Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 56: Kết giới thần bí

Tiếu Giai Nhân

30/05/2024

Cố Phồn cùng Lục Nhai nghĩ đến một hướng, đó là để cô lấy hai con thủy quái cấp S này luyện tập.

Pháp quyết Trúc Cơ kỳ Cố Phồn cũng vừa mới học xong, mà tất cả pháp quyết đều là dùng càng nhiều mới càng thuần thục, hiện giờ mấy dị năng giả cấp A Tinh Hà cùng Cố Phồn luyện tay đã không đủ, hai thủy quái tốc độ không nhanh này vừa vặn.

Chỉ tiếc uy áp của tu chân giả Trúc Cơ kỳ đối với Lục Nhai cùng với hai thủy quái này đều không có tác dụng, bằng không Cố Phồn thật sự có thể đi hiên ngang trên Trái Đất.

Ban ngày Cố Phồn đi tìm hai con thủy quái luyện tập, buổi tối an tâm tu luyện, cứ như thế qua năm ngày, lúc chạng vạng tối, Cố Phồn trở về sơn động.

Lục Nhai đang ăn cơm hộp.

Sau khi Cố Phồn thăng Trúc Cơ, một viên Ích Cốc Đan cô có thể chống đỡ nửa tháng không cần ăn cơm, hơn nữa cô đối với hộp cơm của Lục Nhai cũng không có hứng thú, nên cô chỉ ngồi bên cạnh nhìn anh ăn.

Lục Nhai ăn cơm hộp, trông vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giống như một loại người máy mặt lạnh đặc chế.

Chờ anh ăn xong bắt đầu uống nước, Cố Phồn nói: “Ngày mai giết hai con thủy quái rồi trở về đi, nếu không bọn Liên Doanh sẽ sốt ruột.”

Hiện tại cô cùng Lục Nhai phối hợp, giết chết hai con thủy quái hoàn toàn không có vấn đề.

Lục Nhai: “Ừm.”

Trao đổi xong, thấy anh dường như không còn lời nào muốn nói, Cố Phồn tiện tay thi triển thuật thanh tẩy cho mình, ngồi trên chiếu tu luyện.

Bên ngoài màn đêm vừa mới bao phủ, Lục Nhai vẻ mặt thất thần ngồi ở bên ngoài, khi nguyên tố kim xung quanh bắt đầu lao về phía cô, Lục Nhai biết cô bắt đầu tu luyện.

Rừng sâu núi thẳm, một nam một nữ độc thân, nếu như trước kia trên TV xuất hiện tình tiết này, đôi nam nữ này nhất định sẽ phát sinh chút gì đó, nhưng Cố Phồn, cô so với anh càng giống người đoạn tình tuyệt ái hơn, mấy ngày nay ngoại trừ tìm thủy quái luyện tập chính là tu luyện, mặc dù nói chuyện với anh cũng đều là thảo luận kinh nghiệm luyện tập.

Lục Nhai nằm trên giường hành quân, hai tay đặt sau đầu.

Cô đã thăng Trúc Cơ, tuổi thọ có thể đạt năm trăm năm, nếu cô tiếp tục tu luyện thì thật sự có thể sẽ trường sinh bất lão, thăng tiên bất tử.

Lục Nhai ngay cả thần thông của tu chân giả cao giai cũng không biết, một người nếu phi thăng thành tiên thì sẽ như thế nào?

Anh cũng không cần hiểu rõ, anh chỉ là một dị năng giả, dù cố gắng thế nào cũng chính là người mạnh nhất trên Trái Đất, cho đến tuổi già chết đi.

Bóng tối qua đi, trời lại sáng.

Cố Phồn đầu tiên cùng Lục Nhai đi đánh chết hai con thủy quái, Lục Nhai phụ trách tấn công, cô phụ trách kiềm chế một con trong đó.

Điều khiến Cố Phồn cảm thấy kỳ quái chính là, hôm nay Lục Nhai ra tay tựa hồ đặc biệt tàn nhẫn, cũng không sợ lãng phí tinh thần lực, đồng thời điều khiển hai thanh kiếm khổng lồ màu vàng kim - hóa ra mấy ngày nay cô bận rộn luyện tập, Lục Nhai cũng không lãng phí thời gian, lại ngưng tụ ra một thanh kiếm khổng lồ.

