Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 17: Chocolate

Tiếu Giai Nhân

30/05/2024

Một chiếc siêu xe bị bỏ đi, Lục Nhai một lần nữa thả ra chiếc xe việt dã kia, đương nhiên lần này anh là người cầm lái.

Tâm tình Cố Phồn nặng nề ngồi bên cạnh anh.

Lục Nhai tập trung lái xe, coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Cố Phồn nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm tính toán.

Bên trong vòng ngọc trữ vật còn có một nhóm dược, nếu cô tăng giá tất cả, kiếm một trăm vạn điểm huân công có lẽ không khó.

Nhưng cô không thể để lộ ra vòng ngọc trữ vật, cho nên ở trong mắt Mạnh Liên Doanh, Lục Nhai và những người khác, trên người cô tối đa chỉ có một ít đan dược, muốn kiếm tiền chỉ có thể dựa vào thảo dược lần này mang về.

Nhờ Lục Nhai ban tặng, chuyến đi này cô còn thu hoạch được mười hai quái thú cấp A, tinh hạch và nội tạng giữ cho riêng mình, bán phần da còn lại cộng thêm điểm công huân đánh chết quái thú cấp A, đại khái được hơn hai mươi vạn điểm?

Tính toán xong, Cố Phồn không còn làm rùa đen rụt đầu nữa, nói với Lục Nhai: “Thực xin lỗi, là tôi đã lái xe quá nhanh hại anh tổn thất một chiếc xe, nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bồi thường giá gốc cho anh, chỉ là tôi vừa mới tới căn cứ, trong tay đáng giá chỉ có đám thi thể quái thú cấp A mà anh đưa cho tôi, khi về đến căn cứ tôi lập tức đi đổi điểm huân công, trả anh trước một phần, phần còn lại chờ tôi mở tiệm thuốc trả dần cho anh, có thể chứ?”

Lục Nhai đột nhiên dừng xe.

Cố Phồn khó hiểu nhìn anh.

Lục Nhai nhìn cô một cái, nói: “Trải qua chuyến đi thành phố An, tôi tưởng tôi và cô đã là bạn bè.”

Cố Phồn:...

Ngoại trừ chữa thương, hái thuốc và tranh chấp thăm dò đáy hồ, hai người họ đều không nói chuyện nhiều, thế mà làm bạn rồi à?

Nhưng mà một cường giả cấp S kiêm chủ nợ nguyện ý làm bạn với cô, Cố Phồn thụ sủng nhược kinh nịnh nọt nói: “Thực lực của tôi kém như vậy, không dám trèo cao.”

Lục Nhai nói: “Kết giao bạn bè chỉ xem có hợp ý nhau hay không, không liên quan gì đến thực lực.”

Cố Phồn cúi đầu, thầm nhớ lại khi nào mình cùng Lục Nhai hợp ý.

Tay phải người đàn ông đột nhiên vươn tới, đem màn hình vòng tay thông tin của anh hiện ra trước mắt cô, Cố Phồn nhìn kỹ, phát hiện Lục Nhai thế nhưng mở tài khoản điểm huân công của anh ra cho cô nhìn, trên tài khoản có một chuỗi con số thật dài, Cố Phồn đếm tới trăm triệu liền từ bỏ, hâm mộ nhìn về phía Lục Nhai.

Lục Nhai thu lại cánh tay, nói: “Tôi đã sớm không nhớ rõ mình giết chết bao nhiêu quái thú, tổng điểm huân công thu được từ việc giết quái thú và quân công đạt được là con số cô vừa nhìn thấy, cho nên cô có thể bồi thường tôi một trăm vạn hay không, tôi cũng không quan tâm?”

Cố Phồn không tin, nhỏ giọng nghi ngờ: “Nếu không quan tâm sao vừa lúc nãy chiếc xe kia bị hỏng anh lại có vẻ mặt đó?”

Lục Nhai nghiêng đầu, nhìn cô nói: “Đồ yêu thích cùng giá cả không liên quan, ví dụ như Tuyết Liên Hoa trên đỉnh núi, nếu như tôi không cẩn thận giẫm phải thì cô sẽ như thế nào?”

Cố Phồn sẽ đau lòng, những đóa hoa quý giá và ngoan cường như vậy ít nhất cũng có một ý nghĩa nào đó khi chúng được luyện chế thành đan dược, giẫm như vậy quả thực là phung phí của trời.

Thế nên cô cũng hiểu vì sao Lục Nhai lại tiếc chiếc xe kia.

“Tôi xin lỗi.” Cố Phồn chân thành xin lỗi một lần nữa.

Lục Nhai hiếm khi nở nụ cười: “Không sao, sau này lái xe chú ý tốc độ xe.”

Nói xong chuyện này, Lục Nhai tiếp tục lái xe.

Cố Phồn suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy áy náy, mặc dù Lục Nhai không để một trăm vạn vào mắt nhưng đối với cô lại là một ân tình rất lớn, cô không thích nợ ân tình, cho dù hai người là bạn bè cô cũng không muốn như thế.

Hơn nữa, Cố Phồn cũng không nghĩ Lục Nhai thật sự coi cô là bạn, anh một chút cũng không hề giống một người thích kết giao bạn bè.

“Tôi vẫn muốn bồi thường cho anh, trước khi đưa tôi tới căn cứ, ông nội tôi vẫn luôn dặn tôi phải cẩn thận tự bảo vệ bản thân, không thể quá tốt tính rước họa vào thân, cũng không được tham lam hại người lợi mình.”

Sau một hồi suy nghĩ, Cố Phồn lại một lần nữa lấy “ông nội” làm lá chắn.

Lục Nhai thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu cô kiên trì thì tôi chấp nhận bồi thường của cô, nhưng điểm huân công đối với tôi cũng vô dụng cho nên tôi muốn đổi phương thức bồi thường khác.”

Cố Phồn: “Anh nói đi.”



Lục Nhai: “Sau khi trở về căn cứ, tôi sẽ hợp lực với quân đội đi đánh chết con rắn đen cấp S kia trước, đến giữa tháng 7, quân đội Lục gia sẽ đến thành phố An quét sạch quái thú. Quân đội Lục gia mỗi người đều là tinh nhuệ, tôi muốn dốc toàn lực bảo vệ tính mạng của mỗi một quân nhân, lúc trước tôi mời cô làm quân y đi theo tôi cũng là vì lý do này.”

Sau khi nghe Lục Nhai nói, áy náy trong lòng Cố Phồn cũng từ từ biến mất.

Một người trẻ hai mươi bảy tuổi cũng dám đến trước mặt cô chơi trò tâm cơ.

Nếu Lục Nhai không nhắc tới chuyện này, Cố Phồn có lẽ còn không nhìn ra, anh nhắc tới, Cố Phồn liền xâu chuỗi phản ứng của Lục Nhai trước sau sự cố. Anh cố ý lấy ra một chiếc siêu xe có hoa mà không có quả cho cô lái, cố ý dung túng cho cô biểu diễn tốc độ, cố ý vào thời khắc quan trọng làm bộ ngủ gật thúc đẩy sự có phát sinh, sau đó cố ý giả bộ rộng lượng, lấy lui làm tiến, ý đồ dùng ân tình dẫn dắt cô tiếp nhận lời mời của anh.

Cố Phồn vẫn giữ vẻ áy náy trên mặt, kinh ngạc nói: “Anh còn muốn tôi làm quân y đi theo anh?”

Lục Nhai lắc đầu, có thâm ý khác nhìn cô: “Dũng khí của cô quá nhỏ, tôi cũng không muốn làm khó người khác.”

Cố Phồn bỗng nhiên không thể nhìn thấu Lục Nhai.

Lục Nhai tiếp tục nói: “Quân đội có một đội quân y chuyên môn ở hậu phương, các thành viên đều là dị năng giả hệ mộc cấp C và những quân y bình thường, không cần ra tiền tuyến chiến đấu với quái thú, chỉ phụ trách cứu chữa quân nhân bị thương được nâng xuống, tôi muốn mời cô gia nhập đội quân y của quân đội Lục gia, mỗi năm chỉ cần theo quân ra ngoài một lần, một khi trở lại căn cứ, cô có thể tự do hoạt động, không bị quân đội ràng buộc.”

Cố Phồn: “Đội quân y ở hậu phương thật sự không cần đi đánh quái thú?”

Lục Nhai: “Không cần, dị năng giả hệ mộc cấp A và cấp B sẽ ở tiền tuyến trị liệu quân nhân bất cứ lúc nào, dị năng giả cấp C thứ nhất lực công kích kém, thứ hai tính trị liệu kém, thích hợp ở lại hậu phương hơn, hơn nữa ở hậu phương chúng tôi cũng để lại đủ binh lực đảm bảo quái thú không thể xâm lấn.”

Cố Phồn mới không tin vào bất kỳ sự đảm bảo nào, chỉ cần ra ngoài, chắc chắn có nguy hiểm.

Nhưng Lục Nhai không tiếc phí tâm tư muốn lợi dụng dị năng hệ mộc của cô, Cố Phồn có chút lo lắng, nếu như cô tiếp tục từ chối thì Lục Nhai sẽ tức giận xấu hổ hứa hẹn, bỏ rượu mời đổi rượu phạt.

“Được rồi, tôi đồng ý với anh, nhưng tôi thật sự sợ mạo hiểm, tôi có thể thương lượng số lần theo quân không? Sau khi hoàn thành tôi không cần phải đi nữa.” Cố Phồn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Lục Nhai.

Lục Nhai không suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời: “Hai lần, cô cảm thấy như thế nào?”

Cố Phồn mỉm cười: “Có thể có thể, thiếu soái thật sự là người tốt.”

Là một cường giả có thể tùy ý ỷ mạnh hiếp yếu, Lục Nhai đối với cô như vậy thật sự rất tốt, vừa rồi cô thật sự rất sợ Lục Nhai mở miệng sư tử, một hơi muốn cô theo quân mười lần thậm chí trăm lần.

Chỉ đi hai lần, vẫn là đợi ở đội quân y phía sau tương đối an toàn, vừa đền đáp ân tình Lục Nhai, lại không cần đắc tội anh, Cố Phồn thỏa mãn.

Tâm trạng tốt, vui sướng liền hiện rõ trên mặt Cố Phồn.

Trong đầu Lục Nhai liên tiếp hiện lên mấy chữ: nhát gan, dễ giận, giảo hoạt, đơn thuần.

Có một số đặc trưng rõ ràng mâu thuẫn, lại có thể đồng thời xuất hiện trên người cô.

Dù như thế nào anh cũng tính kế cô.

Lục Nhai một tay cầm tay lái đồng thời quan sát xung quanh, một tay từ không gian lấy ra một hộp quà đóng gói tối màu, đưa cho cô: “Cảm ơn cô đã gia nhập, một chút đồ ăn vặt, ăn trên đường tránh buồn chán.”

Cố Phồn đã sớm biết chữ viết của bọn họ, nhận lấy hộp quà nhìn, đồ ăn vặt bên trong hình như gọi là chocolate.

Cô mở hộp ra, một mùi thơm đặc biệt thoang thoảng, bên trong hộp còn có rất nhiều túi đóng gói nhỏ, Cố Phồn cầm lấy một túi xé mở, nhìn đồ ăn vặt hình sợi dài bên trong, cô cẩn thận liếm liếm trước.

Hình như rất ngọt ngào.

Cố Phồn cắn một miếng, ừm, là hương vị êm dịu cô chưa từng nếm qua.

Nếu là dùng để giết thời gian, Cố Phồn liền bắt đầu ăn từng miếng một, ăn liên tiếp năm miếng, còn tiếp tục xé bao bì.

Lục Nhai càng thêm tin tưởng cô là tán hộ.

“Chocolate có hàm lượng calo cao, một lần tốt nhất không nên ăn quá nhiều.”

Cố Phồn dừng động tác cắn chocolate, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh nói calo là có ý gì?”



Lục Nhai: “Chính là đường và chất béo nhiều, ăn nhiều dễ béo phì.”

Cố Phồn có chút hiểu, dù sao cũng giống như những hộp cơm kia, chứa rất nhiều thứ không có tác dụng đối với cơ thể con người, nhưng điều này đối với cô quá đơn giản, buổi tối tu luyện một chút là có thể loại trừ.

“Không sao, tôi không sợ béo.” Cố Phồn tiếp tục ăn.

Lục Nhai không nhìn cô, nhưng trong đầu lại hiện lên dáng người tỷ lệ vàng của cô, cũng không biết nếu như cô dưỡng thành thói quen thường xuyên ăn chocolate, tỉ lệ vàng trên người có thể duy trì được hay không.

Buổi chiều bốn ngày sau, hai người trở về căn cứ.

Lục Nhai vẫn luôn lái xe đưa cô đến trước biệt thự của nhóm Tinh Hà.

Cổng biệt thự còn đóng, Cố Phồn đã gấp không chờ nổi muốn đi vào, cởi dây an toàn muốn xuống xe.

Lục Nhai ngồi ở ghế lái không nhúc nhích, chỉ hỏi một câu: “Lúc trước đồng ý muốn dẫn cô đi tham quan nghiên cứu dược phẩm hiện đại, cô còn muốn đi không?”

Tay Cố Phồn đẩy cửa dừng lại, quay đầu hỏi: “Chắc anh bận lắm nhỉ? Nhóm Tinh Hà có thể dẫn tôi đến đó không?”

Lục Nhai nói: “Họ chỉ có thể dẫn cô đi tham quan một số viện bảo tàng mở cửa miễn phí, công ty dược phẩm sẽ không cho phép người ngoài đi vào, căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự càng không có khả năng.”

Cố Phồn hiểu, cô muốn đi tham quan dược phẩm hiện đại, chỉ có thể đi theo Lục Nhai.

“Tôi muốn đi, ngày nào anh có thời gian?”

Lục Nhai: “Cô có vội không?”

Cố Phồn không vội, tiếp theo cô còn có một ít việc vặt phải xử lý.

Lục Nhai: “Hôm nay là ngày mười tám tháng sáu, tôi còn phải đi tới đi lui thành phố An, vậy định vào ngày ba mươi tháng này đi, sau khi tôi trở về sẽ liên lạc với cô.”

Cố Phồn cũng sắp quên con rắn đen thành phố An, nghe Lục Nhai thật sự không thể không đi, nể tình hộp chocolate kia, Cố Phồn tốt bụng nhắc nhở anh: “Rắn đen thoạt nhìn so với Phong Hùng khó đối phó hơn nhiều, ông nội anh không phải cũng là cường giả cấp S sao, hai người cùng đi đi, nhiều người an toàn hơn.”

Lục Ya: “Ông ấy muốn trấn thủ căn cứ, nếu rời khỏi căn cứ, nhất định phải là chuyện nghiêm trọng hơn.”

Cố Phồn: “Vậy anh chuẩn bị đưa ai đi?”

Căn cứ Giang Nam chỉ có năm cường giả cấp S, ngoại trừ ông cháu Lục Nhai, ba người còn lại đều là nguyên soái của ba quân đội khác, tuổi đã năm sáu mươi, Lục Nhai là thế hệ sau, có thể kêu bọn họ sao?

Cố Phồn sợ Lục Nhai xúc động làm việc, chết ở bên ngoài.

Thêm một cường giả cấp S, căn cứ Giang Nam lại càng an toàn, căn cứ Giang Nam an toàn, cô mới có thể kê cao gối mà ngủ.

Vì mình, Cố Phồn cũng hi vọng Lục Nhai sống thật tốt.

Chỉ là Lục Nhai chưa kịp trả lời thì Phong Hỏa và Mạnh Liên Doanh từ bên trong chạy ra, vừa nhìn thấy xe Lục Nhai, Phong Hỏa cướp lấy tiến đến trước cửa sổ xe ghế lái phụ, mở to hai mắt quan sát bên trong.

Lục Nhai nhìn Cố Phồn dùng ánh mắt bảo cô xuống xe.

Cố Phồn bất đắc dĩ, dặn dò cẩn thận một tiếng, đẩy cửa xuống xe.

“Phồn Phồn, sao hai người về muộn thế? Thế nào, không bị thương chứ?”

“Có anh họ tôi ở đây, Phồn Phồn có thể bị thương gì?”

Mạnh Liên Doanh oán xong Phong Hỏa, muốn cùng anh họ trong xe lên tiếng chào hỏi, không nghĩ tới, tay còn chưa kịp chạm thân xe, chiếc xe việt dã đột nhiên lái đi, hại cậu ta thiếu chút nữa đỡ không té ngã!

“Aii, có người vỗ mông ngựa vô ích rồi!”

Mạnh Liên Doanh một chân hướng Phong Hỏa đá tới, Phong Hỏa nhanh nhẹn tránh đi.

Cố Phồn nhìn hai người đuổi theo đùa giỡn, cuối cùng cũng tìm được cảm giác an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook