Chương 103
Bán Trản Minh Hương
11/08/2020
Thôn dân bận rộn mười mấy ngày, sau khi trồng xong lúa mì, liền bắt đầu chuẩn bị vật tư mang theo khi đi ra ngoài.
Cảnh Lâm đang sầu lo làm sao cải tạo lại xe cho thích hợp, thì Thi Lỗi phái người tới, nói căn cứ bọn họ hiện tại đang hợp tác với một chủ trang trại thịt bò có địa điểm ngay gần huyện thành, một số bò trong trang trại của ông ta đều xảy ra biến dị, kích thước cơ thể lớn hơn, trở nên càng thêm chắc khỏe, sức lực cũng lớn theo, để chúng kéo xe cực kỳ tốt, vì thế lần này đi ra ngoài không kiến nghị đạp xe, mà hợp thành một đoàn xe bò đi đường thoải mái hơn rất nhiều, hiện tại căn cứ sẽ làm đầu mối, cung cấp bò biến dị với bên ngoài, có thể thuê cũng có thể mua.
Việc này đối với mấy người Cảnh Lâm mà nói thực sự là nắng hạn gặp mưa rào.
Cậu thông báo người trong thôn, mọi người cùng đến trang trại bò của huyện để xem bò. Nhà Nghiêm Phi vì có xe ngựa rồi, thùng xe cũng rất lớn, nên vốn không định mua bò nữa. Kết quả tới nơi vừa nhìn, những con bò này so với ban đầu lớn hơn một nửa, chiều cao cũng tăng thêm chút, đứng trước mặt ngươi như ngọn núi sừng sững, khẳng định dùng để kéo xe rất tuyệt, liền dự định mua một con. Đối với những con bò biến dị đó, mỗi người tới đều nghĩ sẽ trực tiếp mua, tuy một con có giá rất đắt, nhưng không đáng giá bằng nhiều công dụng, có thể kéo đồ có thể cày ruộng, nuôi thật tốt, là dùng được thật nhiều năm nữa.
Sau khi chọn ra con bò mà mình thích, mọi người bỏ ra nửa ngày, kéo lương thực tới trang trại bò của huyện trao đổi với chủ trang trại, tiếp đó còn mua đầy đủ vật liệu xây dựng ở chỗ Thi Lỗi nữa, phần lớn đều là sắt thép, dùng để làm thùng xe.
Sau đó, Thi Lỗi quyết định ngày xuất pháp, ngay mùng 1 tháng 10. Lần này Thi Lỗi không đi, ở căn cứ tọa trấn, do Đao ca cùng Khúc Chính Siêu và Phương Á Châu dẫn đoàn, buổi sáng tầm chín giờ xuất phát, cho dù người đến không đủ, cũng sẽ không đợi lâu.
Cách ngày xuất phát còn có năm ngày, sau khi trở lại thôn, người người làm thùng xe, vào núi săn bắn thu thập, còn phải chuẩn bị đồ dùng bản thân sẽ dùng trên chuyến hành trình nữa, mọi người bận rộn không ngừng.
Người ba nhà Cảnh Lâm, liền làm ba chiếc xe bò, cộng thêm một xe ngựa, đến lúc đi ra ngoài, mỗi người cưỡi một xe, vừa để được đầy đủ vật tư hơn, vừa có nơi ngủ nghỉ, so với những người khác trong thôn tốt hơn chút.
Trong lúc đó Chu Ngọc còn làm thịt một con lợn.
Hai con lợn nhà bà nuôi hơn một năm rồi, bình thường đều được cho ăn rau xà lách biến dị vân vân, chất lượng thức ăn rất tốt. Lại luôn sống trong Tụ Linh trận, ngày ngày ăn ngon, ngủ kỹ rồi lại ăn, vì thế hai con lợn này, nuôi đến mức đầu lớn tai to, một thân phì nhiêu, thời điểm giết lợn có thật nhiều người cùng góp sức, phí bao nhiêu sức lực liền mới có thể ấn con lợn xuống đất, chờ sau khi giết xong phân thịt đi cân, gần 500 kg, chính là gần 1000 cân đấy.
Tất cả mọi người nói từ trước tới nay chưa từng thấy con lợn nào lớn như vậy, phải là lợn chúa mới đúng, nếu như lại nuôi tiếp, phỏng chừng cân nặng còn có thể tăng thêm.
Tại trước đây trên thế giới trường hợp lợn nặng như vậy cũng không phải không có, có điều nhà người ta phải nuôi thật là nhiều năm, mà hai con lợn nhà Chu Ngọc, mới nuôi được một năm thôi, rõ ràng đã biến dị.
Thịt lợn, người trong thôn đều muốn một chút. Chu Ngọc cùng Chu Phỉ Phỉ, làm thật nhiều thịt khô cho đoàn người trong nhà muốn đi ra ngoài, để lại một phần cho bản thân ăn, số còn lại để sống cho mấy người Cảnh Lâm mang đi. Cảnh Lâm dùng một thùng sắt, bố trí Hàn Băng trận, bỏ thịt lợn vào đông đá cho lên xe là được.
Không cần tới Hàn Băng trận để động lạnh thịt, hiện tại thời tiết giá rét như thế, Cảnh Lâm dành chút thời gian bố trí cho thôn một Xích Viêm trận đã được thay đổi. Đến mức mọi người ngủ tới nửa đêm phải đá chăn, ngày hôm sau Lý Phi Vũ chạy tới hỏi Cảnh Lâm có phải lại bố trí trận pháp thần kỳ gì trong thôn hay không. Sau khi Cảnh Lâm nói cho hắn biết, hắn xoay người rời đi, chốc lát liền ôm đến một đống đồ, hỏi Cảnh Lâm: “Anh Cảnh Lâm giúp em bố trí một cái như thế trên xe bò được không? Em dùng những thứ này để trao đổi, anh xem đủ chưa?”
Lý Phi Vũ ôm tới một đống đồ nào giấy, nào muối, còn có một chút mứt sốt hoa quả được đậy kín, đều là những thứ hiện tại bên ngoài khó có thể trao đổi được, Cảnh Lâm nhận mứt sốt trái cây, những thứ khác bảo hắn đem về, sau đó cùng hắn về nhà, đem địa phương trong thùng xe bình thường dùng để ngồi nằm bố trí Xích Viêm trận đã thay đổi.
Chuyện này Cảnh Lâm cùng Lý Phi Vũ cũng không gạt người trong thôn, thế nên rất nhanh mọi người đều biết, chỉ cần là ai muốn đi ra bên ngoài, đều ôm đồ tìm tới Cảnh Lâm nhờ bố trí trận pháp, có trận pháp ấm áp, đến lúc đi ra ngoài chỉ cần rúc trong chỗ đó, vậy là phần lớn thời gian có thể không phải chịu nỗi khổ bị đóng băng rồi.
Sắp tới ngày xuất phát, những thợ mộc già trong thôn cũng làm ra được máy ép dầu bằng gỗ, mọi người căn cứ các bước viết trên sách, thử nghiệm ép dầu, phát hiện ra có thể ép được dầu, nhưng khá phí sức.
Ngày 30 tháng 9 ấy, đám Cảnh Lâm đi tới thôn số hai.
Giống như bọn họ, Tào Tam Gia cũng trao đổi không ít bò biến dị, dùng lời hắn nói thuật lại rằng vì những con bò này, hắn đều đem tất cả vốn của người trong thôn đều đào sạch ra rồi. Kéo đi vật tư dùng để trao đổi, trong thôn chỉ còn lại số khẩu phần lương thực trong ba tháng tới thôi, vì thế, sau khi chuẩn bị xong đồ vật, hắn mỗi ngày đều dẫn theo Tam Hoa cùng các anh em vào núi, cố gắng săn một chút con mồi trở về, giờ không phải đi hái cỏ dại rau dại nữa, sau khi Cảnh Lâm bố trí Tụ Linh trận, cải thìa bọn hắn trồng đều nảy mầm rồi, về sau đã có cải thìa tươi mọng ăn.
Cảnh Lâm đến thôn số hai, là tới hỏi Tào Tam Gia xem có muốn bố trí Xích Viêm trận thay đổi cho thôn không. Vừa hỏi hiệu quả của trận pháp, đầu Tào Tam Gia gật gật như băm tỏi, dùng gà rừng thỏ rừng hắn săn về trao đổi.
Lúc Cảnh Lâm bày trận, Tào Tam Gia ước ao a, nhìn Cảnh Lâm động động tay khua khua chân, đọc mấy câu khẩu quyết hắn nghe không hiểu, là đã hình thành một trận pháp có thể đổi đi một đống thịt, quả thực kiếm bộn tiền a, nếu như hắn cũng biết thì tốt, còn cần gì phải mỗi ngày vất vả lăn xả trong núi rừng nữa!
Một khắc trận pháp hình thành đó, quanh thân đột nhiên ấm áp lên, Tào Tam Gia lại một lần nữa thấy sự thần kỳ của trận pháp, chạy tới hỏi Cảnh Lam; “Người anh em, cậu có thu đồ đệ hay không? Cậu xem tư chất tôi thế nào?”
Cảnh Lâm vỗ một cái lên cánh tay bởi vì bày trận mà dính lên bụi bặm, “Tạm thời kiến thức của tôi vẫn chỉ là nửa vời, nên không muốn làm hỏng cả một thế hệ.”
Lời Cảnh Lâm nói cũng là thực lòng, hiện tại về mặt trận pháp cậu cũng không biết nhiều, một vài trận pháp trên sách cậu có thể bày được, vẫn luôn nghiên cứu, nhưng có rất nhiều trận pháp khác vẫn chưa có manh mối gì. Muốn hiểu rõ toàn bộ trận pháp trong sách trận pháp, ít nhất cũng phải mất mười đến hai mươi năm là ngắn.
Tam gia nghe vậy, chỉ có thể tiếc nuối thở dài.
Nhờ vào lần bố trí trận pháp trước nên lần này không cần phải tính toán phạm vi thôn, vì thế việc bày trận không tốn quá nhiều thời gian, tự giúp bố trí trận pháp lên tất cả xe bò của mấy người Tào Tam Gia, đám Cảnh Lâm rời đi, chuyển hướng lên huyện.
Thời điểm qua thôn họ Tạ, cũng bố trí tốt cho xe bò nhà Tạ Văn, cả nhà Long Chương nữa. Chờ đến lúc tới căn cứ Thự Quang, Cảnh Lâm cũng dùng cách trao đổi, mà bố trí vài Xích Viêm trận đã được cải tiến, phạm vi cơ bản là ruộng thí nghiệm cùng nơi ở của Thi Lỗi.
Lúa mì thí nghiệm đã bắt đầu trổ bông, không đến mấy ngày nữa sẽ tiến vào thời kỳ nở hoa, cứ tiếp tục như vậy, khẳng định sẽ thu hoạch được, cũng chứng minh được đầy đủ năng lực cướp đoạt linh khí của lúa mì đời hai.
Đợi những ruộng lúa mì này thu hoạch xong, Thi Lỗi sẽ mở giao dịch hối đoái hạt giống lúa mì với bên ngoài, cung ứng giống đương nhiên là lúa mì năm nay thôn Cảnh Lâm mới thu hoạch, giá cả trao đổi đại thể ra sao bọn cậu sẽ thương lượng sau. Về sau có trao đổi giống lúa mì, cũng chỉ thuộc giống lúa mì đời hai này, loại đời ba thậm chí đời bốn về sau, không dùng để giao dịch với bên ngoài. Những thứ đó đều là gốc rễ để bọn cậu về sau có chỗ đứng trên thế giới.
Những chuyện như thế, lúc Cảnh Lâm không có ở đây, thì không thể tự xử lý được. Thi Lỗi muốn phát triển căn cứ, là hợp tác một cách thành thực, vì thế không thể thừa dịp lúc Cảnh Lâm không có mà giở ý đồ xấu xa gì. Nên Cảnh Lâm đã sớm nói qua với Mã Nhân Thiện, đến khi đó ông dẫn mấy người trẻ tuổi đầu óc linh hoạt trong thôn, trực tiếp đi bàn bạc với Thi Lỗi là được.
*
Bởi vì Cảnh Lâm muốn mang Nhạc Nhạc ra ngoài ngoại giao, nên Quạc Quạc cũng sẽ đi theo, Cảnh Lâm liền hỏi lại ý kiến các thành viên khác trong nhà, muốn tại gia hay theo cậu đi ra ngoài, mấy đứa còn lại đều tỏ ý muốn đi theo ra ngoài.
Trước đây Tố Trinh cũng không ở quanh đây, mà là từ thành phố khác tới, nó đi khắp nơi, cũng là vì tìm kiếm cơ duyên, cỏ Lưỡi Cốt chính là nó sau khi tới nơi này tìm được, sở dĩ sau đó định cư nhà Cảnh Lâm, cũng bởi vì thôn bọn cậu như một cái lồng linh khí làm từ thiên nhiên, linh khí cực kỳ dồi dào, lực tương tác của Cảnh Lâm cũng rất cao, cho nên mới mặt dày mày dạn ở lỳ lại. Mà Tiểu Hắc Long, nó cũng như Tố Trinh, cũng là muốn đi ra ngoài tìm cơ duyên, nó còn có vài cái chân còn chưa mọc ra đây.
Ộp Ộp đưa ra lý do là, mấy ngọn núi quanh thôn, nó đi dạo chán rồi, cho nên muốn đi tới những đỉnh núi khác thu làm địa bàn, còn về Tông Tông, nó biểu thị chị Tố Trinh ở nơi nào nó đi nơi đó.
Cảnh Lâm liền cảm thấy, tuy hiện tại bên ngoài có kẻ chuyên bắt biến dị thú, đưa chúng nó ra ngoài rất nguy hiểm, nhưng so với chuyện để chúng nó tự mình đi tìm cơ duyên, còn không bằng tìm dưới tầm mắt của cậu còn an toàn hơn chút.
Liền vung tay lên, mang theo tất cả thành viên trong nhà ra ngoài là được.
Mà gia đình Đường Hào, lần này hắn chỉ dẫn theo Meo Meo cùng một đứa con gái của nó, hai đứa khác ở lại thôn.
Tối hôm đó mọi người đều đi ngủ sớm, ngay cả Nghiêm Phi mấy ngày trước vì sợ ở bên ngoài không được thân thiết mà luôn quấn người, đêm nay cũng không đè Cảnh Lâm ra lăn lộn nữa, trực tiếp ôm lấy người đi ngủ.
Ngày hôm sau, tất cả đều dậy rất sớm, từ lúc sương mù mông lung đã xuất phát ra thôn rồi, ngày vừa rạng sáng cũng đã tới căn cứ Thự Quang.
Căn cứ Thành Quan lần này do Hạng Trạch Hoa dẫn đầu, ngày hôm qua hắn được nghe từ chỗ Thi Lỗi kể về trận pháp tựa như máy sưởi. Thời điểm đám Cảnh Lâm tới, hắn đã chờ, lập tức liền đi tới, thái độ kính cẩn mời Cảnh Lâm giúp bọn hắn bố trí một chút cho đoàn xe, còn thù lao vật tư, hắn đã kêu người đưa tới rồi.
Kho hàng lâm thời của mấy người Cảnh Lâm ở căn cứ Thự Quang, Thi Lỗi vẫn chừa cho bọn cậu, vì thế Cảnh Lâm trực tiếp để vật tư hắn đưa tới vào trong, sau đó bố trí trận pháp cho bọn họ.
Lúc Cảnh Lâm bày trận, Nghiêm Phi cùng Triệu Chí Văn ở cạnh thét to: “Bày trận, bày trận nào, trận pháp công dụng như máy sưởi, đến trao đổi thôi.”
Tất cả mọi người đều tại đây huấn luyện chung với nhau, học qua khẩu quyết học được bước đi, chuyện Cảnh Lâm biết bày trận từ lâu không còn là bí mật. Lúc này nghe Nghiêm Phi hô như vậy, người không hiểu trận pháp công dụng như máy sưởi là gì đều vây lại đây, chờ đến khi Nghiêm Phi giải thích xong, đều dồn dập mang vật tư từ trên xe xuống xếp hàng đăng ký, chờ Cảnh Lâm bố trí xong cho đoàn xe của Thành Quan, là đến phiên bọn họ.
Nhiều xe, linh lực trong cơ thể Cảnh Lâm có nhiều hơn nữa, cũng không thể lập tức bố trí xong toàn bộ, những bùa này, tất cả đều là do lúc cậu ở nhà, rèn luyện ép hết linh lực của mình mà vẽ ra.
Mỗi tờ bùa đều có thời hạn, Xích Viêm trận cải tiến kiên trì được hơn mười ngày một chút, không được lâu, đợi mười ngày sau, số trận phù kế tiếp Cảnh Lâm đã có thể chuẩn bị xong xuôi rồi.
Những đoàn xe rải rác như Quan Song Song, Khương Hồng Đào, vật tư trao đổi bày trận đều do chính bọn họ đưa ra, mà căn cứ là một đoàn thể, đều do căn cứ thống nhất đưa.
Lần này người dẫn đầu căn cứ Phương Bắc là chồng Thôi Lệ Châu, một người đàn ông mập mạp cười híp cả mắt, gọi là Dư Đại Phú, trước kia chính là bếp trưởng trong khách sạn của mình. Hông hắn dắt hai con dao thái, còn mang theo một chuỗi dao nhỏ, hắn dẫn theo người căn cứ đến chỗ Nghiêm Phi đăng ký số lượng giao dịch, vật tư chính là đủ loại đồ ăn, còn cười nói với Nghiêm Phi đều là do hắn tự chỉ bảo người mình làm, tuyệt đối sạch sẽ, yên tâm ăn.
Dư Đại Phú đi rồi, Hạng Trạch Hoa còn đứng bên cạnh Nghiêm Phi, hắn nhìn bóng lưng Dư Đại Phú nói với Nghiêm Phi: “Nhìn qua là một người đàn ông rất bình thường đúng không?”
Nghiêm Phi gật đầu: “Trông qua là người hiền lành.”
“Xác thực tính tình cũng được.” Hạng Trạch Hoa đáp, “Có điều đây là với điều kiện hắn không tức giận, chớ nhìn hắn mập, còn rất bản lĩnh đấy. Hơn nữa hắn rất biết dùng dao, lúc tận thế tới tôi từng chứng kiến hắn dùng dao tước mỏng một thằng muốn vũ nhục trưởng căn cứ Thôi, thực sự là từng mảnh từng mảnh luôn.”
Nói tới đây, Hạng Trạch Hoa có chút buồn nôn. Nghiêm Phi tưởng tượng một hồi, xác thực hình ảnh vô cùng thê thảm.
Có điều Nghiêm Phi nghĩ thế còn tốt chán: “Xem ra còn là một người đàn ông tốt biết bảo vệ vợ. Nếu là tôi, ai có ý đồ xấu với người mà tôi yêu, hiện tại đã không có ràng buộc của pháp luật rồi, phỏng chừng cái kết của kẻ đó cũng chỉ có chữ chết, có điều phương thức giết người sẽ không giống nhau thôi.”
Cảnh Lâm đang sầu lo làm sao cải tạo lại xe cho thích hợp, thì Thi Lỗi phái người tới, nói căn cứ bọn họ hiện tại đang hợp tác với một chủ trang trại thịt bò có địa điểm ngay gần huyện thành, một số bò trong trang trại của ông ta đều xảy ra biến dị, kích thước cơ thể lớn hơn, trở nên càng thêm chắc khỏe, sức lực cũng lớn theo, để chúng kéo xe cực kỳ tốt, vì thế lần này đi ra ngoài không kiến nghị đạp xe, mà hợp thành một đoàn xe bò đi đường thoải mái hơn rất nhiều, hiện tại căn cứ sẽ làm đầu mối, cung cấp bò biến dị với bên ngoài, có thể thuê cũng có thể mua.
Việc này đối với mấy người Cảnh Lâm mà nói thực sự là nắng hạn gặp mưa rào.
Cậu thông báo người trong thôn, mọi người cùng đến trang trại bò của huyện để xem bò. Nhà Nghiêm Phi vì có xe ngựa rồi, thùng xe cũng rất lớn, nên vốn không định mua bò nữa. Kết quả tới nơi vừa nhìn, những con bò này so với ban đầu lớn hơn một nửa, chiều cao cũng tăng thêm chút, đứng trước mặt ngươi như ngọn núi sừng sững, khẳng định dùng để kéo xe rất tuyệt, liền dự định mua một con. Đối với những con bò biến dị đó, mỗi người tới đều nghĩ sẽ trực tiếp mua, tuy một con có giá rất đắt, nhưng không đáng giá bằng nhiều công dụng, có thể kéo đồ có thể cày ruộng, nuôi thật tốt, là dùng được thật nhiều năm nữa.
Sau khi chọn ra con bò mà mình thích, mọi người bỏ ra nửa ngày, kéo lương thực tới trang trại bò của huyện trao đổi với chủ trang trại, tiếp đó còn mua đầy đủ vật liệu xây dựng ở chỗ Thi Lỗi nữa, phần lớn đều là sắt thép, dùng để làm thùng xe.
Sau đó, Thi Lỗi quyết định ngày xuất pháp, ngay mùng 1 tháng 10. Lần này Thi Lỗi không đi, ở căn cứ tọa trấn, do Đao ca cùng Khúc Chính Siêu và Phương Á Châu dẫn đoàn, buổi sáng tầm chín giờ xuất phát, cho dù người đến không đủ, cũng sẽ không đợi lâu.
Cách ngày xuất phát còn có năm ngày, sau khi trở lại thôn, người người làm thùng xe, vào núi săn bắn thu thập, còn phải chuẩn bị đồ dùng bản thân sẽ dùng trên chuyến hành trình nữa, mọi người bận rộn không ngừng.
Người ba nhà Cảnh Lâm, liền làm ba chiếc xe bò, cộng thêm một xe ngựa, đến lúc đi ra ngoài, mỗi người cưỡi một xe, vừa để được đầy đủ vật tư hơn, vừa có nơi ngủ nghỉ, so với những người khác trong thôn tốt hơn chút.
Trong lúc đó Chu Ngọc còn làm thịt một con lợn.
Hai con lợn nhà bà nuôi hơn một năm rồi, bình thường đều được cho ăn rau xà lách biến dị vân vân, chất lượng thức ăn rất tốt. Lại luôn sống trong Tụ Linh trận, ngày ngày ăn ngon, ngủ kỹ rồi lại ăn, vì thế hai con lợn này, nuôi đến mức đầu lớn tai to, một thân phì nhiêu, thời điểm giết lợn có thật nhiều người cùng góp sức, phí bao nhiêu sức lực liền mới có thể ấn con lợn xuống đất, chờ sau khi giết xong phân thịt đi cân, gần 500 kg, chính là gần 1000 cân đấy.
Tất cả mọi người nói từ trước tới nay chưa từng thấy con lợn nào lớn như vậy, phải là lợn chúa mới đúng, nếu như lại nuôi tiếp, phỏng chừng cân nặng còn có thể tăng thêm.
Tại trước đây trên thế giới trường hợp lợn nặng như vậy cũng không phải không có, có điều nhà người ta phải nuôi thật là nhiều năm, mà hai con lợn nhà Chu Ngọc, mới nuôi được một năm thôi, rõ ràng đã biến dị.
Thịt lợn, người trong thôn đều muốn một chút. Chu Ngọc cùng Chu Phỉ Phỉ, làm thật nhiều thịt khô cho đoàn người trong nhà muốn đi ra ngoài, để lại một phần cho bản thân ăn, số còn lại để sống cho mấy người Cảnh Lâm mang đi. Cảnh Lâm dùng một thùng sắt, bố trí Hàn Băng trận, bỏ thịt lợn vào đông đá cho lên xe là được.
Không cần tới Hàn Băng trận để động lạnh thịt, hiện tại thời tiết giá rét như thế, Cảnh Lâm dành chút thời gian bố trí cho thôn một Xích Viêm trận đã được thay đổi. Đến mức mọi người ngủ tới nửa đêm phải đá chăn, ngày hôm sau Lý Phi Vũ chạy tới hỏi Cảnh Lâm có phải lại bố trí trận pháp thần kỳ gì trong thôn hay không. Sau khi Cảnh Lâm nói cho hắn biết, hắn xoay người rời đi, chốc lát liền ôm đến một đống đồ, hỏi Cảnh Lâm: “Anh Cảnh Lâm giúp em bố trí một cái như thế trên xe bò được không? Em dùng những thứ này để trao đổi, anh xem đủ chưa?”
Lý Phi Vũ ôm tới một đống đồ nào giấy, nào muối, còn có một chút mứt sốt hoa quả được đậy kín, đều là những thứ hiện tại bên ngoài khó có thể trao đổi được, Cảnh Lâm nhận mứt sốt trái cây, những thứ khác bảo hắn đem về, sau đó cùng hắn về nhà, đem địa phương trong thùng xe bình thường dùng để ngồi nằm bố trí Xích Viêm trận đã thay đổi.
Chuyện này Cảnh Lâm cùng Lý Phi Vũ cũng không gạt người trong thôn, thế nên rất nhanh mọi người đều biết, chỉ cần là ai muốn đi ra bên ngoài, đều ôm đồ tìm tới Cảnh Lâm nhờ bố trí trận pháp, có trận pháp ấm áp, đến lúc đi ra ngoài chỉ cần rúc trong chỗ đó, vậy là phần lớn thời gian có thể không phải chịu nỗi khổ bị đóng băng rồi.
Sắp tới ngày xuất phát, những thợ mộc già trong thôn cũng làm ra được máy ép dầu bằng gỗ, mọi người căn cứ các bước viết trên sách, thử nghiệm ép dầu, phát hiện ra có thể ép được dầu, nhưng khá phí sức.
Ngày 30 tháng 9 ấy, đám Cảnh Lâm đi tới thôn số hai.
Giống như bọn họ, Tào Tam Gia cũng trao đổi không ít bò biến dị, dùng lời hắn nói thuật lại rằng vì những con bò này, hắn đều đem tất cả vốn của người trong thôn đều đào sạch ra rồi. Kéo đi vật tư dùng để trao đổi, trong thôn chỉ còn lại số khẩu phần lương thực trong ba tháng tới thôi, vì thế, sau khi chuẩn bị xong đồ vật, hắn mỗi ngày đều dẫn theo Tam Hoa cùng các anh em vào núi, cố gắng săn một chút con mồi trở về, giờ không phải đi hái cỏ dại rau dại nữa, sau khi Cảnh Lâm bố trí Tụ Linh trận, cải thìa bọn hắn trồng đều nảy mầm rồi, về sau đã có cải thìa tươi mọng ăn.
Cảnh Lâm đến thôn số hai, là tới hỏi Tào Tam Gia xem có muốn bố trí Xích Viêm trận thay đổi cho thôn không. Vừa hỏi hiệu quả của trận pháp, đầu Tào Tam Gia gật gật như băm tỏi, dùng gà rừng thỏ rừng hắn săn về trao đổi.
Lúc Cảnh Lâm bày trận, Tào Tam Gia ước ao a, nhìn Cảnh Lâm động động tay khua khua chân, đọc mấy câu khẩu quyết hắn nghe không hiểu, là đã hình thành một trận pháp có thể đổi đi một đống thịt, quả thực kiếm bộn tiền a, nếu như hắn cũng biết thì tốt, còn cần gì phải mỗi ngày vất vả lăn xả trong núi rừng nữa!
Một khắc trận pháp hình thành đó, quanh thân đột nhiên ấm áp lên, Tào Tam Gia lại một lần nữa thấy sự thần kỳ của trận pháp, chạy tới hỏi Cảnh Lam; “Người anh em, cậu có thu đồ đệ hay không? Cậu xem tư chất tôi thế nào?”
Cảnh Lâm vỗ một cái lên cánh tay bởi vì bày trận mà dính lên bụi bặm, “Tạm thời kiến thức của tôi vẫn chỉ là nửa vời, nên không muốn làm hỏng cả một thế hệ.”
Lời Cảnh Lâm nói cũng là thực lòng, hiện tại về mặt trận pháp cậu cũng không biết nhiều, một vài trận pháp trên sách cậu có thể bày được, vẫn luôn nghiên cứu, nhưng có rất nhiều trận pháp khác vẫn chưa có manh mối gì. Muốn hiểu rõ toàn bộ trận pháp trong sách trận pháp, ít nhất cũng phải mất mười đến hai mươi năm là ngắn.
Tam gia nghe vậy, chỉ có thể tiếc nuối thở dài.
Nhờ vào lần bố trí trận pháp trước nên lần này không cần phải tính toán phạm vi thôn, vì thế việc bày trận không tốn quá nhiều thời gian, tự giúp bố trí trận pháp lên tất cả xe bò của mấy người Tào Tam Gia, đám Cảnh Lâm rời đi, chuyển hướng lên huyện.
Thời điểm qua thôn họ Tạ, cũng bố trí tốt cho xe bò nhà Tạ Văn, cả nhà Long Chương nữa. Chờ đến lúc tới căn cứ Thự Quang, Cảnh Lâm cũng dùng cách trao đổi, mà bố trí vài Xích Viêm trận đã được cải tiến, phạm vi cơ bản là ruộng thí nghiệm cùng nơi ở của Thi Lỗi.
Lúa mì thí nghiệm đã bắt đầu trổ bông, không đến mấy ngày nữa sẽ tiến vào thời kỳ nở hoa, cứ tiếp tục như vậy, khẳng định sẽ thu hoạch được, cũng chứng minh được đầy đủ năng lực cướp đoạt linh khí của lúa mì đời hai.
Đợi những ruộng lúa mì này thu hoạch xong, Thi Lỗi sẽ mở giao dịch hối đoái hạt giống lúa mì với bên ngoài, cung ứng giống đương nhiên là lúa mì năm nay thôn Cảnh Lâm mới thu hoạch, giá cả trao đổi đại thể ra sao bọn cậu sẽ thương lượng sau. Về sau có trao đổi giống lúa mì, cũng chỉ thuộc giống lúa mì đời hai này, loại đời ba thậm chí đời bốn về sau, không dùng để giao dịch với bên ngoài. Những thứ đó đều là gốc rễ để bọn cậu về sau có chỗ đứng trên thế giới.
Những chuyện như thế, lúc Cảnh Lâm không có ở đây, thì không thể tự xử lý được. Thi Lỗi muốn phát triển căn cứ, là hợp tác một cách thành thực, vì thế không thể thừa dịp lúc Cảnh Lâm không có mà giở ý đồ xấu xa gì. Nên Cảnh Lâm đã sớm nói qua với Mã Nhân Thiện, đến khi đó ông dẫn mấy người trẻ tuổi đầu óc linh hoạt trong thôn, trực tiếp đi bàn bạc với Thi Lỗi là được.
*
Bởi vì Cảnh Lâm muốn mang Nhạc Nhạc ra ngoài ngoại giao, nên Quạc Quạc cũng sẽ đi theo, Cảnh Lâm liền hỏi lại ý kiến các thành viên khác trong nhà, muốn tại gia hay theo cậu đi ra ngoài, mấy đứa còn lại đều tỏ ý muốn đi theo ra ngoài.
Trước đây Tố Trinh cũng không ở quanh đây, mà là từ thành phố khác tới, nó đi khắp nơi, cũng là vì tìm kiếm cơ duyên, cỏ Lưỡi Cốt chính là nó sau khi tới nơi này tìm được, sở dĩ sau đó định cư nhà Cảnh Lâm, cũng bởi vì thôn bọn cậu như một cái lồng linh khí làm từ thiên nhiên, linh khí cực kỳ dồi dào, lực tương tác của Cảnh Lâm cũng rất cao, cho nên mới mặt dày mày dạn ở lỳ lại. Mà Tiểu Hắc Long, nó cũng như Tố Trinh, cũng là muốn đi ra ngoài tìm cơ duyên, nó còn có vài cái chân còn chưa mọc ra đây.
Ộp Ộp đưa ra lý do là, mấy ngọn núi quanh thôn, nó đi dạo chán rồi, cho nên muốn đi tới những đỉnh núi khác thu làm địa bàn, còn về Tông Tông, nó biểu thị chị Tố Trinh ở nơi nào nó đi nơi đó.
Cảnh Lâm liền cảm thấy, tuy hiện tại bên ngoài có kẻ chuyên bắt biến dị thú, đưa chúng nó ra ngoài rất nguy hiểm, nhưng so với chuyện để chúng nó tự mình đi tìm cơ duyên, còn không bằng tìm dưới tầm mắt của cậu còn an toàn hơn chút.
Liền vung tay lên, mang theo tất cả thành viên trong nhà ra ngoài là được.
Mà gia đình Đường Hào, lần này hắn chỉ dẫn theo Meo Meo cùng một đứa con gái của nó, hai đứa khác ở lại thôn.
Tối hôm đó mọi người đều đi ngủ sớm, ngay cả Nghiêm Phi mấy ngày trước vì sợ ở bên ngoài không được thân thiết mà luôn quấn người, đêm nay cũng không đè Cảnh Lâm ra lăn lộn nữa, trực tiếp ôm lấy người đi ngủ.
Ngày hôm sau, tất cả đều dậy rất sớm, từ lúc sương mù mông lung đã xuất phát ra thôn rồi, ngày vừa rạng sáng cũng đã tới căn cứ Thự Quang.
Căn cứ Thành Quan lần này do Hạng Trạch Hoa dẫn đầu, ngày hôm qua hắn được nghe từ chỗ Thi Lỗi kể về trận pháp tựa như máy sưởi. Thời điểm đám Cảnh Lâm tới, hắn đã chờ, lập tức liền đi tới, thái độ kính cẩn mời Cảnh Lâm giúp bọn hắn bố trí một chút cho đoàn xe, còn thù lao vật tư, hắn đã kêu người đưa tới rồi.
Kho hàng lâm thời của mấy người Cảnh Lâm ở căn cứ Thự Quang, Thi Lỗi vẫn chừa cho bọn cậu, vì thế Cảnh Lâm trực tiếp để vật tư hắn đưa tới vào trong, sau đó bố trí trận pháp cho bọn họ.
Lúc Cảnh Lâm bày trận, Nghiêm Phi cùng Triệu Chí Văn ở cạnh thét to: “Bày trận, bày trận nào, trận pháp công dụng như máy sưởi, đến trao đổi thôi.”
Tất cả mọi người đều tại đây huấn luyện chung với nhau, học qua khẩu quyết học được bước đi, chuyện Cảnh Lâm biết bày trận từ lâu không còn là bí mật. Lúc này nghe Nghiêm Phi hô như vậy, người không hiểu trận pháp công dụng như máy sưởi là gì đều vây lại đây, chờ đến khi Nghiêm Phi giải thích xong, đều dồn dập mang vật tư từ trên xe xuống xếp hàng đăng ký, chờ Cảnh Lâm bố trí xong cho đoàn xe của Thành Quan, là đến phiên bọn họ.
Nhiều xe, linh lực trong cơ thể Cảnh Lâm có nhiều hơn nữa, cũng không thể lập tức bố trí xong toàn bộ, những bùa này, tất cả đều là do lúc cậu ở nhà, rèn luyện ép hết linh lực của mình mà vẽ ra.
Mỗi tờ bùa đều có thời hạn, Xích Viêm trận cải tiến kiên trì được hơn mười ngày một chút, không được lâu, đợi mười ngày sau, số trận phù kế tiếp Cảnh Lâm đã có thể chuẩn bị xong xuôi rồi.
Những đoàn xe rải rác như Quan Song Song, Khương Hồng Đào, vật tư trao đổi bày trận đều do chính bọn họ đưa ra, mà căn cứ là một đoàn thể, đều do căn cứ thống nhất đưa.
Lần này người dẫn đầu căn cứ Phương Bắc là chồng Thôi Lệ Châu, một người đàn ông mập mạp cười híp cả mắt, gọi là Dư Đại Phú, trước kia chính là bếp trưởng trong khách sạn của mình. Hông hắn dắt hai con dao thái, còn mang theo một chuỗi dao nhỏ, hắn dẫn theo người căn cứ đến chỗ Nghiêm Phi đăng ký số lượng giao dịch, vật tư chính là đủ loại đồ ăn, còn cười nói với Nghiêm Phi đều là do hắn tự chỉ bảo người mình làm, tuyệt đối sạch sẽ, yên tâm ăn.
Dư Đại Phú đi rồi, Hạng Trạch Hoa còn đứng bên cạnh Nghiêm Phi, hắn nhìn bóng lưng Dư Đại Phú nói với Nghiêm Phi: “Nhìn qua là một người đàn ông rất bình thường đúng không?”
Nghiêm Phi gật đầu: “Trông qua là người hiền lành.”
“Xác thực tính tình cũng được.” Hạng Trạch Hoa đáp, “Có điều đây là với điều kiện hắn không tức giận, chớ nhìn hắn mập, còn rất bản lĩnh đấy. Hơn nữa hắn rất biết dùng dao, lúc tận thế tới tôi từng chứng kiến hắn dùng dao tước mỏng một thằng muốn vũ nhục trưởng căn cứ Thôi, thực sự là từng mảnh từng mảnh luôn.”
Nói tới đây, Hạng Trạch Hoa có chút buồn nôn. Nghiêm Phi tưởng tượng một hồi, xác thực hình ảnh vô cùng thê thảm.
Có điều Nghiêm Phi nghĩ thế còn tốt chán: “Xem ra còn là một người đàn ông tốt biết bảo vệ vợ. Nếu là tôi, ai có ý đồ xấu với người mà tôi yêu, hiện tại đã không có ràng buộc của pháp luật rồi, phỏng chừng cái kết của kẻ đó cũng chỉ có chữ chết, có điều phương thức giết người sẽ không giống nhau thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.