Kèm theo tiếng rơi xuống nước, con thủy quái thứ hai cũng chết dưới kiếm của Lục Nhai.

“Mỗi người một con.” Đem thi thể hai con thủy quái lên bờ, Lục Nhai ra hiệu cho Cố Phồn lựa chọn, anh đi đánh chết những con quái ngư khác trong hồ.

Nếu nhân loại muốn khôi phục lại sự tự do trước đây thì phải tiêu diệt hết những quái thú có thể đe dọa đến tính mạng nhân loại, chỉ khi số lượng quái thú giảm xuống đến một mức độ nhất định, nhân loại mới có thời gian rảnh rỗi để xem xét vấn đề “bảo vệ giống loài”, nhưng mà có bảo vệ nữa cũng sẽ không bảo vệ quái thú cấp cao ăn thịt.

Cố Phồn chọn một con thủy quái, dùng dao găm vàng kim Lục Nhai tặng đào tinh hạch, là một viên tinh hạch hệ thủy màu lam.

Cô lại giúp Lục Nhai thu thập con thủy quái thứ hai, cũng là tinh hạch hệ thủy, nhưng trong dạ dày của con thủy quái này, Cố Phồn lại tìm được hai viên tinh hạch một đỏ một lam, chắc là hai con bồ nông cấp S để lại.

“Cho anh, tôi có tinh hạch cũng vô dụng.” Chờ Lục Nhai quay lại, Cố Phồn đem bốn viên tinh hạch đều đưa cho anh.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, sắc mặt Lục Nhai càng lạnh, yên lặng thu tinh hạch.

Cố Phồn theo bản năng nhìn về phía hồ nước kia, đều là quái ngư cấp thấp, chẳng lẽ còn gây rắc rối gì cho cho Lục Nhai?

Trên người anh nồng nặc mùi máu tươi, Cố Phồn tốt bụng nói: “Tôi giúp anh rửa sạch một chút?”

Lục Nhai nhìn cô một cái, cuối cùng nói một câu: “Cám ơn.”

Đối với Cố Phồn mà nói, chỉ là một vấn đề nhỏ, giây tiếp theo, chiến giáp trên người Lục Nhai trở nên sạch sẽ.

“Tôi mang anh trở về?” Cố Phồn mang ra phi kiếm, hỏi.

Trong núi này có lẽ còn có quái thú cấp S khác, bọn họ đánh chết hai con thủy quái thuận lợi là bởi vì họ đối với hai con thủy quái này đã quá quen thuộc, thăm dò thủ đoạn công kích của đối phương, đổi thành quái thú cấp S xa lạ, lỡ như đại chiêu đánh lén, nói không chừng sẽ lấy mạng hai người, để cẩn thận, đoạn đường đi tới thành phố Trương vẫn không thể lơ là.

Lục Nhai hiển nhiên cũng cân nhắc đến điểm này, phối hợp với phi kiếm của Cố Phồn trên, hiện giờ anh cũng quen thuộc với phạm vi kết giới của phi kiếm, lần này anh không ôm eo Cố Phồn nữa, mà là dùng hai đầu ngón tay phải móc lấy đai lưng chiến giáp của Cố Phồn, hơi dùng sức duy trì thăng bằng.



Cố Phồn cất cánh, duy trì bay thấp.

Đứng phía sau, Lục Nhai chỉ có thể nhìn thấy sau gáy cùng bên tai trắng nõn của cô.

“Sau này em có tính toán gì không?”

Cuối cùng anh vẫn hỏi.

Cố Phồn suy nghĩ một chút, nói: “Tu chân giả bế quan ngắn thì ba đến năm năm, lâu hơn thì mấy chục năm trên trăm năm mới có thể xuất quan.”

Người phía sau không nói gì, móc chặt đai lưng.

Tốc độ phi hành của kiếm chậm lại khó có thể phát hiện, Cố Phồn nhìn về phía trước tiếp tục nói: “Nhưng mà tôi tạm thời không có dự định bế quan thời gian dài. Thứ nhất, tu vi của tôi có một phần lớn là dựa vào giác ngộ tăng lên, căn cơ bất ổn, mấy năm nay tôi phải rèn luyện linh lực củng cố căn cơ.”

