Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 37: Đến Diễm trạch
Thâm Uyên Vô Sắc
20/12/2016
“Xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng.” Thương Viêm tràn ngập chân thành nhưng ánh mắt không có một chút sợ hãi khiến Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng cảm thấy rất mới lạ, cũng không tức giận, Thương Viêm an toàn là bọn họ an tâm rồi. Bởi vì sự kiện này làm quan hệ ba người bọn họ chuyển biến tốt đẹp.
“Được rồi, chúng ta phải lên đường, Tiểu Viêm đem chiếc xe Hummer kia thu lại.” Diễm Quân Ly nhẹ nhàng nói với Thương Viêm, vẻ mặt nghiêm nghị được Diễm Quân Ly thu hồi. Từ biểu hiện thân thiết của hai người kia cũng đã đủ cho thấy tình cảm của họ lại tiếp tục ấm lên.
Hiện tại là giữa trưa, nhưng ngày hôm nay trời nhiều mây, khiến bầu trời xám xịt. Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng nghe lời Diễm Quân Ly nhanh chóng bắt đầu làm việc.
Bọn họ mở cửa hai chiếc xe, đem đồ vật bên trong tập trung về một chiếc, nhìn bộ dạng Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng ôm vũ khí nóng trên tay gấp gáp vội vàng, khiến Thương Viêm hiểu BOSS đã làm cái gì.
“Anh…anh đi cướp cục cảnh sát?” Mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng nghe từ miệng BOSS sẽ càng thêm thoải mái.
” Ừ, thích chứ?” Trong lòng Diễm Quân Ly đang buồn cười nhìn vẻ mặt hưng phấn của Thương Viêm.
“Thích, có đụng tới phiền toái không?” Nhìn một đống súng ống, Thương Viêm thấy mình thật ngu ngốc, trước đó còn lo lắng BOSS không cướp được, cái ý nghĩ này quả thực là sỉ nhục chỉ số IQ của BOSS.
“Không có gì.” Diễm Quân Ly nói sơ lược, cũng không kể ra hết mà ẩn tàng rất nhiều chi tiết, tình huống lúc đó cũng không có nhẹ nhàng như vậy.
Không ít người ngoài tới thành phố S, hiện giờ là mạt thế, tang thi hoành hành, quan trọng nhất ngoại trừ vật dụng hàng ngày cùng với đồ ăn thì tiếp đến chính là vũ khí, khi đó có nhiều nhóm khác nhau đoạt với bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn là bọn họ thắng.
Trước mặt ba người, Thương Viêm diễn trò, đem chiếc xe bỏ vào không gian hư vô, dù sao không gian hư vô không hạn chế, để nhiều chút cũng không có vấn đề. Cảm nhận được trong không gian lại thêm một vật Diễm Quân Ly có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu Thương Viêm, cảm giác ấm áp khó hiểu lan ra khắp cơ thể.
Diễm Quân Ly hiện tại và Diễm Quân Ly của mấy hôm trước quả thực là một sự tương phản lớn, Lưu Sở Thiên thừa nhận sau này Ly thiếu gia tức giận có thể đem Viêm tiểu đệ để bên cạnh Ly thiếu gia để đối phó.
Miễn cho chính mình mỗi lần đều bị Lâm Lăng giảo hoạt đẩy ra làm bia ngắm. Nghĩ như vậy Lưu Sở Thiên ném cho Lâm Lăng ánh mắt bực dọc, thế nhưng Lâm Lăng đang nhìn hai anh em thân tình kia mà suy nghĩ sâu xa, lãng phí ánh mắt của Lưu Sở Thiên.
Ảnh hưởng như vậy…là tốt hay xấu?
Bốn người cùng ngồi trên chiếc xe, ngoại trừ Thương Viêm, ba người còn lại đều biết lái xe, hơn nữa có Diễm Quân Ly và súng ống, cơ bản không bị tang thi tấn công chiếc xe rất sạch sẽ.
Mà như vậy sẽ khiến mọi người hoài nghi, vì vậy chiếc xe mà Lưu Sở Thiên yêu thích cứ như vậy bị cạo sơn, bôi bẩn, bị bẻ gãy mất một kính chiếu hậu.
Không giống với bên ngoài cũ nát, bên trong dùng miếng vải đen làm rèm cửa, không khí rất là dễ chịu, thoải mái, mặc dù nhìn qua có chút giản dị, nhưng chất lượng là thượng hạng, Thương Viêm nằm trên ghế cảm thấy so với sô pha nhà mình còn mềm mại hơn, thảo nào nhiều người mắc bệnh ‘hận giàu’ [cừu phú].
Thương Viêm và Diễm Quân Ly đương nhiên là ngồi ở phía sau, Lưu Sở Thiên lái xe, Lâm Lăng thì ngồi ở ghế phó lái, ở sau cùng là vật tư đã được che giấu kỹ càng.
“Ly thiếu gia, chúng ta đi đâu?” Lâm Lăng cầm bản đồ hỏi, gã nhận được từ trên tay Thương Viêm bản đồ tất cả đô thị trên toàn quốc, điều này làm cho kinh ngạc và nghi ngờ trong lòng Lâm Lăng ngày càng nhiều, nhưng mà đối với hành động thẳng thắn bộc trực của Thương Viêm, gã lại đem cảnh giác bỏ xuống.
Dị năng của mình kích phát, Lâm Lăng cũng hiểu được đây là Thương Viêm cố tình, rõ ràng có thể đặt mình bên ngoài, nhưng Thương Viêm chịu đựng bị hoài nghi mà mạo hiểm nói ra, điều này làm cho anh vốn rất cẩn thận cũng bắt đầu tin tưởng Thương Viêm.
“Diễm trạch.” Thương Viêm không hề nghĩ ngợi nói ra, mục đích cậu tới đó chính là vì Bàn tay vàng, cũng không thể cứ như vậy bỏ qua.
“Đi Diễm trạch.” Diễm Quân Ly không cho cự tuyệt, xung quanh đột nhiên lan tràn khí lạnh, chứng minh điều gì?
Lâm Lăng hiểu được, sau đó quay sang liếc mắt nhìn Lưu Sở Thiên, từ trong đáy mắt cho thấy, cảm xúc của họ đồng dạng, đó là hưng phấn có thể báo thù. Chỉ là Thương Viêm cũng muốn động thủ với La Dịch Di? Hay là có những chuyện khác?
“Viêm tiểu đệ là trở lại lấy đồ?” Trải qua mọi chuyện, đáy lòng Lưu Sở Thiên đã chậm rãi tiếp nhận Thương Viêm, cho nên bắt đầu biểu đạt ra. Xưng hô như thế khiến Thương Viêm cười, chứng minh gã đã chịu gần gũi hơn.
“Vâng, có chút đồ quan trọng.” Thương Viêm nghĩ đến Bàn tay vàng đặt ở Diễm trạch, trong mắt lòe lòe tỏa sáng lấp lánh. “Là bảo bối gia truyền Diễm gia.”
Mặc dù Diễm gia chỉ mới bắt đầu phất lên từ đời ông nội, nhưng nhà bọn họ quả thật tồn tại một đồ gia truyền. “Mọi người sẽ mở rộng tầm mắt.” Thương Viêm nói xong cũng không quên nhìn Diễm Quân Ly, “Rất xứng đôi với anh.” Một câu cuối cùng ở trên xe khiến mọi người ngẩn ra, mà Diễm Quân Ly càng cảm thấy cõi lòng ấm áp.
Diễm Quân Ly kéo Thương Viêm ngồi cách đó không xa vào lòng, xoa xoa đầu cậu, tựa như người bình thường, tàn bạo hoàn toàn giấu ở dưới lớp ôn nhu.
Lưu Sở Thiên nhìn thẳng phía trước, Lâm Lăng từ kính chiếu hậu trông được giống như hai người anh em bình thường, bọn họ không hẹn mà cùng thả mềm đáy mắt sắc bén, trên khóe miệng cũng thoáng ánh lên ý cười thoải mái.
Ly thiếu gia xem ra rất vui vẻ.
Một đường thoải mái mà về tới Diễm trạch, Thương Viêm hoàn toàn không sốt ruột, còn có thể nói là…vênh mặt. Bàn tay vàng lần này ngay trong Diễm trạch, chắc chắn Chung Hư Lữ không thể nhận được bàn tay vàng đó. Đã không còn tình tiết vở kịch là cứu giúp Diễm Quân Mạc, thì không ai sẽ vì gã mà dẫn đường tới Diễm trạch.
Trong《Đế Vương Mạt Thế》, sở dĩ Chung Hư Lữ đạt được bàn tay vàng ấy cũng là vì có Diễm Quân Mạc tồn tại, nhưng bây giờ người dẫn đường này lại không để cho Chung Hư Lữ có được bàn tay vàng. Xe không nhanh không chậm mà xuyên qua quốc lộ, bởi vì đây là khu nhà giàu, nên cũng không có quá nhiều xe phế thải.
Lúc này, ở Diễm trạch không chỉ có người hầu, thời điểm bốn người bọn họ và một nam tử trẻ tuổi ở cửa chính Diễm trạch chạm mặt nhau, thì sắc mặt Thương Viêm nháy mắt thay đổi, ký ức trong đầu vô phương kiềm chế. Cậu trợn to mắt hoảng sợ, thân thể bắt đầu run rẩy, như là đè nén điều gì đó, tay vốn buông lỏng vô ý thức nắm chặt Diễm Quân Ly.
“…Ca…ca…” Thương Viêm chú ý tới thanh âm của mình đang run rẩy, cho dù đem hết toàn lực ngăn chặn nhưng sợ hãi trong lòng vẫn trào dâng một cách khó hiểu, không thể nói một câu hoàn chỉnh. Trong sự sợ hãi cậu đem mình trốn phía sau lưng Diễm Quân Ly, ngăn cản ánh mắt nam tử xa lạ phía trước.
“Tiểu Viêm?” Diễm Quân Ly nghi hoặc gọi Thương Viêm, y phát hiện vẻ mặt Thương Viêm khi đi vào cửa đã không đúng cho lắm. Tiếp theo y trông thấy Tiểu Viêm nhìn thẳng tắp kẻ vốn không nên xuất hiện ở đây – Dư Vũ – tình nhân của La Dịch Di.
Sau đó vẻ mặt Tiểu Viêm bắt đầu hoảng hốt, đó là sợ hãi mà khi đối mặt với tang thi cũng không xuất hiện, run rẩy trốn sau lưng của y.
Thương Viêm khác thường khiến hai người phía sau cũng phát hiện không đúng, tiến lên kiểm tra xem xét Thương Viêm.
Sau đó, dưới ba ánh mắt lo lắng và kinh ngạc liền ngã xuống. Diễm Quân Ly lập tức ôm cơ thể ngã xuống của Thương Viêm, nắm chặt tay nhỏ sắp rơi ra khỏi góc áo của mình. Đáy mắt vốn có nhàn nhạt vui vẻ vì em trai về đến, lập tức biến mất vô tung, con ngươi đen so với bóng đêm còn sâu hơn, tất cả chỉ còn hung ác và lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác đặt mình vào trong gió bão dữ dội.
Diễm Quân Ly hơi khép mắt, lập tức dị năng lặng lẽ đi vào trong đầu Dư Vũ vừa mới thức tỉnh không lâu, dưới tình huống Dư Vũ không biết gì mà đánh cắp suy nghĩ.
“Hai cậu xử lý, không được giết chết.” Không có được thông tin mình muốn, Diễm Quân Ly nhíu mày, xác định Dư Vũ cái gì cũng không biết, bỏ lại một câu cho Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng, ôm ngang Thương Viêm đi lên phòng ở lầu hai.
Một chút ánh mắt cũng không cho Dư Vũ, người nào biết rõ Diễm Quân Ly cũng đều có thể nhìn ra, tâm tình bây giờ của y không tốt.
“Dư Vũ, đã lâu không gặp.” Khôi phục bình thường, Lâm Lăng thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của Dư Vũ, ý cười giả dối trong đáy mắt khiến Lâm Lăng thêm phần đắc ý.
“Ly thiếu gia tỉnh lại khiến chú mày kinh ngạc? Thật không kiến thức.” Vẻ trào phúng trên mặt Lưu Sở Thiên trước sau như một, toàn thân đề phòng như con báo vận sức chờ đợi chụp lấy con mồi. Hai người bọn họ đều nhìn thấy thần tình của Thương Viêm, cái loại trình độ sợ hãi đến té xỉu này chỉ có chán ghét lại thêm một phần ác ý.
Dư Vũ, tình nhân của La Dịch Di, là người thông minh nhất cũng là người đi theo La Dịch Di lâu nhất. Bình thường hắn ta dựa vào khôn ngoan của mình, đưa ra biện pháp khiến La Dịch Di cùng bọn họ đối nghịch.
“Vậy đúng là chúc mừng, nhưng mà…Diễm tiên sinh tỉnh dậy, mạt thế đã tới rồi thực sự là đáng tiếc.” Dư Vũ không hổ là nghệ sĩ, thu lại vẻ mặt cũng không chậm, mồm miệng linh hoạt lợi hại.
Còn hai người đứng tại cửa cười lạnh, không phải là ám chỉ bởi vì Ly Thiếu tỉnh dậy, cho nên mạt thế mới xảy ra hay sao. Nhưng rất đáng tiếc, hiện tại toàn bộ phóng viên đều không có ở đây.
“Nhìn vẻ mặt chú mày hồng hào, chắc là tối hôm qua cùng với cái ‘địa phương’ mà không biết bao nhiêu người đã chạm qua của La lão phu nhân…vui vẻ suốt một đêm nhỉ?” Lâm Lăng không chút khách khí mà đánh trả, nếu so với tài ăn nói, cho dù là nghệ sĩ cũng không sánh bằng Lâm Lăng.
“Một đêm làm bảy lần gì gì đó đối với Dư đại diễn viên mà nói chẳng thấm vào đâu, nếu không sao lại được thưởng nhiều như vậy”. Lưu Sở Thiên hùa theo Lâm Lăng mà nói. Nhìn sắc mặt Dư Vũ trở nên tái mét, Lưu Sở Thiên ở trong lòng hung hăng mà khen ngợi Lâm Lăng một phen, làm tốt lắm.
“Vội vàng đi tìm cái chết như vậy cũng thật là cực khổ cho chúng mày!” Dư Vũ ghét nhất người ta nói mình núp váy đàn bà, bộ dạng Dư Vũ tức giận xem như là muốn động thủ.
Tư thế Dư Vũ khiến Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên trong nháy mắt đều rõ ràng, Dư Vũ có dị năng. Bằng không một diễn viên nho nhỏ làm sao có thể tự tin tới khiêu chiến bọn họ – sát nhân chuyên nghiệp.
Gió bỗng nổi lên cuồn cuộn, dị năng hệ gió. Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng không đề phòng đều trúng chiêu, nhưng cũng không phải bị thương rất nặng, coi như là có dị năng, Dư Vũ không có kinh nghiệm thì không thể có lực sát thương lớn.
Lưu Sở Thiên lắc một cái đem mình giấu bên ngoài cửa chính, gió phá hủy hoa văn tinh tế trên cửa gỗ, trên mặt cửa lờ mờ những vết đao nhưng không còn có người thương tiếc.
Thấy có đánh nhau ở cửa chính, người chung quanh đều vội vã rời khỏi. Bọn họ ở chỗ này là bởi vì La Dịch Di có đồ ăn thức uống, mới tiếp tục làm công việc, cũng không phải trung thành tận tụy mà nhào ra rước lấy tai vạ.
Lâm Lăng xuất ra những nhánh cây, chính xác mà đánh về phía Dư Vũ, kéo theo gió xoáy xung quanh. Được gia tăng sự sắc bén, uy lực của nhánh cây kèm với sự chuẩn xác, không ngừng mà nhằm về phía Dư Vũ.
Dù sao cũng không phải là viên đạn, cái loại này ở trên đường có cả đống, anh chẳng thèm đau lòng. Chú mày đã muốn chơi, hai người cũng sẽ không để bụng cùng hắn ta “chơi đùa” một chút.
Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng đều có thể trông được thần tình trêu tức cùng vẻ lo lắng nào đó của đối phương. Đối với Dư Vũ, Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng ngoại trừ lúc ban đầu hơi kinh ngạc, hiện tại chuyện Dư Vũ có được dị năng đã hoàn toàn tiêu hóa.
Không có dự liệu được tình huống này, Dư Vũ suýt nữa bị thương, dị năng cấp 0, Dư Vũ cũng chỉ có thể phòng bị không cách nào tấn công. Nhưng nhánh cây dù sao cũng là nhánh cây, Lâm Lăng cũng chỉ là cấp 0, thật ra không thể lại đâm thủng tường gió của Dư Vũ, hai phe cũng không có chiếm được tiện nghi. Chỉ là Lâm Lăng uyển chuyển cười khiến Dư Vũ trong lòng đột ngột, Lưu Sở Thiên đâu?
“Rầm!” Tiếng súng phía sau nhanh chóng trả lời Dư Vũ, công kích tường gió để cho viên đạn có thể thẳng tắp bắn xuyên qua, đâm vào vai phải Dư Vũ, Dư Vũ theo bản năng xoay người lui về, dị năng phía trước cũng giải trừ, Lâm Lăng cũng dừng lại tấn công.
Vẻ mặt Lưu Sở Thiên cười đến vô sỉ, cho dù có được dị năng thì sao, người vẫn phải là người. Ban nãy, gã cách Dư Vũ không đến một thước, thế mà cũng không phát hiện ra.
Gã hiểu, ở nơi này có dị năng thì cũng chỉ đem ra hù dọa một chút mà thôi, sức lực còn chẳng bằng súng ống. Gã nhìn bộ dạng Dư Vũ vô cùng đáng thương, tâm tình trở nên không tệ.
Quần áo Dư Vũ nhiễm máu, chậm rãi lui về phía sau, đồng thời trên không trung cũng đang dùng dị năng hình thành gì đó. Lưu Sở Thiên không hề thương xót mà dùng súng hướng đầu Dư Vũ, ngón tay của anh khẽ động, người này có thể về chầu trời. Hai phía đều có công kích, loại dị năng cấp thấp này Dư Vũ có thể làm gì?
“Đây không phải là Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng sao? Nghe nói các người theo A Mạc và Quân Ly vừa tỉnh dậy trở về.” La Dịch Di trưng ra vẻ mặt, cùng hai người Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng nói, về phần tên nam nhân trên mặt đất bà ta không thèm nhìn.
Phía sau bà chính là Lương tẩu, mặt mũi già nua, nhìn rất phúc hậu, nhưng trong lòng thế nào thì tất cả mọi người đều biết. Trong lúc La Dịch Di cùng hai người nói chuyện, thì có người hầu cẩn thận hiểu ý La Dịch Di đem Dư Vũ đi điều trị. Thái độ La Dịch Di rõ ràng như vậy rõ ràng là không muốn mất đi dị năng giả này, đối với La Dịch Di, ánh mắt Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên chẳng có chút độ ấm.
Rốt cuộc Dư Vũ bị thương nặng, Lâm Lăng liếc mắt nhìn vẻ mặt không vừa lòng của Lưu Sở Thiên, khi Lưu Sở Thiên nhìn sang thì khẽ lắc đầu. Bọn họ còn không biết ý tứ Ly thiếu gia, lúc này cùng La Dịch Di xé mặt, là chuyện không có khả năng làm được.
Trong phòng lầu hai, Diễm Quân Ly yêu thương trìu mến mà lau mặt cho người nằm trên giường, còn người trên giường thì vẫn là vẻ mặt đau khổ, trong lòng Diễm Quân Ly trào dâng từng đợt co rút chua xót
“Được rồi, chúng ta phải lên đường, Tiểu Viêm đem chiếc xe Hummer kia thu lại.” Diễm Quân Ly nhẹ nhàng nói với Thương Viêm, vẻ mặt nghiêm nghị được Diễm Quân Ly thu hồi. Từ biểu hiện thân thiết của hai người kia cũng đã đủ cho thấy tình cảm của họ lại tiếp tục ấm lên.
Hiện tại là giữa trưa, nhưng ngày hôm nay trời nhiều mây, khiến bầu trời xám xịt. Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng nghe lời Diễm Quân Ly nhanh chóng bắt đầu làm việc.
Bọn họ mở cửa hai chiếc xe, đem đồ vật bên trong tập trung về một chiếc, nhìn bộ dạng Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng ôm vũ khí nóng trên tay gấp gáp vội vàng, khiến Thương Viêm hiểu BOSS đã làm cái gì.
“Anh…anh đi cướp cục cảnh sát?” Mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng nghe từ miệng BOSS sẽ càng thêm thoải mái.
” Ừ, thích chứ?” Trong lòng Diễm Quân Ly đang buồn cười nhìn vẻ mặt hưng phấn của Thương Viêm.
“Thích, có đụng tới phiền toái không?” Nhìn một đống súng ống, Thương Viêm thấy mình thật ngu ngốc, trước đó còn lo lắng BOSS không cướp được, cái ý nghĩ này quả thực là sỉ nhục chỉ số IQ của BOSS.
“Không có gì.” Diễm Quân Ly nói sơ lược, cũng không kể ra hết mà ẩn tàng rất nhiều chi tiết, tình huống lúc đó cũng không có nhẹ nhàng như vậy.
Không ít người ngoài tới thành phố S, hiện giờ là mạt thế, tang thi hoành hành, quan trọng nhất ngoại trừ vật dụng hàng ngày cùng với đồ ăn thì tiếp đến chính là vũ khí, khi đó có nhiều nhóm khác nhau đoạt với bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn là bọn họ thắng.
Trước mặt ba người, Thương Viêm diễn trò, đem chiếc xe bỏ vào không gian hư vô, dù sao không gian hư vô không hạn chế, để nhiều chút cũng không có vấn đề. Cảm nhận được trong không gian lại thêm một vật Diễm Quân Ly có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu Thương Viêm, cảm giác ấm áp khó hiểu lan ra khắp cơ thể.
Diễm Quân Ly hiện tại và Diễm Quân Ly của mấy hôm trước quả thực là một sự tương phản lớn, Lưu Sở Thiên thừa nhận sau này Ly thiếu gia tức giận có thể đem Viêm tiểu đệ để bên cạnh Ly thiếu gia để đối phó.
Miễn cho chính mình mỗi lần đều bị Lâm Lăng giảo hoạt đẩy ra làm bia ngắm. Nghĩ như vậy Lưu Sở Thiên ném cho Lâm Lăng ánh mắt bực dọc, thế nhưng Lâm Lăng đang nhìn hai anh em thân tình kia mà suy nghĩ sâu xa, lãng phí ánh mắt của Lưu Sở Thiên.
Ảnh hưởng như vậy…là tốt hay xấu?
Bốn người cùng ngồi trên chiếc xe, ngoại trừ Thương Viêm, ba người còn lại đều biết lái xe, hơn nữa có Diễm Quân Ly và súng ống, cơ bản không bị tang thi tấn công chiếc xe rất sạch sẽ.
Mà như vậy sẽ khiến mọi người hoài nghi, vì vậy chiếc xe mà Lưu Sở Thiên yêu thích cứ như vậy bị cạo sơn, bôi bẩn, bị bẻ gãy mất một kính chiếu hậu.
Không giống với bên ngoài cũ nát, bên trong dùng miếng vải đen làm rèm cửa, không khí rất là dễ chịu, thoải mái, mặc dù nhìn qua có chút giản dị, nhưng chất lượng là thượng hạng, Thương Viêm nằm trên ghế cảm thấy so với sô pha nhà mình còn mềm mại hơn, thảo nào nhiều người mắc bệnh ‘hận giàu’ [cừu phú].
Thương Viêm và Diễm Quân Ly đương nhiên là ngồi ở phía sau, Lưu Sở Thiên lái xe, Lâm Lăng thì ngồi ở ghế phó lái, ở sau cùng là vật tư đã được che giấu kỹ càng.
“Ly thiếu gia, chúng ta đi đâu?” Lâm Lăng cầm bản đồ hỏi, gã nhận được từ trên tay Thương Viêm bản đồ tất cả đô thị trên toàn quốc, điều này làm cho kinh ngạc và nghi ngờ trong lòng Lâm Lăng ngày càng nhiều, nhưng mà đối với hành động thẳng thắn bộc trực của Thương Viêm, gã lại đem cảnh giác bỏ xuống.
Dị năng của mình kích phát, Lâm Lăng cũng hiểu được đây là Thương Viêm cố tình, rõ ràng có thể đặt mình bên ngoài, nhưng Thương Viêm chịu đựng bị hoài nghi mà mạo hiểm nói ra, điều này làm cho anh vốn rất cẩn thận cũng bắt đầu tin tưởng Thương Viêm.
“Diễm trạch.” Thương Viêm không hề nghĩ ngợi nói ra, mục đích cậu tới đó chính là vì Bàn tay vàng, cũng không thể cứ như vậy bỏ qua.
“Đi Diễm trạch.” Diễm Quân Ly không cho cự tuyệt, xung quanh đột nhiên lan tràn khí lạnh, chứng minh điều gì?
Lâm Lăng hiểu được, sau đó quay sang liếc mắt nhìn Lưu Sở Thiên, từ trong đáy mắt cho thấy, cảm xúc của họ đồng dạng, đó là hưng phấn có thể báo thù. Chỉ là Thương Viêm cũng muốn động thủ với La Dịch Di? Hay là có những chuyện khác?
“Viêm tiểu đệ là trở lại lấy đồ?” Trải qua mọi chuyện, đáy lòng Lưu Sở Thiên đã chậm rãi tiếp nhận Thương Viêm, cho nên bắt đầu biểu đạt ra. Xưng hô như thế khiến Thương Viêm cười, chứng minh gã đã chịu gần gũi hơn.
“Vâng, có chút đồ quan trọng.” Thương Viêm nghĩ đến Bàn tay vàng đặt ở Diễm trạch, trong mắt lòe lòe tỏa sáng lấp lánh. “Là bảo bối gia truyền Diễm gia.”
Mặc dù Diễm gia chỉ mới bắt đầu phất lên từ đời ông nội, nhưng nhà bọn họ quả thật tồn tại một đồ gia truyền. “Mọi người sẽ mở rộng tầm mắt.” Thương Viêm nói xong cũng không quên nhìn Diễm Quân Ly, “Rất xứng đôi với anh.” Một câu cuối cùng ở trên xe khiến mọi người ngẩn ra, mà Diễm Quân Ly càng cảm thấy cõi lòng ấm áp.
Diễm Quân Ly kéo Thương Viêm ngồi cách đó không xa vào lòng, xoa xoa đầu cậu, tựa như người bình thường, tàn bạo hoàn toàn giấu ở dưới lớp ôn nhu.
Lưu Sở Thiên nhìn thẳng phía trước, Lâm Lăng từ kính chiếu hậu trông được giống như hai người anh em bình thường, bọn họ không hẹn mà cùng thả mềm đáy mắt sắc bén, trên khóe miệng cũng thoáng ánh lên ý cười thoải mái.
Ly thiếu gia xem ra rất vui vẻ.
Một đường thoải mái mà về tới Diễm trạch, Thương Viêm hoàn toàn không sốt ruột, còn có thể nói là…vênh mặt. Bàn tay vàng lần này ngay trong Diễm trạch, chắc chắn Chung Hư Lữ không thể nhận được bàn tay vàng đó. Đã không còn tình tiết vở kịch là cứu giúp Diễm Quân Mạc, thì không ai sẽ vì gã mà dẫn đường tới Diễm trạch.
Trong《Đế Vương Mạt Thế》, sở dĩ Chung Hư Lữ đạt được bàn tay vàng ấy cũng là vì có Diễm Quân Mạc tồn tại, nhưng bây giờ người dẫn đường này lại không để cho Chung Hư Lữ có được bàn tay vàng. Xe không nhanh không chậm mà xuyên qua quốc lộ, bởi vì đây là khu nhà giàu, nên cũng không có quá nhiều xe phế thải.
Lúc này, ở Diễm trạch không chỉ có người hầu, thời điểm bốn người bọn họ và một nam tử trẻ tuổi ở cửa chính Diễm trạch chạm mặt nhau, thì sắc mặt Thương Viêm nháy mắt thay đổi, ký ức trong đầu vô phương kiềm chế. Cậu trợn to mắt hoảng sợ, thân thể bắt đầu run rẩy, như là đè nén điều gì đó, tay vốn buông lỏng vô ý thức nắm chặt Diễm Quân Ly.
“…Ca…ca…” Thương Viêm chú ý tới thanh âm của mình đang run rẩy, cho dù đem hết toàn lực ngăn chặn nhưng sợ hãi trong lòng vẫn trào dâng một cách khó hiểu, không thể nói một câu hoàn chỉnh. Trong sự sợ hãi cậu đem mình trốn phía sau lưng Diễm Quân Ly, ngăn cản ánh mắt nam tử xa lạ phía trước.
“Tiểu Viêm?” Diễm Quân Ly nghi hoặc gọi Thương Viêm, y phát hiện vẻ mặt Thương Viêm khi đi vào cửa đã không đúng cho lắm. Tiếp theo y trông thấy Tiểu Viêm nhìn thẳng tắp kẻ vốn không nên xuất hiện ở đây – Dư Vũ – tình nhân của La Dịch Di.
Sau đó vẻ mặt Tiểu Viêm bắt đầu hoảng hốt, đó là sợ hãi mà khi đối mặt với tang thi cũng không xuất hiện, run rẩy trốn sau lưng của y.
Thương Viêm khác thường khiến hai người phía sau cũng phát hiện không đúng, tiến lên kiểm tra xem xét Thương Viêm.
Sau đó, dưới ba ánh mắt lo lắng và kinh ngạc liền ngã xuống. Diễm Quân Ly lập tức ôm cơ thể ngã xuống của Thương Viêm, nắm chặt tay nhỏ sắp rơi ra khỏi góc áo của mình. Đáy mắt vốn có nhàn nhạt vui vẻ vì em trai về đến, lập tức biến mất vô tung, con ngươi đen so với bóng đêm còn sâu hơn, tất cả chỉ còn hung ác và lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác đặt mình vào trong gió bão dữ dội.
Diễm Quân Ly hơi khép mắt, lập tức dị năng lặng lẽ đi vào trong đầu Dư Vũ vừa mới thức tỉnh không lâu, dưới tình huống Dư Vũ không biết gì mà đánh cắp suy nghĩ.
“Hai cậu xử lý, không được giết chết.” Không có được thông tin mình muốn, Diễm Quân Ly nhíu mày, xác định Dư Vũ cái gì cũng không biết, bỏ lại một câu cho Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng, ôm ngang Thương Viêm đi lên phòng ở lầu hai.
Một chút ánh mắt cũng không cho Dư Vũ, người nào biết rõ Diễm Quân Ly cũng đều có thể nhìn ra, tâm tình bây giờ của y không tốt.
“Dư Vũ, đã lâu không gặp.” Khôi phục bình thường, Lâm Lăng thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của Dư Vũ, ý cười giả dối trong đáy mắt khiến Lâm Lăng thêm phần đắc ý.
“Ly thiếu gia tỉnh lại khiến chú mày kinh ngạc? Thật không kiến thức.” Vẻ trào phúng trên mặt Lưu Sở Thiên trước sau như một, toàn thân đề phòng như con báo vận sức chờ đợi chụp lấy con mồi. Hai người bọn họ đều nhìn thấy thần tình của Thương Viêm, cái loại trình độ sợ hãi đến té xỉu này chỉ có chán ghét lại thêm một phần ác ý.
Dư Vũ, tình nhân của La Dịch Di, là người thông minh nhất cũng là người đi theo La Dịch Di lâu nhất. Bình thường hắn ta dựa vào khôn ngoan của mình, đưa ra biện pháp khiến La Dịch Di cùng bọn họ đối nghịch.
“Vậy đúng là chúc mừng, nhưng mà…Diễm tiên sinh tỉnh dậy, mạt thế đã tới rồi thực sự là đáng tiếc.” Dư Vũ không hổ là nghệ sĩ, thu lại vẻ mặt cũng không chậm, mồm miệng linh hoạt lợi hại.
Còn hai người đứng tại cửa cười lạnh, không phải là ám chỉ bởi vì Ly Thiếu tỉnh dậy, cho nên mạt thế mới xảy ra hay sao. Nhưng rất đáng tiếc, hiện tại toàn bộ phóng viên đều không có ở đây.
“Nhìn vẻ mặt chú mày hồng hào, chắc là tối hôm qua cùng với cái ‘địa phương’ mà không biết bao nhiêu người đã chạm qua của La lão phu nhân…vui vẻ suốt một đêm nhỉ?” Lâm Lăng không chút khách khí mà đánh trả, nếu so với tài ăn nói, cho dù là nghệ sĩ cũng không sánh bằng Lâm Lăng.
“Một đêm làm bảy lần gì gì đó đối với Dư đại diễn viên mà nói chẳng thấm vào đâu, nếu không sao lại được thưởng nhiều như vậy”. Lưu Sở Thiên hùa theo Lâm Lăng mà nói. Nhìn sắc mặt Dư Vũ trở nên tái mét, Lưu Sở Thiên ở trong lòng hung hăng mà khen ngợi Lâm Lăng một phen, làm tốt lắm.
“Vội vàng đi tìm cái chết như vậy cũng thật là cực khổ cho chúng mày!” Dư Vũ ghét nhất người ta nói mình núp váy đàn bà, bộ dạng Dư Vũ tức giận xem như là muốn động thủ.
Tư thế Dư Vũ khiến Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên trong nháy mắt đều rõ ràng, Dư Vũ có dị năng. Bằng không một diễn viên nho nhỏ làm sao có thể tự tin tới khiêu chiến bọn họ – sát nhân chuyên nghiệp.
Gió bỗng nổi lên cuồn cuộn, dị năng hệ gió. Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng không đề phòng đều trúng chiêu, nhưng cũng không phải bị thương rất nặng, coi như là có dị năng, Dư Vũ không có kinh nghiệm thì không thể có lực sát thương lớn.
Lưu Sở Thiên lắc một cái đem mình giấu bên ngoài cửa chính, gió phá hủy hoa văn tinh tế trên cửa gỗ, trên mặt cửa lờ mờ những vết đao nhưng không còn có người thương tiếc.
Thấy có đánh nhau ở cửa chính, người chung quanh đều vội vã rời khỏi. Bọn họ ở chỗ này là bởi vì La Dịch Di có đồ ăn thức uống, mới tiếp tục làm công việc, cũng không phải trung thành tận tụy mà nhào ra rước lấy tai vạ.
Lâm Lăng xuất ra những nhánh cây, chính xác mà đánh về phía Dư Vũ, kéo theo gió xoáy xung quanh. Được gia tăng sự sắc bén, uy lực của nhánh cây kèm với sự chuẩn xác, không ngừng mà nhằm về phía Dư Vũ.
Dù sao cũng không phải là viên đạn, cái loại này ở trên đường có cả đống, anh chẳng thèm đau lòng. Chú mày đã muốn chơi, hai người cũng sẽ không để bụng cùng hắn ta “chơi đùa” một chút.
Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng đều có thể trông được thần tình trêu tức cùng vẻ lo lắng nào đó của đối phương. Đối với Dư Vũ, Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng ngoại trừ lúc ban đầu hơi kinh ngạc, hiện tại chuyện Dư Vũ có được dị năng đã hoàn toàn tiêu hóa.
Không có dự liệu được tình huống này, Dư Vũ suýt nữa bị thương, dị năng cấp 0, Dư Vũ cũng chỉ có thể phòng bị không cách nào tấn công. Nhưng nhánh cây dù sao cũng là nhánh cây, Lâm Lăng cũng chỉ là cấp 0, thật ra không thể lại đâm thủng tường gió của Dư Vũ, hai phe cũng không có chiếm được tiện nghi. Chỉ là Lâm Lăng uyển chuyển cười khiến Dư Vũ trong lòng đột ngột, Lưu Sở Thiên đâu?
“Rầm!” Tiếng súng phía sau nhanh chóng trả lời Dư Vũ, công kích tường gió để cho viên đạn có thể thẳng tắp bắn xuyên qua, đâm vào vai phải Dư Vũ, Dư Vũ theo bản năng xoay người lui về, dị năng phía trước cũng giải trừ, Lâm Lăng cũng dừng lại tấn công.
Vẻ mặt Lưu Sở Thiên cười đến vô sỉ, cho dù có được dị năng thì sao, người vẫn phải là người. Ban nãy, gã cách Dư Vũ không đến một thước, thế mà cũng không phát hiện ra.
Gã hiểu, ở nơi này có dị năng thì cũng chỉ đem ra hù dọa một chút mà thôi, sức lực còn chẳng bằng súng ống. Gã nhìn bộ dạng Dư Vũ vô cùng đáng thương, tâm tình trở nên không tệ.
Quần áo Dư Vũ nhiễm máu, chậm rãi lui về phía sau, đồng thời trên không trung cũng đang dùng dị năng hình thành gì đó. Lưu Sở Thiên không hề thương xót mà dùng súng hướng đầu Dư Vũ, ngón tay của anh khẽ động, người này có thể về chầu trời. Hai phía đều có công kích, loại dị năng cấp thấp này Dư Vũ có thể làm gì?
“Đây không phải là Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng sao? Nghe nói các người theo A Mạc và Quân Ly vừa tỉnh dậy trở về.” La Dịch Di trưng ra vẻ mặt, cùng hai người Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng nói, về phần tên nam nhân trên mặt đất bà ta không thèm nhìn.
Phía sau bà chính là Lương tẩu, mặt mũi già nua, nhìn rất phúc hậu, nhưng trong lòng thế nào thì tất cả mọi người đều biết. Trong lúc La Dịch Di cùng hai người nói chuyện, thì có người hầu cẩn thận hiểu ý La Dịch Di đem Dư Vũ đi điều trị. Thái độ La Dịch Di rõ ràng như vậy rõ ràng là không muốn mất đi dị năng giả này, đối với La Dịch Di, ánh mắt Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên chẳng có chút độ ấm.
Rốt cuộc Dư Vũ bị thương nặng, Lâm Lăng liếc mắt nhìn vẻ mặt không vừa lòng của Lưu Sở Thiên, khi Lưu Sở Thiên nhìn sang thì khẽ lắc đầu. Bọn họ còn không biết ý tứ Ly thiếu gia, lúc này cùng La Dịch Di xé mặt, là chuyện không có khả năng làm được.
Trong phòng lầu hai, Diễm Quân Ly yêu thương trìu mến mà lau mặt cho người nằm trên giường, còn người trên giường thì vẫn là vẻ mặt đau khổ, trong lòng Diễm Quân Ly trào dâng từng đợt co rút chua xót
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.