới đúng.
- "Vậy quyết định như vậy đi!" Cường Tử thấy cô không trả lời, tự cho là đúng quyết định dứt khoát, thấy cô còn muốn nói gì đó, Cường Tử vung tay lên, rất đàn ông nói: - "Em yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em so với lão đại đối xử với chị dâu sẽ càng tốt hơn!"
Trần Tĩnh mở to miệng, nhìn ánh mắt cố chấp của Cường Tử cô không cách nào nói chữ "không" được. Ngay lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng hét của thím Trần!
Vốn thím Trần kêu Sương Sương giải quyết phía sau thân cây là được, nhưng da mặt Sương Sương quá mỏng, chỉ cảm thấy nơi đó vẫn có thể bị ánh mắt của mọi người nhìn thấy, cô cởi quần đi vệ sinh sẽ bị người khác xem hết nên sống chết không muốn. Thím Trần không biết làm sao chỉ có thể cùng cô ra phía sau tìm chỗ càng kín đáo càng tốt. Sau khi Sương Sương giải quyết xong, hai người chuẩn bị rời khỏi. Đột nhiên chung quanh hai người xuất hiện mấy người lưu dân không nói hai lời chạy đến đây bịt chặt miệng hai người bắt hai người đi! Thím Trần cố sống chết cắn tay kẻ đang bịt miệng bà, hét lên tiếng kêu cứu. Kẻ bị cắn hét to một tiếng vung tay đánh một bạt tay vào mặt thím Trần, sau đó bàn tay máu chảy đầm đìa ra thẹn quá hóa giận, nhấc chân đá mạnh vào bụng thím Trần! Thím Trần lấy tay ôm cả người mình, không ngừng hét lên kêu cầu cứu. Sương Sương bị bịt miệng lại sợ tới mức không giãy dụa được, lại bị cánh tay sắt thép phía sau gắt gao túm chặt, gã đó đem cả người cô bế lên muốn rời khỏi đây. Tiếng thét Sương Sương hoảng sợ bị cảnh tượng trước mắt làm tê liệt, nhìn gã đàn ông diện mạo xấu xí kia đá mạnh vào mẹ cô khiến bà phát ra những tiếng hét đau đớn tê tâm phế liệt. Gã đó oán hận thím Trần nên không ngừng đánh đá bà, gã còn túm lấy đầu thím Trần đập mạnh đầu bà vào thân cây, "Phanh" một tiếng, đầu thím Trần va chạm mãnh liệt vào thân cây cứng rắn, giữa trán chảy xuống dòng máu màu đỏ tươi, không còn sức lực kêu cứu được nữa. Thân thể bà mềm nhũn trượt xuống mặt tuyết, nhìn chằm chằm con gái mình bị hai gã đó kèm hai bên kéo đi, con gái bà há to miệng chỉ có thể phát ra tiếng kêu thét tuyệt vọng mỏng manh, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.
Tiếng kêu cứu của thím Trần truyền đến, trong lòng mọi người đều lo lắng.
- "Nhanh đi cứu người!" Lương Nhiên gấp gáp nói với Cường Tử! Cường Tử cùng chú Trần chống tay lướt qua lan can, ngay lập tức chạy đến nơi hai người kia gặp chuyện không may!
Mẹ Lương kinh hoàng nhìn nơi sườn núi kia, không biết hai người thím Trần nàng đã xảy ra chuyện gì. Một tay Trần Tĩnh ôm chặt bé con trước người, một tay không tự chủ mò vào chủy thủ Lương Nhiên vẫn cho cô làm vật phòng thân.
Lương Nhiên chỉ cảm thấy huyệt thái dương đột ngột nhảy mấy lượt, có dự cảm không tốt xảy ra.
- "Lên xe đi!" Cô quay đầu thấp giọng nói với đám người mẹ Lương.
Lúc này, từ trong đám dân chạy nạn xuất hiện một đám ngừơi đi đến gần đây! Vài cô gái trẻ trên tay cầm tảng đá bắt đầu dùng sức đập vào cửa kính xe, vài gã đàn ông dùng quần áo che kín diện mạo chỉ lộ ra đôi mắt lao đến hai người Lương Nhiên và Trần Tĩnh!
Ngay lúc bàn tay gã đàn ông đó chạm vào bả vai Lương Nhiên, tay trái Lương Nhiên chộp mạnh vào bàn tay ghê tởm kia dùng sức lôi kéo về phía trước, thân hình cô nhanh chóng cúi xuống, nắm đấm tay phải vung lên mặt gã đó! Gã ta không ngờ rằng cô gái nhìn nhu nhược yếu đuối này lại phản ứng nhanh như thế, nhất thời bị nắm đấm thẳng tắp đánh trúng mắt mũi! Trong nhất thời nước mắt nước mũi của gã đồng loạt chảy ra, gã đang muốn nhịn đau vươn đôi tay bắt lấy cánh tay Lương Nhiên, nhưng Lương Nhiên đã nhân cơ hội gã buông lỏng cánh tay đã rút chủy thủ Dạ ưng cô vẫn mang bên người ra, cô cũng không quay đầu đâm thẳng dạ ưng vào ngực gã đàn ông đó!
"A!!" Gã đó hét thảm một tiếng, mấy gã khác đang muốn bắt lấy Trần Tĩnh và mẹ Lương nghe tiếng đều sửng sốt. Mẹ Lương kêu lên sợ hãi một tiếng, bà liền kéo Tiểu Tiệp chạy về hướng đội ngũ dân chạy nạn vừa chạy vừa kêu cứu mạng. Nhưng nhóm dân chạy nạn đi ngàng đều lộ vẻ mặt hèn yếu không dám tiến lên hỗ trợ. Trần Tĩnh cũng thừa cơ hội xoay người bỏ chạy, lại bị gã đàn ông phía sau túm lấy tóc cơ hồ muốn ngã ngược ra sau. Gã đàn ông kia dùng cánh tay khác kẹp qua cổ cô lôi cô ra chỗ hổng phía sau lan can kéo đi, Trần Tĩnh bị cánh tay gã kẹp cổ gần như hít thở không thông, chỉ có thể dùng tay trái liều mạng tách ra cánh tay của gã ra khỏi cần cổ, cánh tay phải của cô dùng hết toàn lực vung chủy thủ đâm vào bụng gã đó!
"A!!!" Tiếng hét thảm này so với tiếng trước đó càng thêm thê thảm hơn! Gã đàn ông lập tức buông tay! Nhưng Trần Tĩnh cũng không buông tay mà dùng sức đâm sâu chủy thủ vào bụng gã đồng thời day nghiến chủy thủ, thủ đoạn này của cô khiến gã đàn ông không cách nào phát ra nổi tiếng thét đau đớn, nếu không phải hắn đang cúi đầu thì sẽ bị người khác phát hiện sắc mặt hắn đã biến thành xanh tím!
Lương Nhiên dùng sức rút ra chủy thủ đâm vào bụng gã kia. Một gã đàn ông khác đã kêu to một tiếng, nhanh chóng chạy qua vung khảm đao lóe ánh hàn quang lạnh lẽo lên, dưới gương mặt bị che kín chỉ lộ ra đôi mắt hung tợn lóe lên sát khí. Lương Nhiên ngã ngửa người về phía sau, khảm đao vung qua đầu cô, cô thuận thế một chân chống đỡ, một chân vung lên đá trúng bụng dưới của gã đàn ông đó! Chờ lúc gã trắng mặt xoay người khom lưng, cô lập tức đem chủy thủ trong tay hung hăng đâm thẳng vào cổ họng hắn!
Gã đàn ông đang chạy theo bắt mẹ Lương thấy thế, không tiếp tục đuổi theo bà già và đứa nhỏ mà rút dao lớn bên hông quay lại đối phó hai cô gái khó giải quyết này.
Bên này tay Trần Tĩnh cũng không do dự dự cầm chủy thủ đâm gã đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất!
Không phải hắn chết thì cô chết!
Nhiều người như vậy lại trơ mắt nhìn đám người này ban ngày ban mặt hành hung mấy người phụ nữ và trẻ em, nếu các cô không tâm ngoan thủ lạt ra đòn sát thủ! Chỉ sợ phía sau sẽ càng bị nhiều người tấn công hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.