Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 41: Kế hoạch N

Tiếu Giai Nhân

30/05/2024

Quái thú như thủy triều tràn về căn cứ, hệ thống điện của căn cứ nhanh chóng bị phá hủy, màn hình các khu phòng cháy nổ chìm trong bóng tối.

Khu phòng cháy nổ nằm sâu dưới lòng đất năm trăm mét, vật liệu kim loại đặc thù ngăn cách âm thanh trên mặt đất, chỉ có thể cảm nhận được chấn động rất nhỏ khi quái thú cỡ lớn chạy.

Cố Phồn nhìn chiếc vòng tay thông tin trong tay không biết còn dùng được hay không.

Cô cũng không dám liên lạc với nhóm Tinh Hà lúc này, lỡ như bọn họ đang cùng quái thú chém giết, một chút phân tâm cũng có thể mất mạng.

Giờ phút này, điều duy nhất cô có thể làm chính là chờ đợi.

Trên mặt đất.

Còn lại tám con quái thú cấp S hiển nhiên có trí thông minh cao, chúng hiểu kẻ thù của mình chỉ có năm cường giả cấp S trong căn cứ Giang Nam, giống như những quái thú khác lúc này đều đã kết thành liên minh tấn công nhân loại, tám con quái thú cấp S này cũng tập hợp cùng một chỗ, đem năm người Lục Nhai vây ở trung tâm.

Ưu thế của nhân loại là động tác nhanh nhẹn linh hoạt, thủ đoạn tấn công đa dạng, ưu thế của quái thú đầu tiên là phòng ngự nghịch thiên, sau đó mới là dị năng công kích.

Tám con quái thú cấp S phối hợp mật thiết, năm người Lục Nhai trong thời gian ngắn khó có thể đột phá.

Ai cũng giết không chết ai, lúc giằng co, Lục Thắng nhìn về phía căn cứ phía dưới.

Mắt thường có thể nhìn thấy khắp nơi đều là quái thú, dị năng giả cấp A miễn cưỡng còn có thể chống đỡ, dị năng giả cấp B, C chỉ có thể bị thú triều bao phủ.

Dị năng giả như thế, người bình thường bên kia chỉ biết càng thêm thảm thiết.

Trước khi thú triều đến, không ai biết số lượng quái thú chính xác, cho nên vẫn ôm một tia hy vọng bảo vệ căn cứ.

Nhưng mà đến bây giờ, đội quân dị năng liên tiếp bại lui, những người bình thường bị cắn xé không thương tiếc, thông thường đạn đạo từ lúc thú triều đến đã được chuẩn bị trước, căn cứ nếu muốn trấn áp trận thú triều này, chỉ còn một biện pháp duy nhất.

Dùng, nhân loại trên mặt đất sẽ chết, không dùng, cũng là chết.

Lục Thắng nhìn bốn người bên cạnh, lấy ra một viên tinh hạch, ném cho Lục Nhai nói: “Chúng ta giúp cháu phá vòng vây, thực hiện kế hoạch N.”

Lục Nhai tiếp được tinh hạch, nghe rõ lời Lục Thắng, trong lòng trầm xuống.

Lý Chấn, Hạ Đào, Vương Thú nhìn nhau, mỗi người lấy ra một viên tinh hạch đưa cho Lục Nhai: “Sau này phải dựa vào những người trẻ tuổi các cháu, đi đi.”

Lục Nhai mắt nhìn phía dưới, trong lòng biết đây là biện pháp duy nhất, nhận được tinh hạch của ba vị nguyên soái, đồng thời đưa cho mỗi người năm viên màu đỏ Sinh Cơ Bổ Huyết Đan.

“Thuốc này có thể chữa khỏi vết thương máu thịt ngoài da, dược hiệu có thể so với dị năng giả cấp A, mọi người xem thời cơ sử dụng.”

Lục Thắng hỏi Lục Nhai: “Cô của cháu......”

Ông ấy có nhiều con cháu như vậy, hiện giờ lo lắng nhất chính là con gái Lục Anh.

Lục Nhai: “Tất cả đều được phân phát, các tướng lĩnh cao cấp tứ quân chia đều hai ngàn viên.”

Lục Thắng hiểu, nhìn ba vị chiến hữu cũ, nói với Lục Nhai: “Cho cháu năm phút.”

Tiếp theo, năm người tập trung tấn công hai con quái thú phía nam, Lục Nhai nhân cơ hội bay ra ngoài, một con đại bàng đen cấp S theo sát phía sau.

Lý Chấn vừa công kích quái thú cấp S, vừa hỏi Lục Thắng: “Muốn đi hỗ trợ không?”

Lục Thắng: “Không cần, một con nó có thể giải quyết.”

Trong lúc nói chuyện, bốn người Lục Thắng cố ý di chuyển về phía vòng hai, nơi đó cũng là nơi quái thú dày đặc nhất.

Lục Nhai thì một đường bay ra khỏi vòng căn cứ.

Tốc độ của đại bàng đen cực nhanh, Lục Nhai mấy lần hạ xuống rừng cây mới miễn cưỡng tránh được công kích của nó, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Nhai nhìn thời gian đếm ngược trên vòng tay, còn lại hai phút.

Tiếng thú rống phía xa đã sắp không nghe thấy nữa, dường như tất cả quái thú vùng Giang Nam đều tràn về căn cứ, những khu vực khác đều rơi vào giấc ngủ say.

Ba mươi sáu thanh kiếm vàng kim cỡ trung đột nhiên từ bốn phương tám hướng xuất hiện tập trung về phía đại bàng đen, nó kêu một tiếng dài ngửa đầu bay về phía bầu trời đêm, nhưng mà thanh kiếm vàng kim khổng lồ kia tựa như thiên binh, bỗng dưng cắm vào sau lưng đại bàng đen, thẳng tắp đem nó khảm vào mặt đất, cùng lúc đó, ba mươi sáu thanh kiếm vàng kim phi như gió tới, bắn thẳng yếu mạch của nó.

Thời gian đếm ngược trên vòng tay còn thừa một phút.

Một chiếc máy bay chiến đấu trống rỗng xuất hiện, Lục Nhai bay vào buồng lái, hết thảy chuẩn bị xong, đếm ngược còn có mười giây.



Anh nhìn căn cứ Giang Nam phía xa, nơi đó xa xôi giống như một thế giới khác.

5, 4, 3, 2, 1……

Ngón tay run nhè nhẹ, ấn nút phóng.

Mà ngay tại ba mươi giây trước, Lục Thắng thông qua kênh chuyên dụng, thông qua vòng tay thông tin truyền đến thông tin mỗi người trên mặt đất: “Bom hạt nhân ba mươi giây sau sẽ tới, mọi người lập tức tìm nơi trú ẩn gần nhất, mọi người lập tức tìm nơi trú ẩn gần nhất!”

“Tôi ở lại, ba người mau rút lui!”

Nương theo chữ cuối cùng của Lục Thắng, một luồng kim quang chói mắt đột nhiên lấy ông ấy làm trung tâm tản ra bốn phía, ba người Lý Chấn hai mắt đẫm lệ lao xuống mặt đất, mà bảy con quái thú cấp S xung quanh còn chưa kịp phản ứng, có thứ gì đó đột nhiên từ trên trời giáng xuống, một luồng sáng trắng mạnh thình lình thổi quét mặt đất!

“Oanh” một tiếng, trung tâm phòng cháy nổ nằm sâu dưới lòng đất năm trăm mét đột nhiên chấn động, có một nửa người thân thể nghiêng nghiêng ngã sấp xuống đất.

Cố Phồn theo bản năng ôm lấy Lục Cảnh Thiên, chú Vương nhanh chóng ôm lấy hai người họ.

Mặt đất vẫn còn rung chuyển, Cố Phồn cảm giác có thứ gì đó nhỏ giọt trên cổ.

Cố Phồn ngẩng đầu.

Trong mắt chú Vương đầy tơ máu, đối diện với ánh mắt trong trẻo không hiểu của Cố Phồn, khổ sở hỏi: “Biết khu phòng cháy nổ là phòng cái gì không?”

Cố Phồn không biết, cô chỉ cảm thấy nơi này phòng ngự chắc là rất mạnh.

Chú Vương nhìn về phía đỉnh đầu, ánh mắt tựa hồ có thể xuyên thấu tầng kim loại cùng bùn đất: “Khu phòng cháy nổ thực chất là khu phòng hạt nhân, khi thú triều đột kích nhân loại nhất định phải từ bỏ căn cứ, một quả bom hạt nhân có thể làm cho tất cả sinh vật trên mặt đất trong phạm vi hai mươi km lấy căn cứ làm trung tâm mất mạng.”

Trong lòng nặng trĩu, giọng nói của chú Vương tuy rằng trầm thấp, nhưng cũng không phải loại cố ý hạ thấp, bọn trẻ xung quanh đều có thể nghe thấy.

“Ba!”

“Con muốn mẹ trở về!”

“Ông nội......”

Tiếng khóc dường như có tính lây lan, ngày càng có nhiều người bắt đầu khóc.

Cố Phồn sững sờ đứng đó, tất cả những người cô đã gặp sau khi đến căn cứ đột nhiên hiện lên trong đầu, thậm chí ngay cả những người quyền quý mà Lục Nhai giới thiệu cô quen biết vào đêm lễ mừng, cô thậm chí còn có thể nhớ rõ diện mạo của họ. Dần dần, những người không liên quan biến mất, chỉ còn lại năm người Tinh Hà cùng Lục Nhai, Lục Nhai lạnh lùng cường thế, Tinh Hà dịu dàng mỉm cười, Thái Sơn điềm tĩnh ít nói, Thanh Đằng thích chưng diện lại giả vờ không có hứng thú, Phong Hỏa trù nghệ cao siêu, Mạnh Liên Doanh đơn thuần thẳng thắn.

Bom hạt nhân, sinh vật trên mặt đất đều chết.

Vậy họ cũng chết hết rồi sao?

Mỗi khu vực phòng cháy nổ đều chuẩn bị thức ăn và nước uống có thể cho phép năm mươi vạn người sống sót trong ba ngày.

Chú Vương phổ cập kiến thức cho Cố Phồn.

Sau đại phóng xạ nhân loại còn sống sót, dù người bình thường hay là dị năng giả đều đối với vi lượng phóng xạ sinh ra miễn dịch, chỉ cần mọi người tại khu phòng cháy nổ kiên trì ba ngày, ba ngày sau là có thể tiếp tục hoạt động trên mặt đất, nhưng căn cứ Giang Nam lúc này đã không thích hợp để sinh tồn, mọi người phải nhanh chóng di chuyển đến thành phố khác, thành lập mới căn cứ.

Chú Vương còn nói với Cố Phồn, nếu nhân loại trên mặt đất có thể trốn vào tầng hầm ngầm hoặc công sự kiên cố khác trước khi bom hạt nhân phát nổ, sẽ có khả năng sống sót cao, nhất là dị năng giả.

Cố Phồn nghĩ tới phòng ngự hệ thổ của Thái Sơn, với năng lực của Thái Sơn, không có công sự che chắn cũng có thể tạm thời xây một công sự che chắn kiên cố.

Điều này làm cô yên tâm hơn một chút.

Ba ngày sau, trước khi quản lý quân sự trong khu vực phòng cháy nổ mở cửa, bên ngoài đã có người gõ cửa, là dị năng giả.

Cố Phồn rốt cục cùng với năm mươi vạn người ở khu phòng cháy nổ số một thấy lại ánh mặt trời.

Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, toàn bộ căn cứ Giang Nam gần như bị san thành bình địa, từng tòa cao ốc cao ngất đều biến mất, thậm chí có vài ngọn đồi đều bị thổi bay.

Không ngừng có dị năng giả bay qua không trung.

Dị năng giả phụ trách tiếp ứng khu phòng nổ số một giải thích: “Sau khi bom hạt nhân phát nổ, còn có một bộ phận con người và quái thú sống sót, ba ngày nay dị năng giả đều đang thanh trừ quái thú còn sót lại và giải cứu những người bị mắc kẹt, mọi người theo tôi đến khu nghỉ ngơi tạm thời, nơi đó có người thống kê danh sách những người còn sống sót, mọi người có thể thông qua danh sách tìm người thân.”

Cố Phồn vừa nghe giải thích vừa quét mắt nhìn những dị năng giả bay tới bay lui.

“Tiếp theo mời dị năng giả hệ mộc mười sáu tuổi trở lên ra khỏi hàng, lát nữa sẽ có đội cứu viện tới, mọi người theo đội cứu viện hành động.”



Lời nói vừa dứt, dị năng giả hệ mộc trong năm mươi vạn người chủ động đi ra ngoài, cầm đầu chính là đám người Thịnh gia kia.

“Em đi cùng anh.” Lục Dao đi theo Thịnh Hi.

Thịnh Hi nắm tay Lục Dao, ánh mắt lại nhìn về phía Cố Phồn.

Cố Phồn đang định đi ra ngoài, chú Vương đột nhiên giữ chặt cô, thần sắc nghiêm túc nói: “Cố tiểu thư, tôi đã hứa với thiếu soái sẽ bảo vệ an toàn cho cô.”

Cố Phồn nhẹ giọng nói: “Có lẽ anh ấy đang nằm ở chỗ nào đó chờ cứu viện.”

Lục Nhai, tiểu đội Tinh Hà, cùng với những người cô từng tiếp xúc, Cố Phồn nguyện ý đi cứu trợ bọn họ.

Lúc trước thú triều đột kích, cô lực bất tòng tâm, hiện tại thời điểm nguy hiểm nhất đã qua, Cố Phồn muốn giúp đỡ.

Chú Vương bắt lấy cổ tay Cố Phồn, không muốn để cô đi.

Đúng lúc này, một bóng đen từ đằng xa bay tới, tốc độ quá nhanh, chỉ trong nháy mắt người nọ đã treo lơ lửng trước mặt mọi người.

“Chú hai!”

Lục Cảnh Thiên kích động nhảy dựng lên, khàn giọng hỏi: “Ông cố đâu?”

Lục Nhai vẻ mặt lạnh như băng, không khác gì trước lúc thú triều phát sinh, ánh mắt đảo qua mọi người phía dưới, dùng thanh âm máy móc nói: “Vì bảo vệ căn cứ, Lục Thắng, Lý Chấn hai vị nguyên soái đã hy sinh.”

Lục Cảnh Thiên ngơ ngác, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

Lục Nhai nhìn Cố Phồn bên cạnh Lục Cảnh Thiên, dùng giọng điệu ra lệnh cho quân nhân nói: “Cố Phồn, theo tôi đi cứu viện.”

Cố Phồn thay giày phi hành hạng A, bay lên không trung.

Cô còn chưa bay đến bên cạnh Lục Nhai, Lục Nhai liền xoay người bay về hướng vòng hai, bảo trì tốc độ ở mức Cố Phồn có thể đuổi kịp.

“Chuyện của lão nguyên soái, nén bi thương.” Cố Phồn đuổi theo anh, thấp giọng nói.

Lục Nhai trầm mặc.

Cố Phồn: “Quân đội Lục gia các anh...”

“Trước mắt có hơn một ngàn người trở về đơn vị.”

Lần này, đổi thành Cố Phồn trầm mặc.

Chỉ riêng uy lực của bom hạt nhân, quân đội Lục gia có thể sống sót hơn một ngàn người hình như rất nhiều, nhưng đội quân Lục gia vốn có hai mươi lăm vạn quân nhân tinh nhuệ, chỉ sợ hơn hai mươi vạn dị năng giả, đại đa số đều không kiên trì đến lúc bom hạt nhân phát nổ, lúc ban đầu thú triều tập kích sớm đã ở trong thành hy sinh?

Trận chiến thú triều này, làm sao không phải là một lần tận thế ở căn cứ Giang Nam?

Trước mắt toàn bộ căn cứ sụp đổ, bất kỳ đề tài nào cũng đều trở nên nặng nề.

Yên lặng phi hành một hồi, sau khi đáp xuống, Cố Phồn nhìn Lục Nhai, thăm dò nói: “Nhóm Tinh Hà anh gặp qua chưa?”

Lục Nhai mặt hướng một tòa nhà đổ sập, một bên cảm ứng phân bố kim loại phía dưới, một bên trả lời: “Tinh Hà ngoại thương đã khôi phục, nhưng vẫn còn hôn mê. Phong Hỏa mất cánh tay phải, Liên Doanh, Thanh Đằng đang phụ trách cứu viện.”

Cố Phồn: “Thái Sơn đâu?”

Lục Nhai mặt không chút thay đổi: “Đã hy sinh.”

Bên tai Cố Phồn vang lên giọng nói kiên định của Thái Sơn: “Có tôi phụ trách phòng ngự cho bọn họ, cậu không cần lo lắng.”

Thái Sơn làm cho người ta an tâm như vậy, cô rốt cuộc không nhìn thấy nữa.

Lục Nhai bỗng nhiên quay đầu lại, khuôn mặt như sương lạnh, như thể cho dù chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bị lay động.

Lục Nhai nhìn Cố Phồn, tựa như đang nhìn một quân y bình thường: “Người hy sinh tính bằng ngàn vạn, nhưng bây giờ không phải là lúc đau buồn, còn có nhiều người chờ được cứu viện hơn.”

Cố Phồn nhắm hai mắt lại.

Ngay khi Lục Nhai cho rằng cô còn cần thời gian bình phục tâm tình, Cố Phồn đột nhiên chỉ vào một nơi cách đó năm mươi mét: “Nơi đó, dưới lòng đất mười mét.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook