Chương 98
Bán Trản Minh Hương
11/08/2020
Trong núi.
Sau Khi Cảnh Lâm đào lên một cây đại hoàng, liền nhìn thấy bên cạnh có một thực vật dây leo khá quen thuộc, dây leo bò trên mặt đất kéo dài gần ba mét, lá cây đã già và héo, trên cành khô còn có rất nhiều quả đậu nho nhỏ màu đen xám. Cậu bỏ cây đại hoàng, rễ vẫn còn dính bùn vào trong gùi, ngắt thử một quả đậu tách ra quan sát một chút, cảm nhận hạt đậu đen rất có sức nặng trong tay, gọi lại Triệu Chí Văn bên cạnh: “Đây là cây đỗ đen đúng không?” (Nguyên văn là Mã đậu Hà Lan – 马豌豆: search gg hình ảnh ra đậu màu xanh, nhưng theo cách tả của Cảnh Lâm thì hạt nó màu đen, nên mình để là đỗ đen, bạn nào biết thì chỉ mình mình sửa nhé)
Triệu Chí Văn đi tới: “Trông rất giống.”
Khi bọn hắn còn nhỏ rất hay lấy quả đậu đen ra chơi, lấy hết đám hạt bên trong, bấm đi một đầu là có thể làm còi thổi, vỏ đậu của nó nhỏ hơn rất nhiều so với đậu Hà Lan, miệng ngậm vỏ tay cầm gậy trúc là có thể đùa chơi rồi.
Xuân năm nay, trong ruộng lúa mì cũng có lác đác vài gốc đỗ đen, đều bị bọn cậu nhổ lên đem đi nuôi lợn cùng ngựa trong nhà. Lúc đó vỏ những đậu đen kia còn là màu xanh, chưa chín hoàn toàn, vì thế cũng không nhìn ra có biến hóa gì, thế nhưng giờ đây quan sát kỹ, thì vỏ ngoài của đậu đen tuy giống như trước đây đấy, chỉ cần chín cái là đều biến thành màu đen xám, có điều quả đỗ lại dài ra không ít, hạt đỗ bên trong không nhỏ hơn mấy so với đậu Hà Lan, hạt đỗ còn rất có sức nặng nữa, tựa như hòn sỏi nhỏ. Chính yếu là, Cảnh Lâm dùng tay nắn nắn, phát hiện hoàn toàn không thể tác động lên hạt đỗ được, cậu còn nhờ Nghiêm Lộ thử xem sao, cũng không có chút suy suyển gì.
Triệu Chí Văn không tin tà, tìm nơi có những khối đá lớn, kiếm lấy một tảng tàn nhẫn đập xuống, sau khi lấy tảng đá ra khỏi, ấy vậy lại nguyên vẹn không chút sứt mẻ.
Nghiêm Phi hái xuống mấy quả đỗ, nắm trong tay hạt đỗ đen ước lượng mấy lần, nói: “Nặng như vậy, có thể dùng làm viên đạn. Chúng ta đem những quả này đều hái về đi, lúc nào tới chỗ Thi Lỗi hỏi thử tài liệu cần dùng, xem xem có thể nhờ anh ta giúp chúng ta làm mấy cây ná bền chắc hay không.”
Triệu Chí Văn búng tay: “Ý tưởng không tồi.”
Sẵn có viên đạn, cũng không cần hao tâm tốn sức tạo ra nữa rồi.
Nói là hái, kỳ thực là nhổ cả cây đỗ đen lên thôi, gấp khúc lại hai lần bỏ vào trong gùi liền gọn gàng.
Có điều số lượng viên đạn quá ít, dù sao cũng là thứ dễ tiêu hao, dùng một viên thiếu một viên, vì thế bốn người trong lúc tìm thảo dược, liền đặc biệt chú ý tới những cây đỗ đen đã biến dị này, bọn cậu mãi đến tận chiều tối mới ra khỏi núi, thảo dược tìm được không ít, đỗ đen cũng tìm được rất nhiều.
Về đến nhà, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi nghỉ ngơi một lúc, mới mang một phần thảo dược đi tới đất trồng rau, có khoảng thời gian hóng gió hiếm hoi, nên đám Nhạc Nhạc cũng đều đi theo ra ngoài.
Không ít thôn dân đang bận rộn bên ngoài nhìn thấy toàn gia Cảnh Lâm, cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Không vì cái gì khác, chính là do đám biế dị thú nhà cậu kia trông quá khôi hài, không phải kẹp cặp tóc thì chính là đeo dây chuyền.
Thân thể Tố Trinh thực sự quá lớn, trên cổ treo vài sợi dây chuyền liền, mỗi lúc nói chuyện cùng người nhà, cái cằm đều phải giương lên cao, tận lực để người khác có thể nhìn rõ những thứ sáng lấp lánh trên cổ nó.
Hai sừng của Tiểu Hắc Long, mỗi bên tròng một cái bông tai hình tròn lớn, trên bông tai còn treo hai mặt hoa tai, nó lắc cái đầu, hai mặt hoa tai này liền đụng vào nhau phát ra âm thanh, nó cảm thấy nghe rất hay, nên cứ nằm nhoài trên bả vai Cảnh Lâm được một lúc lại lắc đầu một cái, nghe âm thanh phát ra đôi mắt liền mở to.
Đây là lần đầu tiên thôn dân nhìn thấy Tiểu Hắc Long, tuy nó quá nhỏ, thế nhưng nhìn thấy hai cái sừng cùng đôi râu dài trên đầu nó, mọi người cũng không dám coi khinh nó a, bọn họ cũng thực sự không rõ tại sao những con biến dị thú đều chạy hướng về nhà Cảnh Lâm, cực kỳ ao ước.
Hồ sen nhà Triệu Chí Văn, các thôn dân căn bản không dám tới gần, vì thế cũng không ai biết con cá đen lớn bên trong hồ sen đã biến mất.
Người một nhà rất nhanh đi đến đất trồng rau, Cảnh Lâm thanh lý hết đám rau muống đã già héo, cùng Nghiêm Phi cuốc đất, trồng xuống thảo dược đem tới. Bận xong những việc này, Cảnh Lâm lại đeo găng tay hái chút ớt chỉ thiên, sau đó người một nhà lại đi tới ruộng ngô xoay vài vòng. Gần đây đều loanh quanh trên huyện, những thức ăn linh tinh bình thường hầu như đều do Chu Ngọc chuẩn bị, ruộng ngô Cảnh Lâm đã rất lâu chưa đến xem rồi, lúc này vừa nhìn, phát hiện ngô không quá hai ngày nữa là có thể ăn.
Về tới nhà, cắt nát rau muống ra cho gà ăn, cũng tiện nhặt số trứng gà của ngày hôm nay, sau đó Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi một lần nữa quy hoạch lại vườn rau trong nhà.
Cà chua biến dị và ớt chỉ thiên biến dị là không thể động tới, còn có địa phương trồng linh chi và cỏ Thiệt Cốt cũng vậy. Cảnh Lâm liền loại bỏ những chỗ trồng hành lá gừng tỏi, dù sao đất đai cũng đã trải qua hai lần biến dị, để dành trồng những loại cây này cũng có chút lãng phí, trồng mấy cây thảo dược kia vào, lại có thể tăng dược hiệu lên mấy lần cũng nên. Đỗ đen biến dị đào về, bởi vì là thực vật dây leo, nên Cảnh Lâm trồng vài cây tại một bên tường vây. (cỏ Thiệt Cốt: cỏ động vật biến dị ăn vào có thể nói được, dịch nghĩa đen là cỏ mọc lưỡi)
Buổi tối, Cảnh Lâm lấy hết số hạt bên trong ớt chỉ thiên được hái về, phần vỏ trực tiếp cho Tố Trinh ăn.
Những ớt chỉ thiên này, là Cảnh Lâm lúc trước cố ý dùng hạt ớt biến dị trồng ra, không giống với loại những người trong thôn trồng kia, nếu như nói những loại ớt người trong thôn trồng là ớt chỉ thiên đời một, thì loại trên tay cậu này chính là đời hai, thêm vào Xích Viêm trận xem như ớt đời ba, mà trong Xích Viêm trận được trồng trên đất biến dị hai lần, thì chính là ớt đời bốn.
Sự thực chứng minh, bột hạt ớt chỉ thiên đời hai so với đời một ngon hơn, thế nhưng không thể sánh được với đời ba, đời bốn.
Cảnh Lâm gãi gãi cằm, cậu cảm thấy, có phải là nên mặt dày hơn chút đi tìm Long Chương hợp tác hay không.
Đêm, theo lẽ thường thì sau khi tu luyện xong xuôi, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi sẽ bận chuyện của riêng mình.
“Choang” một tiếng!
Cái lọ trên bàn rơi xuống đất, Cảnh Lâm đang luyện tập bừng mở mắt, lập tức bị Nghiêm Phi kích động ôm vào lòng, bị y hôn lung tung mấy cái lên mặt, y cười ha ha nói: “A Lâm, anh thành công rồi!”
Cảnh Lâm bị đối phương bôi dính một mặt nước bọt, cười cười vỗ lưng y, “Ừ, không tồi.”
Nghiêm Phi nhảy xuống giường, đi lấy chổi hót rác quét sạch sẽ mảnh vỡ của chiếc lọ, nói: “Chính là không giống được như em, chỉ đâm thủng một lỗ.”
Cảnh Lâm nói: “Thế nhưng anh đã có bước thành công đầu tiên.”
Nghiêm Phi biểu thị tán thành, có bước đầu tiên, ắt bước thứ hai cũng không còn xa.
Tìm tới một cái chai mới, hai người lần thứ hai tĩnh tâm tập luyện.
Sau mấy ngày nán lại trong nhà, Cảnh Lâm muốn lên huyện một chuyến, vừa vặn ngô có thể ăn, buổi chiều hôm trước, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi tới ruộng ngô bẻ rất nhiều ngô non về, để lại chút cho mình ăn, toàn bộ phần còn lại cậu sẽ mang lên huyện vào ngày mai.
Buổi tối lúc bóc vỏ ngô, cái đầu to lớn của Tố Trinh cứ ở bên cạnh ngửi tới ngửi lui, Cảnh Lâm bẻ gãy bắp ngô trong tay, đưa một nửa tới bên mép nó, “Muốn ăn sao?”
Tố Trinh sửng sốt một chút, sau đó như thăm dò mà dùng đầu lưỡi liếm liếm, rồi đến gần tay Cảnh Lâm, há mồm ra ngoạm một cái. Tiếp sau đó, Cảnh Lâm chỉ thấy cái chóp đuôi của nó đung đưa vui vẻ, nuốt trọn luôn nửa bắp ngô đó, trong miệng thì truyền đến thanh âm ken két ken két.
Cảnh Lâm mở miệng nó ra, “Ngươi phải nhổ lõi chứ!”
Sao lại cả lõi cũng ăn!
Kết quả đương nhiên không nhổ ra được, đã bị Tố Trinh ăn hết sạch.
Tố Trinh mở lớn cái miệng, lộ ra răng nanh tràn đầy, cho Cảnh Lâm nhìn khoang miệng trống rỗng của mình, nói: “Ăn ngon.”
Sau đó cũng ngoạm luôn đi nửa bắp còn lại rồi.
Đây là lần đầu Cảnh Lâm nhìn thấy Tố Trinh thích ăn thứ gì khác ngoài ớt chỉ thiên, buổi tối phải nấu nhiều hơn mấy bắp ngô rồi.
Sau khi nấu chín, Tố Trinh càng thích ăn hơn, riêng mình nó một lèo ăn hết năm bắp, còn chưa kể tới lõi ngô.
Buổi tối đến phiên Nghiêm Phi thu dọn nhà bếp, y nhìn cái bát cơm trống trơn của Tố Trinh trước mặt, nói với Cảnh Lâm: “Anh đoán ruộng ngô năm nay nhà chúng ta cũng chẳng thu được bao nhiêu bột ngô thành phẩm.” Miễn cưỡng chỉ có thể cung cấp đủ lượng cho Tố Trinh thôi.
Cảnh Lâm biểu thị trẻ nhỏ thích ăn, hết cách, không để nó đói bụng là tốt rồi.
Ngày hôm sau Cảnh Lâm chất mấy bắp ngô lên xe, đạp xe lên huyện.
Mấy người tuần tra ở cửa căn cứ Thự Quang đã rất quen thuộc đám Cảnh Lâm, biết mấy người đối phương là kẻ bản lĩnh, trưởng căn cứ cũng rất coi trọng bọn cậu, cố ý cho người dặn dò bọn hắn, nếu đám Cảnh Lâm đến nhất định phải lập tức thông báo cho trưởng căn cứ, vì vậy những người này vừa thấy mấy người Cảnh Lâm, lập tức đã có kẻ đi thông báo cho người bên trên rồi.
Bốn người Cảnh Lâm đợi ở cổng chưa được bao lâu, Thi Lỗi đã tới.
Hội giao dịch còn có một ngày nữa là kết thúc, sau đó cách mười ngày lại mở một hội trong vòng hai ngày. Quầy hàng của đám Cảnh Lâm trước đó, Thi Lỗi nói là đã bảo lưu lại trường kỳ cho bọn cậu, còn nói nếu như trong thôn bọn cậu có người nào muốn sở hữu một quầy hàng thì nhanh chóng nói, bởi vì hiện tại có rất nhiều người có phương pháp đã dự tính gần xong số quầy hàng rồi, chậm chút nữa thì sẽ không còn chỗ.
Cảnh Lâm nói để cậu về hỏi xem sao, có điều bởi vì có quầy hàng của cậu, mà người trong thôn lại đa số là người bình thường, nên cậu phỏng chừng sẽ không ai có ý định cả, dù sao cũng phải nộp phí quầy hàng.
Tất cả mọi người đi vào sâu trong căn cứ, Thi Lỗi thấy trong xe mỗi người Cảnh Lâm đều chứa nửa tải đồ vật, được nhồi đầy đến căng phồng, liền hỏi bọn cậu có phải muốn đổi thứ gì hay không.
Cảnh Lâm đáp: “Xác thực muốn đổi chút đồ.”
Chờ đến chỗ làm việc thường ngày của Thi Lỗi, đám Cảnh Lâm sau khi khiêng bao tải trên xe vào, liền ra hiệu Thi Lỗi đóng cửa lại.
Trong lòng Thi Lỗi nảy lên một cái, rõ ràng những thứ bên trong bao tải nhất định là thứ tốt, liền để đàn em đi theo phía sau hắn ra ngoài hết, tự mình đóng cửa, xoay người nhìn đám Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm cũng không nhiều lời, trực tiếp mở bao tải ra, lấy một bắp ngô còn nguyên vỏ ném về phía Thi Lỗi.
Thi Lỗi vừa thấy một thứ xanh mượt gì đó bay về phía mình, lập tức phản xạ đón lấy, bình tĩnh nhìn lại, là ngô non a!
Đây không phải là giả chứ?
Hắn ngẩng đầu nhìn một chút mấy người Cảnh Lâm, cũng không nói gì, trực tiếp bóc vỏ ngô, đưa lên mũi ngửi hai cái, há mồm liền răng rắc răng rắc gặm, vừa ăn vừa trợn tròn hai mắt, trong miệng mơ hồ: “Là thật!”
Một năm qua, đây là lần đầu tiên Thi Lỗi được ăn thứ gì tươi mới mà lại ngon như vậy, kể cả là ăn sống, cũng đầy miệng ngọt ngào.
Quá là đỡ ghiền!
Đám Cảnh Lâm đứng ở nơi đó, nhìn Thi Lỗi ăn xong một bắp ngô, lõi ngô bị gặm xong cũng được hắn để cẩn thận lên bàn làm việc.
Một bắp ngô sống, lại khiến cho Thi Lỗi có loại thỏa mãn trước nay chưa từng có trên con đường ăn uống.
Hắn lau miệng, hỏi Cảnh Lâm: “Các cậu muốn đổi cái gì?”
Cảnh Lâm đáp: “Muốn đổi mấy cái ná dùng khá bền chắc.” Nói xong, cậu chỉ chỉ Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn, hai người bọn họ có khí lực lớn, trong mắt mấy người Thi Lỗi thì đã không phải là bí mật gì nữa, có thể làm cho hai người bọn họ cảm thấy dùng bền chắc, thì chất liệu khẳng định không thể bình thường được.
Cái căn cứ này của Thi Lỗi nói lớn khẳng định không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng chẳng nhỏ. Hắn nuôi nhiều người như vậy, khẳng định phương diện trang bị vũ khí, vật liệu xây dựng của hai con phố trước đây trên huyện, là bị Thi Lỗi đoạt được. Mảng nông nghiệp hắn còn có thể tìm ra nhân sĩ chuyên nghiệp, thì phương diện vũ khí này hoàn toàn cũng có thể, lấy mấy tải ngô đổi vài cái, Cảnh Lâm tin tưởng vẫn có thể được.
Thi Lỗi suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Được, tôi bảo người ta chuẩn bị cho các cậu.”
Giao dịch lần này cứ như vậy đạt thành.
Sau đó, Thi Lỗi liền cười ha hả hỏi Cảnh Lâm: “Cậu Cảnh, cậu xem thôn các cậu đều có thể mọc ra ngô non, căn cứ chúng tôi, nhưng lại còn có một đám lớn ruộng thí nghiệm trống không đây, nếu không, cậu thử ngẫm lại phương pháp xem? Đương nhiên, tôi khẳng định không khiến cậu làm không công!”
Cảnh Lâm lại nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: “Nghe nói sau khi trời lạnh hơn chút anh muốn tổ chức người đi ra ngoài, thời điểm huấn luyện nhân thủ, có thể thêm chút người bên phía tôi hay không?”
Thi Lỗi vỗ tay một cái: “Đương nhiên có thể!” Kể cả Cảnh Lâm không nói, đến lúc đó hắn cũng sẽ nhắc tới chuyện này với Cảnh Lâm, thân thủ bốn người này hiện đứng đầu trong huyện, bày đặt không cần chẳng phải là lãng phí?
Sau Khi Cảnh Lâm đào lên một cây đại hoàng, liền nhìn thấy bên cạnh có một thực vật dây leo khá quen thuộc, dây leo bò trên mặt đất kéo dài gần ba mét, lá cây đã già và héo, trên cành khô còn có rất nhiều quả đậu nho nhỏ màu đen xám. Cậu bỏ cây đại hoàng, rễ vẫn còn dính bùn vào trong gùi, ngắt thử một quả đậu tách ra quan sát một chút, cảm nhận hạt đậu đen rất có sức nặng trong tay, gọi lại Triệu Chí Văn bên cạnh: “Đây là cây đỗ đen đúng không?” (Nguyên văn là Mã đậu Hà Lan – 马豌豆: search gg hình ảnh ra đậu màu xanh, nhưng theo cách tả của Cảnh Lâm thì hạt nó màu đen, nên mình để là đỗ đen, bạn nào biết thì chỉ mình mình sửa nhé)
Triệu Chí Văn đi tới: “Trông rất giống.”
Khi bọn hắn còn nhỏ rất hay lấy quả đậu đen ra chơi, lấy hết đám hạt bên trong, bấm đi một đầu là có thể làm còi thổi, vỏ đậu của nó nhỏ hơn rất nhiều so với đậu Hà Lan, miệng ngậm vỏ tay cầm gậy trúc là có thể đùa chơi rồi.
Xuân năm nay, trong ruộng lúa mì cũng có lác đác vài gốc đỗ đen, đều bị bọn cậu nhổ lên đem đi nuôi lợn cùng ngựa trong nhà. Lúc đó vỏ những đậu đen kia còn là màu xanh, chưa chín hoàn toàn, vì thế cũng không nhìn ra có biến hóa gì, thế nhưng giờ đây quan sát kỹ, thì vỏ ngoài của đậu đen tuy giống như trước đây đấy, chỉ cần chín cái là đều biến thành màu đen xám, có điều quả đỗ lại dài ra không ít, hạt đỗ bên trong không nhỏ hơn mấy so với đậu Hà Lan, hạt đỗ còn rất có sức nặng nữa, tựa như hòn sỏi nhỏ. Chính yếu là, Cảnh Lâm dùng tay nắn nắn, phát hiện hoàn toàn không thể tác động lên hạt đỗ được, cậu còn nhờ Nghiêm Lộ thử xem sao, cũng không có chút suy suyển gì.
Triệu Chí Văn không tin tà, tìm nơi có những khối đá lớn, kiếm lấy một tảng tàn nhẫn đập xuống, sau khi lấy tảng đá ra khỏi, ấy vậy lại nguyên vẹn không chút sứt mẻ.
Nghiêm Phi hái xuống mấy quả đỗ, nắm trong tay hạt đỗ đen ước lượng mấy lần, nói: “Nặng như vậy, có thể dùng làm viên đạn. Chúng ta đem những quả này đều hái về đi, lúc nào tới chỗ Thi Lỗi hỏi thử tài liệu cần dùng, xem xem có thể nhờ anh ta giúp chúng ta làm mấy cây ná bền chắc hay không.”
Triệu Chí Văn búng tay: “Ý tưởng không tồi.”
Sẵn có viên đạn, cũng không cần hao tâm tốn sức tạo ra nữa rồi.
Nói là hái, kỳ thực là nhổ cả cây đỗ đen lên thôi, gấp khúc lại hai lần bỏ vào trong gùi liền gọn gàng.
Có điều số lượng viên đạn quá ít, dù sao cũng là thứ dễ tiêu hao, dùng một viên thiếu một viên, vì thế bốn người trong lúc tìm thảo dược, liền đặc biệt chú ý tới những cây đỗ đen đã biến dị này, bọn cậu mãi đến tận chiều tối mới ra khỏi núi, thảo dược tìm được không ít, đỗ đen cũng tìm được rất nhiều.
Về đến nhà, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi nghỉ ngơi một lúc, mới mang một phần thảo dược đi tới đất trồng rau, có khoảng thời gian hóng gió hiếm hoi, nên đám Nhạc Nhạc cũng đều đi theo ra ngoài.
Không ít thôn dân đang bận rộn bên ngoài nhìn thấy toàn gia Cảnh Lâm, cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Không vì cái gì khác, chính là do đám biế dị thú nhà cậu kia trông quá khôi hài, không phải kẹp cặp tóc thì chính là đeo dây chuyền.
Thân thể Tố Trinh thực sự quá lớn, trên cổ treo vài sợi dây chuyền liền, mỗi lúc nói chuyện cùng người nhà, cái cằm đều phải giương lên cao, tận lực để người khác có thể nhìn rõ những thứ sáng lấp lánh trên cổ nó.
Hai sừng của Tiểu Hắc Long, mỗi bên tròng một cái bông tai hình tròn lớn, trên bông tai còn treo hai mặt hoa tai, nó lắc cái đầu, hai mặt hoa tai này liền đụng vào nhau phát ra âm thanh, nó cảm thấy nghe rất hay, nên cứ nằm nhoài trên bả vai Cảnh Lâm được một lúc lại lắc đầu một cái, nghe âm thanh phát ra đôi mắt liền mở to.
Đây là lần đầu tiên thôn dân nhìn thấy Tiểu Hắc Long, tuy nó quá nhỏ, thế nhưng nhìn thấy hai cái sừng cùng đôi râu dài trên đầu nó, mọi người cũng không dám coi khinh nó a, bọn họ cũng thực sự không rõ tại sao những con biến dị thú đều chạy hướng về nhà Cảnh Lâm, cực kỳ ao ước.
Hồ sen nhà Triệu Chí Văn, các thôn dân căn bản không dám tới gần, vì thế cũng không ai biết con cá đen lớn bên trong hồ sen đã biến mất.
Người một nhà rất nhanh đi đến đất trồng rau, Cảnh Lâm thanh lý hết đám rau muống đã già héo, cùng Nghiêm Phi cuốc đất, trồng xuống thảo dược đem tới. Bận xong những việc này, Cảnh Lâm lại đeo găng tay hái chút ớt chỉ thiên, sau đó người một nhà lại đi tới ruộng ngô xoay vài vòng. Gần đây đều loanh quanh trên huyện, những thức ăn linh tinh bình thường hầu như đều do Chu Ngọc chuẩn bị, ruộng ngô Cảnh Lâm đã rất lâu chưa đến xem rồi, lúc này vừa nhìn, phát hiện ngô không quá hai ngày nữa là có thể ăn.
Về tới nhà, cắt nát rau muống ra cho gà ăn, cũng tiện nhặt số trứng gà của ngày hôm nay, sau đó Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi một lần nữa quy hoạch lại vườn rau trong nhà.
Cà chua biến dị và ớt chỉ thiên biến dị là không thể động tới, còn có địa phương trồng linh chi và cỏ Thiệt Cốt cũng vậy. Cảnh Lâm liền loại bỏ những chỗ trồng hành lá gừng tỏi, dù sao đất đai cũng đã trải qua hai lần biến dị, để dành trồng những loại cây này cũng có chút lãng phí, trồng mấy cây thảo dược kia vào, lại có thể tăng dược hiệu lên mấy lần cũng nên. Đỗ đen biến dị đào về, bởi vì là thực vật dây leo, nên Cảnh Lâm trồng vài cây tại một bên tường vây. (cỏ Thiệt Cốt: cỏ động vật biến dị ăn vào có thể nói được, dịch nghĩa đen là cỏ mọc lưỡi)
Buổi tối, Cảnh Lâm lấy hết số hạt bên trong ớt chỉ thiên được hái về, phần vỏ trực tiếp cho Tố Trinh ăn.
Những ớt chỉ thiên này, là Cảnh Lâm lúc trước cố ý dùng hạt ớt biến dị trồng ra, không giống với loại những người trong thôn trồng kia, nếu như nói những loại ớt người trong thôn trồng là ớt chỉ thiên đời một, thì loại trên tay cậu này chính là đời hai, thêm vào Xích Viêm trận xem như ớt đời ba, mà trong Xích Viêm trận được trồng trên đất biến dị hai lần, thì chính là ớt đời bốn.
Sự thực chứng minh, bột hạt ớt chỉ thiên đời hai so với đời một ngon hơn, thế nhưng không thể sánh được với đời ba, đời bốn.
Cảnh Lâm gãi gãi cằm, cậu cảm thấy, có phải là nên mặt dày hơn chút đi tìm Long Chương hợp tác hay không.
Đêm, theo lẽ thường thì sau khi tu luyện xong xuôi, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi sẽ bận chuyện của riêng mình.
“Choang” một tiếng!
Cái lọ trên bàn rơi xuống đất, Cảnh Lâm đang luyện tập bừng mở mắt, lập tức bị Nghiêm Phi kích động ôm vào lòng, bị y hôn lung tung mấy cái lên mặt, y cười ha ha nói: “A Lâm, anh thành công rồi!”
Cảnh Lâm bị đối phương bôi dính một mặt nước bọt, cười cười vỗ lưng y, “Ừ, không tồi.”
Nghiêm Phi nhảy xuống giường, đi lấy chổi hót rác quét sạch sẽ mảnh vỡ của chiếc lọ, nói: “Chính là không giống được như em, chỉ đâm thủng một lỗ.”
Cảnh Lâm nói: “Thế nhưng anh đã có bước thành công đầu tiên.”
Nghiêm Phi biểu thị tán thành, có bước đầu tiên, ắt bước thứ hai cũng không còn xa.
Tìm tới một cái chai mới, hai người lần thứ hai tĩnh tâm tập luyện.
Sau mấy ngày nán lại trong nhà, Cảnh Lâm muốn lên huyện một chuyến, vừa vặn ngô có thể ăn, buổi chiều hôm trước, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi tới ruộng ngô bẻ rất nhiều ngô non về, để lại chút cho mình ăn, toàn bộ phần còn lại cậu sẽ mang lên huyện vào ngày mai.
Buổi tối lúc bóc vỏ ngô, cái đầu to lớn của Tố Trinh cứ ở bên cạnh ngửi tới ngửi lui, Cảnh Lâm bẻ gãy bắp ngô trong tay, đưa một nửa tới bên mép nó, “Muốn ăn sao?”
Tố Trinh sửng sốt một chút, sau đó như thăm dò mà dùng đầu lưỡi liếm liếm, rồi đến gần tay Cảnh Lâm, há mồm ra ngoạm một cái. Tiếp sau đó, Cảnh Lâm chỉ thấy cái chóp đuôi của nó đung đưa vui vẻ, nuốt trọn luôn nửa bắp ngô đó, trong miệng thì truyền đến thanh âm ken két ken két.
Cảnh Lâm mở miệng nó ra, “Ngươi phải nhổ lõi chứ!”
Sao lại cả lõi cũng ăn!
Kết quả đương nhiên không nhổ ra được, đã bị Tố Trinh ăn hết sạch.
Tố Trinh mở lớn cái miệng, lộ ra răng nanh tràn đầy, cho Cảnh Lâm nhìn khoang miệng trống rỗng của mình, nói: “Ăn ngon.”
Sau đó cũng ngoạm luôn đi nửa bắp còn lại rồi.
Đây là lần đầu Cảnh Lâm nhìn thấy Tố Trinh thích ăn thứ gì khác ngoài ớt chỉ thiên, buổi tối phải nấu nhiều hơn mấy bắp ngô rồi.
Sau khi nấu chín, Tố Trinh càng thích ăn hơn, riêng mình nó một lèo ăn hết năm bắp, còn chưa kể tới lõi ngô.
Buổi tối đến phiên Nghiêm Phi thu dọn nhà bếp, y nhìn cái bát cơm trống trơn của Tố Trinh trước mặt, nói với Cảnh Lâm: “Anh đoán ruộng ngô năm nay nhà chúng ta cũng chẳng thu được bao nhiêu bột ngô thành phẩm.” Miễn cưỡng chỉ có thể cung cấp đủ lượng cho Tố Trinh thôi.
Cảnh Lâm biểu thị trẻ nhỏ thích ăn, hết cách, không để nó đói bụng là tốt rồi.
Ngày hôm sau Cảnh Lâm chất mấy bắp ngô lên xe, đạp xe lên huyện.
Mấy người tuần tra ở cửa căn cứ Thự Quang đã rất quen thuộc đám Cảnh Lâm, biết mấy người đối phương là kẻ bản lĩnh, trưởng căn cứ cũng rất coi trọng bọn cậu, cố ý cho người dặn dò bọn hắn, nếu đám Cảnh Lâm đến nhất định phải lập tức thông báo cho trưởng căn cứ, vì vậy những người này vừa thấy mấy người Cảnh Lâm, lập tức đã có kẻ đi thông báo cho người bên trên rồi.
Bốn người Cảnh Lâm đợi ở cổng chưa được bao lâu, Thi Lỗi đã tới.
Hội giao dịch còn có một ngày nữa là kết thúc, sau đó cách mười ngày lại mở một hội trong vòng hai ngày. Quầy hàng của đám Cảnh Lâm trước đó, Thi Lỗi nói là đã bảo lưu lại trường kỳ cho bọn cậu, còn nói nếu như trong thôn bọn cậu có người nào muốn sở hữu một quầy hàng thì nhanh chóng nói, bởi vì hiện tại có rất nhiều người có phương pháp đã dự tính gần xong số quầy hàng rồi, chậm chút nữa thì sẽ không còn chỗ.
Cảnh Lâm nói để cậu về hỏi xem sao, có điều bởi vì có quầy hàng của cậu, mà người trong thôn lại đa số là người bình thường, nên cậu phỏng chừng sẽ không ai có ý định cả, dù sao cũng phải nộp phí quầy hàng.
Tất cả mọi người đi vào sâu trong căn cứ, Thi Lỗi thấy trong xe mỗi người Cảnh Lâm đều chứa nửa tải đồ vật, được nhồi đầy đến căng phồng, liền hỏi bọn cậu có phải muốn đổi thứ gì hay không.
Cảnh Lâm đáp: “Xác thực muốn đổi chút đồ.”
Chờ đến chỗ làm việc thường ngày của Thi Lỗi, đám Cảnh Lâm sau khi khiêng bao tải trên xe vào, liền ra hiệu Thi Lỗi đóng cửa lại.
Trong lòng Thi Lỗi nảy lên một cái, rõ ràng những thứ bên trong bao tải nhất định là thứ tốt, liền để đàn em đi theo phía sau hắn ra ngoài hết, tự mình đóng cửa, xoay người nhìn đám Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm cũng không nhiều lời, trực tiếp mở bao tải ra, lấy một bắp ngô còn nguyên vỏ ném về phía Thi Lỗi.
Thi Lỗi vừa thấy một thứ xanh mượt gì đó bay về phía mình, lập tức phản xạ đón lấy, bình tĩnh nhìn lại, là ngô non a!
Đây không phải là giả chứ?
Hắn ngẩng đầu nhìn một chút mấy người Cảnh Lâm, cũng không nói gì, trực tiếp bóc vỏ ngô, đưa lên mũi ngửi hai cái, há mồm liền răng rắc răng rắc gặm, vừa ăn vừa trợn tròn hai mắt, trong miệng mơ hồ: “Là thật!”
Một năm qua, đây là lần đầu tiên Thi Lỗi được ăn thứ gì tươi mới mà lại ngon như vậy, kể cả là ăn sống, cũng đầy miệng ngọt ngào.
Quá là đỡ ghiền!
Đám Cảnh Lâm đứng ở nơi đó, nhìn Thi Lỗi ăn xong một bắp ngô, lõi ngô bị gặm xong cũng được hắn để cẩn thận lên bàn làm việc.
Một bắp ngô sống, lại khiến cho Thi Lỗi có loại thỏa mãn trước nay chưa từng có trên con đường ăn uống.
Hắn lau miệng, hỏi Cảnh Lâm: “Các cậu muốn đổi cái gì?”
Cảnh Lâm đáp: “Muốn đổi mấy cái ná dùng khá bền chắc.” Nói xong, cậu chỉ chỉ Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn, hai người bọn họ có khí lực lớn, trong mắt mấy người Thi Lỗi thì đã không phải là bí mật gì nữa, có thể làm cho hai người bọn họ cảm thấy dùng bền chắc, thì chất liệu khẳng định không thể bình thường được.
Cái căn cứ này của Thi Lỗi nói lớn khẳng định không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng chẳng nhỏ. Hắn nuôi nhiều người như vậy, khẳng định phương diện trang bị vũ khí, vật liệu xây dựng của hai con phố trước đây trên huyện, là bị Thi Lỗi đoạt được. Mảng nông nghiệp hắn còn có thể tìm ra nhân sĩ chuyên nghiệp, thì phương diện vũ khí này hoàn toàn cũng có thể, lấy mấy tải ngô đổi vài cái, Cảnh Lâm tin tưởng vẫn có thể được.
Thi Lỗi suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Được, tôi bảo người ta chuẩn bị cho các cậu.”
Giao dịch lần này cứ như vậy đạt thành.
Sau đó, Thi Lỗi liền cười ha hả hỏi Cảnh Lâm: “Cậu Cảnh, cậu xem thôn các cậu đều có thể mọc ra ngô non, căn cứ chúng tôi, nhưng lại còn có một đám lớn ruộng thí nghiệm trống không đây, nếu không, cậu thử ngẫm lại phương pháp xem? Đương nhiên, tôi khẳng định không khiến cậu làm không công!”
Cảnh Lâm lại nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: “Nghe nói sau khi trời lạnh hơn chút anh muốn tổ chức người đi ra ngoài, thời điểm huấn luyện nhân thủ, có thể thêm chút người bên phía tôi hay không?”
Thi Lỗi vỗ tay một cái: “Đương nhiên có thể!” Kể cả Cảnh Lâm không nói, đến lúc đó hắn cũng sẽ nhắc tới chuyện này với Cảnh Lâm, thân thủ bốn người này hiện đứng đầu trong huyện, bày đặt không cần chẳng phải là lãng phí?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.