Chương 105
Bán Trản Minh Hương
11/08/2020
Mười mấy người này không nghĩ tới bọn cậu đã sớm chờ đợi sẵn rồi, vừa thấy tình hình không đúng, lập tức xoay người muốn chạy.
Roi dài của Triệu Chí Văn vung ra, tựa như con rắn phóng thẳng tới khuỷu chân kẻ chạy cuối cùng, hai chân kẻ đó bị roi dài quấn chặt, lập tức ngã sấp xuống đất, kêu thảm một tiếng, khiến mấy kẻ chạy đằng trước phải ngoảnh lại nhìn.
Một nhịp chậm này, đã bị mấy người Cảnh Lâm đuổi kịp, mắt thấy trốn không thoát, những kẻ kia cũng là một đám hung ác, nắm chặt dao găm xoay thân đâm về phía người gần nhất.
Đôi bên tức khắc ác chiến.
Mà Cảnh Lâm bên này, một hình bóng con vật chạy đầu tiên về phía trung tâm đội ngũ, bật nhảy từ dưới mặt đất lên, tập kích về phía cậu. Cậu nghiêng người một cái, đao dài trong tay theo sát chém tới, sống đao đập mạnh lên trên cơ thể bóng đen kia, nó lập tức rơi xuống mặt đất.
Tốc độ công kích của bóng đen cực nhanh, nếu không phải trước đó đám Cảnh Lâm mỗi ngày luyện tập với Tiểu Hắc Long, đã quen loại tốc độ đi lại gần như vô tung vô ảnh, thì hiện tại đối đầu với bóng đen này, chỉ sợ đòn đánh lúc nãy cũng phải thất bại.
Những bóng đen khác đồng thời tách ra công kích người đứng xung quanh đống lửa, Nghiêm Phi trực tiếp đập chết một con. Tốc độ của bọn chúng chẳng đáng để bọn cậu để tâm, nhưng với những người khác thì không như thế, một người trong tổ trực đêm trời xui đất khiến ra sao lại tránh thoát được bóng đen tập kích, một người khác thì không may mắn như vậy, anh ta bị bóng đen kia nhào lên mặt, nó cắn chặt mũi anh không tha, anh ta kêu thảm một tiếng, lập tức ngã nhào lăn lộn trên mặt đất.
Cảnh Lâm kinh hãi, lập tức dùng mũi đao hất bóng đen từ trên mặt anh ta ra, thân đao xoay chuyển trên không trung, bám theo bóng đen đang bay trên không mà chém mạnh xuống. Còn vài con dư lại cũng bị cậu và Nghiêm Phi đánh cho tàn phế, không thì cũng chết thẳng cẳng.
Đồng đội bên kia, kẻ địch chỉ có mười mấy người, bọn cậu lại có hơn 100, mà mỗi người đều có bản lĩnh nữa, có Khúc Chính Siêu trông coi, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi khỏi cần sang nữa, bọn cậu mau chóng thăm dò tình huống của người ngã xuống đất.
Toàn bộ mũi của người kia đều là máu, sắc mặt thống khổ quằn quại trên mặt đất, toàn thân anh ta co giật, miệng đóng đóng mở mở nhưng không thốt lên được âm thanh nào. Bất quá hiển nhiên thần trí của anh ta vẫn tỉnh táo, dùng ánh mắt thống khổ hướng về phía mấy người Cảnh Lâm cầu cứu.
Cảnh Lâm chỉ có thể bố trí mấy cái trận pháp, Nghiêm Phi cũng chẳng tốt hơn cậu chỗ nào, đối với tình huống này bọn cậu đều bó tay. Cảnh Lâm vội vàng rống lên một câu với đám người bên kia: “Anh Thiểu Kiền, anh mau tới đây xem.”
Mười mấy kẻ đó vừa vặn bị bắt rồi, Triệu Thiểu Kiền nghe thấy tiếng gọi, lập tức chạy sang, những người khác cũng lục tục chạy theo.
Nghiêm Phi nhường vị trí, thúc giục Triệu Thiểu Kiền: “Anh mau mau nhìn xem anh ta bị làm sao?”
Triệu Thiểu Kiền hỏi tình huống, lại khám cho người kia một chút, suy đoán: “Đây là trúng độc.” Không thể khẳng định độc tính là gì, nên hắn không dám tùy tiện dùng thuốc giảm đau cho anh ta.
Mà lúc này Cảnh Lâm giơ đuốc soi về phía hai bóng đen còn sống trên mặt đất, quan sát, phát hiện chúng là con chuột, không giống với đám chuột mà bọn cậu tiêu diệt ở thôn số hai trước đây, những con chuột kia tựa hồ phương diện biến dị hướng về hình thể, mà những con trước mặt này, là tốc độ, thân thể bé hơn đám trước một ít, mới có thể bị Cảnh Lâm gõ sống đao một cái liền không bò dậy nổi.
Lúc này hai con chuột đó đều kêu “chít chít chít”, vẫn luôn giãy giụa tại chỗ muốn chạy, nhưng không thể bò đi.
Mười mấy kẻ kia lúc này đều bị trói chặt, người bị cắn thuộc căn cứ Phương Bắc, Dư Đại Phú tiện tay kéo một tên cao to tới bên cạnh anh ta, hai cái dao thái bên hông sáng lấp lóe dưới ánh lửa nhảy múa, hắn đá đá con chuột sống dở chết dở trên mặt đất, hỏi: “Đám súc sinh này là các ngươi nuôi, bị chúng nó cắn, độc sẽ phát tác gây chết người sao? Có biện pháp giải quyết không?”
Tên cao to kia không lên tiếng, người căn cứ Phương Bắc cáu quá liên tục đạp đá tên đó mấy cái liền, kẻ đó vẫn ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Dư Đại Phú hoàn toàn không hoảng hốt, hắn rút ra dao thái, quay đầu cười hi hi với những người khác, nói: “Ngứa tay, muốn chơi đùa vài đường dao, hình ảnh có thể hơi chút máu me, anh em nào không thích nhìn thì quay đầu đi nha.”
Nụ cười rõ ràng hiền lành cực, nhưng không biết sao lại tạo cho người ta một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Mí mắt Hạng Trạch Hoa giật giật, là người đầu tiên xoay người sang chỗ khác, không ít những người khác cũng xoay đi, có người biết câu chuyện về Dư Đại Phú, muốn chứng kiến tận mắt, đặc biệt là người căn cứ Phương Bắc.
Cảnh Lâm còn chẳng hiểu chi, đã bị Nghiêm Phi kéo xoay người lại, đưa cậu lên xe ngồi với Nhạc Nhạc, hình ảnh máu tanh cũng không nên để các bạn nhỏ khác thấy được.
Hai người vừa mới bò vào xe, liền nghe thấy tiếng tên cao to kia kêu thống khổ thảm thiết truyền vào.
Tố Trinh trong xe không thoải mái mà giật giật đuôi, mất hứng nói một câu: “Thúi chết nha.”
Tiếng kêu thảm thiết kéo dài một lúc, sau đó đột nhiên ngưng hẳn, Cảnh Lâm nghe thấy giọng Dư Đại Phú ôn hàa truyền từ bên ngoài: “Có muốn nói hay không?”
“Chúng tôi không biết!”
“Tha cho chúng tôi đi, chúng tôi thật sự không biết, mấy con chuột này là do chúng tôi bắt bừa ở trong núi về.”
Mười mấy tên cao to này tựa hồ bị dọa sợ mất mật, trong nháy mắt đều là thanh âm cầu xin, liền nghe Dư Đại Phú cười ha hả nói: “Từng tên từng tên một, còn chưa thành thật đâu.”
Tiếp theo lại là vài tiếng hét thảm.
Nghiêm Phi không nhịn được, ngăn cản Nhạc Nhạc cùng Cảnh Lâm, vén mành xe lên nhìn ra ngoài một chút, liền nhìn thấy bên chân Dư Đại Phú nằm mấy người liền, hai chân chỉ còn xương đùi trắng hếu nhuộm máu. Hắn cầm dao thái trên tay ướm ướm lên người mấy tên cao to, nói với đồng bọn bọn chúng: “Nghĩ đi, ếu không nói thật, đao của tao sẽ chậm rãi thái lên trên, chờ đến lúc lọc xong bọn này, liền đến phiên bọn mày.”
Nghiêm Phi thả xuống mành, sắc mặt cũng không tốt, tuy hình ảnh máu me chút, nhưng so với lần bọn y diệt chuột kia, hình ảnh bên trong ổ chuột tạo độ xung kích so với lần này lớn hơn nhiều lắm.
Nghe nói trước kia Thôi Lệ Châu là một người phụ nữ mạnh mẽ làm chuyện buôn bán, kinh doanh rất tốt, cùng Dư Đại Phú hạnh phúc mười mấy năm, con trai của hai người tại lúc tận thế đến bất hạnh bị người hại chết, sau này Dư Đại Phú vẫn là Dư Đại Phú kia, chỉ có điều dao thái trên tay hắn, đã biến thành dao thái người. Có lương tri, nhưng cũng đủ tàn nhẫn, chẳng trách căn cứ Phương Bắc có thể được thành lập trong huyện.
Những tên kia đối mặt với thủ đoạn như ma quỷ của Dư Đại Phú, kẻ bị thái mỏng còn đỡ, đã nghĩ chân chẳng giữ được, thế nào mà chẳng chết nên không nói bất cứ câu nào, nhưng những tên khác thì không thể, bọn chúng nhìn một hồi hình phạt tàn khốc, hình phạt đó kéo dài càng lâu, bọn chúng lại càng không chịu nổi.
Rất nhanh, có kẻ không thể không sợ sệt hô: “Tôi nói, tôi nói!”
Mấy tên phải chịu tội trước này, con mắt đang đóng chặt lập tức bừng mở, tức giận gầm rú với tên vừa nói, yêu cầu hắn câm miệng.
Người này nói chuyện đã sợ đến vỡ gan, bị rống lên cũng chỉ co rúm một chút, thấy con dao thái nhỏ máu trên tay Dư Đại Phú, vẫn cố gắng nói tiếp: “Độc này một ngày hai ngày không chết được người, thế nhưng để lâu sẽ chết, nơi ở của chúng tôi, có giải dược, là nước đái của chuột, có thể giải.”
Dư Đại Phú âm thầm gật đầu, có thể giải độc là tốt rồi, quản nó là nước đái hay cái vớ vẩn gì chứ……
Dư Đại Phú hỏi hắn: “Các ngươi ở nơi nào?”
“Dưới lòng đất, cách nơi này gần 100m.”
“Còn có bao nhiêu người?”
“Ngoại trừ chúng tôi, còn có hơn một trăm người khác.”
“Nói cụ thể chút, một trăm bao nhiêu? Bao nhiêu nam? Bao nhiêu nữ? Thanh niên trai tráng có bao nhiêu? Người già cùng trẻ nhỏ nữa?”
Kẻ kia thành thật nói ra tất cả.
Dư Đại Phú đương nhiên sẽ không ngốc mà hoàn toàn tin tưởng, liền lắc lắc dao thái, nói với kẻ kia: “Đừng có gạt tao, không đợi lát nữa kẻ đầu tiên bị thái mỏng toàn bộ chính là ngươi đấy.”
Cuộc tra hỏi đi đến hồi kết, Dư Đại Phú để đám thủ hạ dọn dẹp một hồi hiện trường bức cung, ho một tiếng, biểu thị những người ngồi chờ trong xe có thể đi ra.
Bên ngoài tràn đầy mùi máu tanh gay mũi, mấy tên bị tước sạch đùi đều được che kín cỏ xanh bao phủ lên, lúc này đã bị đánh cho hôn mê, dùng nắm cỏ nhét vào miệng rồi ném vào trong nhà dân để trống, những tên thân thể còn hoàn hảo không chút tổn hại cũng đều bị vứt vào bên trong, chỉ chừa tên chịu khai kia làm kẻ dẫn đường.
Quá trình nhận tội đám Cảnh Lâm đều nghe được rõ ràng, hơn một trăm người kẻ đó nói có đúng không, thì đi xem trong thôn có bao nhiêu nhà dân là được, cuối cùng chứng minh tên đó nói giảm số lượng đi rồi.
Tên kia vừa nghe thấy, vội vàng biện giải: “Tôi nói thực mà, không phải tất cả người trong thôn đều xuống lòng đất, có rất nhiều gia đình chạy nạn ra bên ngoài.”
Nhân số bây giờ của thôn mấy người Cảnh Lâm ít hơn so với thực tế một chút, vì thế tình huống này có thể trong dự liệu.
Rèn sắt khi còn nóng, mười mấy kẻ này đi ra, những tên đồng bọn hẳn đều rất rõ ràng, đã lâu không thấy bọn chúng trở về, nhất định sẽ cho rằng xảy ra vấn đề gì mà cảnh giác lên, đến lúc đó thuốc giải càng khó đoạt.
Khúc Chính Siêu ra lệnh: “Mỗi tiểu đội căn cứ lưu mười lăm người lại đây, đội người lẻ thì lưu mười người, động vật biến dị dẫn theo vài con để lại vài con, cho các anh chừng năm phút đồng hồ.”
Cảnh Lâm bên này, cậu và Nghiêm Phi phải qua dẫn mấy người đi, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ đều lưu lại, động vật biến dị Cảnh Lâm mang theo Tiểu Hắc Long cùng Ộp Ộp.
Thời gian năm phút cũng không hơn không kém vừa đến, tất cả các tiểu đội đều phân chia xong rồi, kẻ khai cung kia bị trói hai tay, miệng bị lấp kín, khẩn cầu: “Các vị, hiện tại thế đạo khổ sở, chúng tôi cũng chỉ muốn đánh cướp chút ăn gì đó thôi, vốn cũng chỉ dự định lấy được đồ ăn đồ dùng là cho các anh đi, không nghĩ sẽ làm gì các anh cả. Đi ra làm chuyện xấu đều là mười mấy người chúng tôi, những người khác trong thôn cầu xin các anh đến lúc đó buông tha cho bọn họ!” Nói xong, trên mặt gã mang theo hoảng sợ nhìn Dư Đại Phú một chút.
Dư Đại Phú vỗ vỗ cái bụng bự của mình cười nói: “Đao trên tay tôi cũng biết chọn người.” Nếu là người tốt, đao của hắn đương nhiên sẽ không dùng ở trên thân thể đối phương.
Người bên Đao ca nhét nắm cỏ vào miệng kẻ kia: “Cần gì nhiều lời như thế, nếu không phải các ngươi muốn làm hại chúng tao thì sẽ bị chúng tao bắt đấy, chúng tao cũng chẳng xấu xa như các ngươi đâu.”
Mọi người rất đồng tình mà gật gù, một bộ tin lời biện giải của người đó, còn có người bảo đảm, chỉ cần xác định thôn bọn họ không làm gì mờ ám, mọi người lấy được thuốc giải xong sẽ trực tiếp rời đi, không làm gì hết.
Tên nhận tội nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn bọn cậu một chút.
Tên kia đi đầu tiên, Khúc Chính Siêu dẫn đoàn đi theo sau. Bọn cậu trực tiếp hướng về nơi sâu tít trong thôn mà đi, nơi đó là một vùng đồng ruộng lớn hoang vu, đi một lúc, mọi người phỏng chừng đủ 100m rồi, người kia cũng ngừng lại.
Gã dùng chân đá đá chỗ đó, lập tức đá văng ra một khối đất cỏ, lộ ra một tấm sắt thép.
Tấm sắt thép có thể di chuyển, Khúc Chính Siêu nhấc lên tấm sắt, lập tức để lộ ra một cái động đen thùi.
Roi dài của Triệu Chí Văn vung ra, tựa như con rắn phóng thẳng tới khuỷu chân kẻ chạy cuối cùng, hai chân kẻ đó bị roi dài quấn chặt, lập tức ngã sấp xuống đất, kêu thảm một tiếng, khiến mấy kẻ chạy đằng trước phải ngoảnh lại nhìn.
Một nhịp chậm này, đã bị mấy người Cảnh Lâm đuổi kịp, mắt thấy trốn không thoát, những kẻ kia cũng là một đám hung ác, nắm chặt dao găm xoay thân đâm về phía người gần nhất.
Đôi bên tức khắc ác chiến.
Mà Cảnh Lâm bên này, một hình bóng con vật chạy đầu tiên về phía trung tâm đội ngũ, bật nhảy từ dưới mặt đất lên, tập kích về phía cậu. Cậu nghiêng người một cái, đao dài trong tay theo sát chém tới, sống đao đập mạnh lên trên cơ thể bóng đen kia, nó lập tức rơi xuống mặt đất.
Tốc độ công kích của bóng đen cực nhanh, nếu không phải trước đó đám Cảnh Lâm mỗi ngày luyện tập với Tiểu Hắc Long, đã quen loại tốc độ đi lại gần như vô tung vô ảnh, thì hiện tại đối đầu với bóng đen này, chỉ sợ đòn đánh lúc nãy cũng phải thất bại.
Những bóng đen khác đồng thời tách ra công kích người đứng xung quanh đống lửa, Nghiêm Phi trực tiếp đập chết một con. Tốc độ của bọn chúng chẳng đáng để bọn cậu để tâm, nhưng với những người khác thì không như thế, một người trong tổ trực đêm trời xui đất khiến ra sao lại tránh thoát được bóng đen tập kích, một người khác thì không may mắn như vậy, anh ta bị bóng đen kia nhào lên mặt, nó cắn chặt mũi anh không tha, anh ta kêu thảm một tiếng, lập tức ngã nhào lăn lộn trên mặt đất.
Cảnh Lâm kinh hãi, lập tức dùng mũi đao hất bóng đen từ trên mặt anh ta ra, thân đao xoay chuyển trên không trung, bám theo bóng đen đang bay trên không mà chém mạnh xuống. Còn vài con dư lại cũng bị cậu và Nghiêm Phi đánh cho tàn phế, không thì cũng chết thẳng cẳng.
Đồng đội bên kia, kẻ địch chỉ có mười mấy người, bọn cậu lại có hơn 100, mà mỗi người đều có bản lĩnh nữa, có Khúc Chính Siêu trông coi, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi khỏi cần sang nữa, bọn cậu mau chóng thăm dò tình huống của người ngã xuống đất.
Toàn bộ mũi của người kia đều là máu, sắc mặt thống khổ quằn quại trên mặt đất, toàn thân anh ta co giật, miệng đóng đóng mở mở nhưng không thốt lên được âm thanh nào. Bất quá hiển nhiên thần trí của anh ta vẫn tỉnh táo, dùng ánh mắt thống khổ hướng về phía mấy người Cảnh Lâm cầu cứu.
Cảnh Lâm chỉ có thể bố trí mấy cái trận pháp, Nghiêm Phi cũng chẳng tốt hơn cậu chỗ nào, đối với tình huống này bọn cậu đều bó tay. Cảnh Lâm vội vàng rống lên một câu với đám người bên kia: “Anh Thiểu Kiền, anh mau tới đây xem.”
Mười mấy kẻ đó vừa vặn bị bắt rồi, Triệu Thiểu Kiền nghe thấy tiếng gọi, lập tức chạy sang, những người khác cũng lục tục chạy theo.
Nghiêm Phi nhường vị trí, thúc giục Triệu Thiểu Kiền: “Anh mau mau nhìn xem anh ta bị làm sao?”
Triệu Thiểu Kiền hỏi tình huống, lại khám cho người kia một chút, suy đoán: “Đây là trúng độc.” Không thể khẳng định độc tính là gì, nên hắn không dám tùy tiện dùng thuốc giảm đau cho anh ta.
Mà lúc này Cảnh Lâm giơ đuốc soi về phía hai bóng đen còn sống trên mặt đất, quan sát, phát hiện chúng là con chuột, không giống với đám chuột mà bọn cậu tiêu diệt ở thôn số hai trước đây, những con chuột kia tựa hồ phương diện biến dị hướng về hình thể, mà những con trước mặt này, là tốc độ, thân thể bé hơn đám trước một ít, mới có thể bị Cảnh Lâm gõ sống đao một cái liền không bò dậy nổi.
Lúc này hai con chuột đó đều kêu “chít chít chít”, vẫn luôn giãy giụa tại chỗ muốn chạy, nhưng không thể bò đi.
Mười mấy kẻ kia lúc này đều bị trói chặt, người bị cắn thuộc căn cứ Phương Bắc, Dư Đại Phú tiện tay kéo một tên cao to tới bên cạnh anh ta, hai cái dao thái bên hông sáng lấp lóe dưới ánh lửa nhảy múa, hắn đá đá con chuột sống dở chết dở trên mặt đất, hỏi: “Đám súc sinh này là các ngươi nuôi, bị chúng nó cắn, độc sẽ phát tác gây chết người sao? Có biện pháp giải quyết không?”
Tên cao to kia không lên tiếng, người căn cứ Phương Bắc cáu quá liên tục đạp đá tên đó mấy cái liền, kẻ đó vẫn ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Dư Đại Phú hoàn toàn không hoảng hốt, hắn rút ra dao thái, quay đầu cười hi hi với những người khác, nói: “Ngứa tay, muốn chơi đùa vài đường dao, hình ảnh có thể hơi chút máu me, anh em nào không thích nhìn thì quay đầu đi nha.”
Nụ cười rõ ràng hiền lành cực, nhưng không biết sao lại tạo cho người ta một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Mí mắt Hạng Trạch Hoa giật giật, là người đầu tiên xoay người sang chỗ khác, không ít những người khác cũng xoay đi, có người biết câu chuyện về Dư Đại Phú, muốn chứng kiến tận mắt, đặc biệt là người căn cứ Phương Bắc.
Cảnh Lâm còn chẳng hiểu chi, đã bị Nghiêm Phi kéo xoay người lại, đưa cậu lên xe ngồi với Nhạc Nhạc, hình ảnh máu tanh cũng không nên để các bạn nhỏ khác thấy được.
Hai người vừa mới bò vào xe, liền nghe thấy tiếng tên cao to kia kêu thống khổ thảm thiết truyền vào.
Tố Trinh trong xe không thoải mái mà giật giật đuôi, mất hứng nói một câu: “Thúi chết nha.”
Tiếng kêu thảm thiết kéo dài một lúc, sau đó đột nhiên ngưng hẳn, Cảnh Lâm nghe thấy giọng Dư Đại Phú ôn hàa truyền từ bên ngoài: “Có muốn nói hay không?”
“Chúng tôi không biết!”
“Tha cho chúng tôi đi, chúng tôi thật sự không biết, mấy con chuột này là do chúng tôi bắt bừa ở trong núi về.”
Mười mấy tên cao to này tựa hồ bị dọa sợ mất mật, trong nháy mắt đều là thanh âm cầu xin, liền nghe Dư Đại Phú cười ha hả nói: “Từng tên từng tên một, còn chưa thành thật đâu.”
Tiếp theo lại là vài tiếng hét thảm.
Nghiêm Phi không nhịn được, ngăn cản Nhạc Nhạc cùng Cảnh Lâm, vén mành xe lên nhìn ra ngoài một chút, liền nhìn thấy bên chân Dư Đại Phú nằm mấy người liền, hai chân chỉ còn xương đùi trắng hếu nhuộm máu. Hắn cầm dao thái trên tay ướm ướm lên người mấy tên cao to, nói với đồng bọn bọn chúng: “Nghĩ đi, ếu không nói thật, đao của tao sẽ chậm rãi thái lên trên, chờ đến lúc lọc xong bọn này, liền đến phiên bọn mày.”
Nghiêm Phi thả xuống mành, sắc mặt cũng không tốt, tuy hình ảnh máu me chút, nhưng so với lần bọn y diệt chuột kia, hình ảnh bên trong ổ chuột tạo độ xung kích so với lần này lớn hơn nhiều lắm.
Nghe nói trước kia Thôi Lệ Châu là một người phụ nữ mạnh mẽ làm chuyện buôn bán, kinh doanh rất tốt, cùng Dư Đại Phú hạnh phúc mười mấy năm, con trai của hai người tại lúc tận thế đến bất hạnh bị người hại chết, sau này Dư Đại Phú vẫn là Dư Đại Phú kia, chỉ có điều dao thái trên tay hắn, đã biến thành dao thái người. Có lương tri, nhưng cũng đủ tàn nhẫn, chẳng trách căn cứ Phương Bắc có thể được thành lập trong huyện.
Những tên kia đối mặt với thủ đoạn như ma quỷ của Dư Đại Phú, kẻ bị thái mỏng còn đỡ, đã nghĩ chân chẳng giữ được, thế nào mà chẳng chết nên không nói bất cứ câu nào, nhưng những tên khác thì không thể, bọn chúng nhìn một hồi hình phạt tàn khốc, hình phạt đó kéo dài càng lâu, bọn chúng lại càng không chịu nổi.
Rất nhanh, có kẻ không thể không sợ sệt hô: “Tôi nói, tôi nói!”
Mấy tên phải chịu tội trước này, con mắt đang đóng chặt lập tức bừng mở, tức giận gầm rú với tên vừa nói, yêu cầu hắn câm miệng.
Người này nói chuyện đã sợ đến vỡ gan, bị rống lên cũng chỉ co rúm một chút, thấy con dao thái nhỏ máu trên tay Dư Đại Phú, vẫn cố gắng nói tiếp: “Độc này một ngày hai ngày không chết được người, thế nhưng để lâu sẽ chết, nơi ở của chúng tôi, có giải dược, là nước đái của chuột, có thể giải.”
Dư Đại Phú âm thầm gật đầu, có thể giải độc là tốt rồi, quản nó là nước đái hay cái vớ vẩn gì chứ……
Dư Đại Phú hỏi hắn: “Các ngươi ở nơi nào?”
“Dưới lòng đất, cách nơi này gần 100m.”
“Còn có bao nhiêu người?”
“Ngoại trừ chúng tôi, còn có hơn một trăm người khác.”
“Nói cụ thể chút, một trăm bao nhiêu? Bao nhiêu nam? Bao nhiêu nữ? Thanh niên trai tráng có bao nhiêu? Người già cùng trẻ nhỏ nữa?”
Kẻ kia thành thật nói ra tất cả.
Dư Đại Phú đương nhiên sẽ không ngốc mà hoàn toàn tin tưởng, liền lắc lắc dao thái, nói với kẻ kia: “Đừng có gạt tao, không đợi lát nữa kẻ đầu tiên bị thái mỏng toàn bộ chính là ngươi đấy.”
Cuộc tra hỏi đi đến hồi kết, Dư Đại Phú để đám thủ hạ dọn dẹp một hồi hiện trường bức cung, ho một tiếng, biểu thị những người ngồi chờ trong xe có thể đi ra.
Bên ngoài tràn đầy mùi máu tanh gay mũi, mấy tên bị tước sạch đùi đều được che kín cỏ xanh bao phủ lên, lúc này đã bị đánh cho hôn mê, dùng nắm cỏ nhét vào miệng rồi ném vào trong nhà dân để trống, những tên thân thể còn hoàn hảo không chút tổn hại cũng đều bị vứt vào bên trong, chỉ chừa tên chịu khai kia làm kẻ dẫn đường.
Quá trình nhận tội đám Cảnh Lâm đều nghe được rõ ràng, hơn một trăm người kẻ đó nói có đúng không, thì đi xem trong thôn có bao nhiêu nhà dân là được, cuối cùng chứng minh tên đó nói giảm số lượng đi rồi.
Tên kia vừa nghe thấy, vội vàng biện giải: “Tôi nói thực mà, không phải tất cả người trong thôn đều xuống lòng đất, có rất nhiều gia đình chạy nạn ra bên ngoài.”
Nhân số bây giờ của thôn mấy người Cảnh Lâm ít hơn so với thực tế một chút, vì thế tình huống này có thể trong dự liệu.
Rèn sắt khi còn nóng, mười mấy kẻ này đi ra, những tên đồng bọn hẳn đều rất rõ ràng, đã lâu không thấy bọn chúng trở về, nhất định sẽ cho rằng xảy ra vấn đề gì mà cảnh giác lên, đến lúc đó thuốc giải càng khó đoạt.
Khúc Chính Siêu ra lệnh: “Mỗi tiểu đội căn cứ lưu mười lăm người lại đây, đội người lẻ thì lưu mười người, động vật biến dị dẫn theo vài con để lại vài con, cho các anh chừng năm phút đồng hồ.”
Cảnh Lâm bên này, cậu và Nghiêm Phi phải qua dẫn mấy người đi, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ đều lưu lại, động vật biến dị Cảnh Lâm mang theo Tiểu Hắc Long cùng Ộp Ộp.
Thời gian năm phút cũng không hơn không kém vừa đến, tất cả các tiểu đội đều phân chia xong rồi, kẻ khai cung kia bị trói hai tay, miệng bị lấp kín, khẩn cầu: “Các vị, hiện tại thế đạo khổ sở, chúng tôi cũng chỉ muốn đánh cướp chút ăn gì đó thôi, vốn cũng chỉ dự định lấy được đồ ăn đồ dùng là cho các anh đi, không nghĩ sẽ làm gì các anh cả. Đi ra làm chuyện xấu đều là mười mấy người chúng tôi, những người khác trong thôn cầu xin các anh đến lúc đó buông tha cho bọn họ!” Nói xong, trên mặt gã mang theo hoảng sợ nhìn Dư Đại Phú một chút.
Dư Đại Phú vỗ vỗ cái bụng bự của mình cười nói: “Đao trên tay tôi cũng biết chọn người.” Nếu là người tốt, đao của hắn đương nhiên sẽ không dùng ở trên thân thể đối phương.
Người bên Đao ca nhét nắm cỏ vào miệng kẻ kia: “Cần gì nhiều lời như thế, nếu không phải các ngươi muốn làm hại chúng tao thì sẽ bị chúng tao bắt đấy, chúng tao cũng chẳng xấu xa như các ngươi đâu.”
Mọi người rất đồng tình mà gật gù, một bộ tin lời biện giải của người đó, còn có người bảo đảm, chỉ cần xác định thôn bọn họ không làm gì mờ ám, mọi người lấy được thuốc giải xong sẽ trực tiếp rời đi, không làm gì hết.
Tên nhận tội nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn bọn cậu một chút.
Tên kia đi đầu tiên, Khúc Chính Siêu dẫn đoàn đi theo sau. Bọn cậu trực tiếp hướng về nơi sâu tít trong thôn mà đi, nơi đó là một vùng đồng ruộng lớn hoang vu, đi một lúc, mọi người phỏng chừng đủ 100m rồi, người kia cũng ngừng lại.
Gã dùng chân đá đá chỗ đó, lập tức đá văng ra một khối đất cỏ, lộ ra một tấm sắt thép.
Tấm sắt thép có thể di chuyển, Khúc Chính Siêu nhấc lên tấm sắt, lập tức để lộ ra một cái động đen thùi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.