“Thứ hai, thời điểm tôi vừa mới tới Trái Đất, nếu như không có căn cứ, không có anh cùng nhóm Tinh Hà chiếu cố, tôi khả năng sớm đã chết hoặc là bị bắt luyện đan, tuy rằng tôi cũng đã giúp mọi người, nhưng tổng thể mà nói vẫn là mọi người giúp tôi nhiều hơn. Tôi biết mọi người đều muốn khôi phục lại tự do cho nhân loại, cho nên tôi sẽ cùng mọi người hoàn thành mục tiêu này trước, nhân loại an toàn, tôi cũng có thể an tâm tìm thâm sơn cùng cốc tu luyện, không sợ bị quái thú quấy rầy.”

Lục Nhai: “Muốn nhân loại khôi phục lại tự do có thể mất mấy chục năm thậm chí trên trăm năm, hoặc cũng có thể ngày đó không bao giờ đến.”

Số lượng quái thú trên đất liền nhiều như vậy, còn có diện tích đại dương rộng lớn hơn nữa.

Cho dù nhân loại không đi khiêu khích thủy quái  trong đại dương, cũng khó bảo đảm thủy quái trong đại dương sẽ không chủ động tập kích nhân loại.

Cho nên không ai có thể nói liệu thời đại tự do có trở lại hay không.

Cố Phồn cười: “Chuyện sau này nói sau, mấy người các anh còn sống, còn cần tôi hỗ trợ, tôi sẽ cố gắng hết sức, chờ mọi người không còn, tôi có thể sẽ quy ẩn, mặc kệ nhân loại cùng quái thú chém giết.”

Lục Nhai trầm mặc, hồi lâu sau mới hỏi: “Người tu tiên là vì trường sinh, sau khi trường sinh sẽ làm cái gì?”

Cố Phồn: “Tôi cũng không biết, tu chân giả chắc là đều giống nhau, một khi bắt đầu tu luyện nếm được chỗ tốt tu luyện, nhất định sẽ hi vọng thực lực chính mình không ngừng tăng cao, dù là vì trường sinh, hay là vì chính mình trở nên mạnh mẽ làm cho người khác không dám bắt nạt, hoặc là trở nên mạnh mẽ thuận tiện đi bắt nạt người khác, đều có động cơ khác nhau. Nhưng mà tu hành cũng không dễ dàng, không đề cập tới giữa các tu chân giả cạnh tranh chém giết, chỉ là các loại cảnh giới phía sau Kim Đan kỳ, mỗi lần đột phá đều phải trải qua lôi kiếp, các loại kiếp nạn, cuối cùng chân nhân thành tiên đã ít lại càng ít.”

Lục Nhai yên lặng nghe.

Nghĩ đến những năm tháng ở tông môn, Cố Phồn bỗng nhiên có chút cảm khái: “Mọi người hiện tại có thể hâm mộ tôi, đó là do gặp qua quá ít, tôi ở Tu Chân giới thật sự chính là tầng dưới chót, tu chân giả cao giai Trúc Cơ kỳ có thể nghiền ép tôi, Trúc Cơ trở lên lại càng không cần phải nói. Hiện tại trên Trái Đất có lẽ không có mấy quái quái thú cấp cao nào có thể lấy mạng tôi, nhưng tôi cũng chỉ đủ an toàn, không có nghĩa là tôi nhất định có thể thuận lợi mà tu luyện tiếp. Hiện tại công pháp tu luyện của tôi quá chậm, nếu gặp phải bình cảnh gì đó, có lẽ tôi sẽ sống thêm bốn trăm năm nữa, tôi sẽ tầm thường vô vị mà chết, nếu tôi may mắn sống đến khi đột phá Kim Đan kỳ, tôi một nghèo hai tay trắng, không có pháp bảo bên người, lôi kiếp tuyệt đối khổ sở, nếu coi như qua, tôi cũng không có mặt sau công pháp, thọ mệnh cho dù dài hơn nữa còn không phải đợi chết sao.”

Cho nên nói cảnh sắc chỉ là trước mắt, tu hành nào có dễ dàng như vậy, không có lo gần, tất có lo xa.

Lục Nhai bỗng nhiên hỏi: “Em có thể xuyên qua, cũng có thể xuyên trở về, chờ tu vi đủ cao, có thể có biện pháp không?”

Cố Phồn ngẩn ra, thời gian này chỉ lo cùng Lục Nhai luyện tập, cô thật đúng là không có suy nghĩ qua.

“Anh đi xuống trước đi, tôi xem có thể bay ra khỏi Trái Đất hay không.”

Khó nén kích động, Cố Phồn quay đầu nói với Lục Nhai, biện pháp đơn giản nhất để rời khỏi một không gian chính là bay ra ngoài, ngoại trừ bay, Cố Phồn tạm thời cũng không có thần thông gì.

Lục Nhai nghe vậy thúc giục giày phi hành, rời khỏi thanh kiếm của cô.

Cố Phồn và anh nhìn nhau, chuẩn bị bay lên trên.

Cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, Cố Phồn cúi đầu, đối diện với ánh mắt phức tạp của Lục Nhai.

Trong lòng khẽ động, Cố Phồn cười nói: “Yên tâm, cho dù bây giờ tôi có thể rời đi, cũng sẽ không rời đi.”

Cô ở Trái Đất coi như an toàn, trở lại Tu Chân Giới lại biến thành con kiến, bao nhiêu nguy cơ chờ cô. Trái Đất tốt bao nhiêu, linh khí dư thừa, cũng sẽ không chậm trễ cô tu hành. Đương nhiên, nếu như cô có thể tìm được biện pháp đi tới đi lui Trái Đất, cô trở về giả bộ gia nhập môn phái nào đó, đổi bản công pháp cao giai cũng không tồi, sau đó lại trở về.

Bàn tính nhỏ đang lật, khi Lục Nhai buông tay, Cố Phồn không quay đầu lại bay lên trên.

Không khí loãng hay không cũng không ảnh hưởng gì đến tu chân giả Trúc Cơ kỳ, Cố Phồn không ngừng bay, ngay khi cô có thể nhìn thấy vũ trụ đen tối bao la cùng với các hành tinh lớn nhỏ bên ngoài, “bùm” một tiếng, đột nhiên đụng phải một tầng kết giới trong suốt làm cô lùi lại, thiếu chút nữa mất thăng bằng ngã xuống.

Một lần nữa đứng vững, Cố Phồn nhíu mày, chậm rãi bay về phía trước, vươn một tay ra.

Sờ tới, có rào chắn vô hình ngăn cản cô.

Thân thể không ra được, Cố Phồn phóng thích thần thức, thần thức cũng bị ngăn cản, còn không bằng mắt nhìn xa.

Cố Phồn lui ra sau, thử công kích kết giới này.



Hỏa cầu nho nhỏ đụng vào kết giới liền bắn trở về, Cố Phồn nhanh nhẹn tránh đi, hỏa cầu sượt qua cô bay ra ngoài, không bao lâu tự mình chôn vùi.

Cố Phồn tiếp tục tung ra các đòn công kích với uy lực khác nhau.

Tuy nhiên, tất cả công kích đều bị trả lại.

Vẻ mặt Cố Phồn trở nên ngưng trọng.

Từ góc độ khoa học công nghệ của Trái Đất mà suy xét, điều này căn bản không có khả năng, cô đã xem qua báo cáo về thời đại tự do của Trái Đất, một đám người bình thường ngay cả vệ tinh cũng phóng qua, phi hành gia cũng đã tiến vào vũ trụ, sao cô lại không được?

Chỉ vì cô không phải người Trái Đất?

Nghĩ như vậy, Cố Phồn nhanh chóng bay xuống, không bao lâu liền trở lại bên cạnh Lục Nhai.

Cô nói với Lục Nhai suy đoán của mình.

Lục Nhai một chút liền hiểu: “Em muốn tôi thử?”

Cố Phồn gật đầu.

Lục Nhai lần nữa bước lên thanh kiếm của cô.

Cố Phồn ngưng tụ kết giới linh lực, bảo đảm Lục Nhai sẽ không bị ảnh hưởng bởi độ cao.

Trở lại trước kết giới vô hình kia, Cố Phồn bảo Lục Nhai thử đưa tay.

Cánh tay Lục Nhai còn chưa duỗi thẳng, tay đã chạm vào thứ gì đó, anh thử dùng sức, nhưng ngón tay vẫn như cũ không thể di chuyển về phía trước.

“Không có khả năng, bên kia còn có đám vệ tinh ban đầu của nhân loại.” Cố Phồn suy tư một lát, từ trong không gian lấy ra một miếng chocolate chưa tháo bao bì, thử ném ra ngoài.

“Bùm” chocolate bị bắn trở lại, Cố Phồn kịp thời bắt lấy cất vào không gian.

Lục Nhai chạm vào kết giới kia, nói: “Công kích cũng là sự ngưng tụ của các nguyên tố, nguyên tố giống như vật thể, đối với lá chắn này đều là dị vật, nó cấm vật thể lạ đi qua.”

Cố Phồn: “Nhưng thứ này xuất hiện lúc nào?”

Lục Nhai nhớ lại nói: “Sau khi phát sinh đại phóng xạ, một số nhà nghiên cứu của nhân loại từng lái phi thuyền vũ trụ đi vào vũ trụ, cố gắng tìm ra giải pháp cho đột biến sinh học, nhưng đều thất bại, cũng có người muốn tiến hành di dân giữa các vì sao, nhưng mà sau khi bọn họ rời đi cũng không trở về, không biết trong vũ trụ họ đã trải qua những gì.”

Bộ phận nhân loại này đều đã từng là đại tài phiệt, nắm giữ khoa học công nghệ sinh tồn và thăm dò vũ trụ tiên tiến nhất Trái Đất.

Cố Phồn: “Anh có thể nhớ lần cuối cùng con người rời khỏi Trái Đất là khi nào không?”

Lục Nhai xuất thân từ một gia đình quân nhân trong căn cứ, tất cả các hoạt động lớn liên quan đến sự sống còn của nhân loại, anh đều nhớ rõ.

“Năm 2068, một tàu vũ trụ đã được phóng từ căn cứ trung tâm của Hoa Kỳ, sau đó nó đã thất bại nhiều lần, do nguồn lực của Trái Đất hạn chế, các căn cứ đã ngừng nghiên cứu và phát triển trong không gian, tập trung tài lực củng cố căn cứ, thực hiện kế hoạch thanh trừ quét sạch quái thú.”

Cố Phồn không khỏi hỏi: “Sau năm 2068, Trái Đất có thay đổi gì đột ngột không?”

Lục Nhai: “Không rõ lắm, tôi chỉ nghiên cứu qua lịch sử phương diện quân sự.”

Lịch sử?

Cố Phồn bỗng nhiên nhớ tới năm 2068, Lục Nhai còn chưa ra đời, chuyện khi đó anh đương nhiên chỉ có thể thông qua lịch sử ghi chép biết được.

“Quên đi, cái này thoạt nhìn càng giống kết giới tu chân, cho dù biết thời gian nó xuất hiện, chúng ta cũng không có cách nào phá giải.” Cố Phồn chán nản nói, cô tiếp xúc qua kết giới một lần, chính là cao nhân duy nhất cô gặp phải trong lần rèn luyện, cao nhân sợ cô chạy ra ngoài truyền tin tức cho kẻ thù nên làm một cái kết giới, Cố Phồn tu vi không đủ liền bất lực.

Lục Nhai vẻ mặt ngưng trọng: “Chẳng lẽ trên Trái Đất còn có tu chân giả khác?”

Cố Phồn suy đoán: “Trên Trái Đất không có linh thảo cao giai, cũng không có linh thạch yêu thú, chắc là sau khi đại phóng xạ phát sinh mới xuất hiện linh khí, nơi cằn cỗi như thế này, cao nhân có thể bố trí loại kết giới này mới chướng mắt, có khả năng người này cũng bị thương, cơ duyên xảo hợp xuyên đến Trái Đất, phát hiện nơi này có linh khí nên trốn ở trên Trái Đất bế quan dưỡng thương, đến nay còn chưa xuất quan.”

Kiến thức của Cố Phồn có hạn, tạm thời chỉ nghĩ đến khả năng này.

Lục Nhai: “Xác suất rất nhỏ, thời điểm em tu luyện đều có thể khiến nguyên tố dao động, nếu có loại cao nhân này ở Trái Đất dưỡng thương, nhất định sẽ khiến cho cường giả cấp S chú ý.”

Cố Phồn:...

Cô đây coi như bị Lục Nhai khinh bỉ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook