Mạt Thế: Hóa Ra Đây Không Phải Truyện Cán Bộ Cao Cấp
Chương 33: Cảm Xúc Không Thể Kiềm Chế.
Rowen
30/05/2024
Lộ Dương Hạ cũng thu dọn ba lô của mình, sau đó cầm dao chặt xương đi theo Vu Trường Thanh.
Vu Trường Thanh mở cửa kính, cẩn thận nhìn chung quanh, thấy không có tang thi nào khác, liền đi đến cầu thang bên cạnh.
Một cánh cửa chống cháy được dựng ở cầu thang. Vu Trường Thanh ép lưng hắn vào cửa và từ từ mở ra một khoảng trống.
Hắn quay lại ra hiệu cho ba người phía sau rồi bước nhanh về phía cầu thang.
Ba người theo hắn lên tầng một.
Vu Trường Thanh và những người khác đi bên trái, trong khi Tống Nam và Lâm Chí đi bên phải.
Rõ ràng là tầng một có nhiều tang thi hơn tầng hai, bởi vì cửa của tòa nhà thí nghiệm ở tầng một mở quanh năm.
Vì vậy, cũng có một ít tang thi đi qua bên này, vị trí cầu thang cách cửa tương đối gần. Vu Trường Thanh tùy ý xử lý sạch sẽ năm tang thi ở phía sau, rồi kéo cả Lộ Dương Hạ đứng dưới bậc thang. Thị lực của tang thi cùng người bình thường tương đối giống nhau, cho nên nơi tối tăm sẽ trở thành điểm mù cho tầm nhìn, vị trí này thuận tiện cho việc quan sát lối vào của tòa nhà, để thuận tiện cho việc tiếp xúc với Lục Minh Viễn và Tô Khả.
Về phần bên chỗ Tống Nam, cô đang đi theo sau Lâm Chí, luống cuống tay chân mà đổi hộp đạn. Mặc dù ngày thường cô đã luyện tập kiểu này, nhưng lúc này cô vẫn còn thiếu kinh nghiệm thực chiến, tay cô có chút không nghe theo điều khiển.
Sau khi bình tĩnh lại, Tống Nam đặt khẩu súng đã nạp đạn vào tay Lâm Chí.
Lâm Chí cau mày: “Ở đây có ba tang thi, một phát vào đầu không thể giết chết chúng.”
Tống Nam nghe vậy, cũng siết chặt tay cầm súng, bóp cò, bắn lũ tang thi theo hướng nhìn của Lâm Chí, bang bang bang, cho đến khi đầu của ba tang thi đập giống như một cái sàng, nó rơi xuống đất và không còn nhúc nhích nữa.
Tống Nam thở phào nhẹ nhõm, tang thi ở đây cơ hồ đã được giải quyết, Tống Nam bảo Lâm Chí đi phòng y tế thu thập vật tư y tế, còn cô ngồi xổm ở đây đào những viên tinh thạch.
Khi đang chuẩn bị tiến đến đầu ba tang thi đào tinh thạch, Tống Nam vừa duỗi tay cầm dao ra thì đột nhiên cổ tay của cô đã bị tang thi nằm trên mặt đất tóm lấy, Tống Nam lập tức dùng dao chém vào đầu tang thi, từng cái một, cho đến khi đầu nó bị đập thành đống thịt nát.
Cô chỉ ngồi phịch xuống đất, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt. Cô chợt nhận ra tại sao Lộ Dương Hạ không khỏi sợ hãi mà chặt bạn gái mình thành từng mảnh. Đổi thành cô cũng không cách nào khống chế tay của mình, đó là tấn công trong tiềm thức.
Cô run rẩy nhìn những ngón tay đẫm máu của mình, kẽ hở giữa các ngón tay thấm đẫm máu đỏ tươi.
Tống Nam cảm thấy trong lòng không khỏi buồn bã và sợ hãi. Tại sao lại là ngày tận thế? Tại sao kiếp trước lại không có chuyện gì xảy ra? Tại sao kiếp này cô luôn phải đối mặt với đau khổ như vậy? Trong nội tâm cô nặng nề khó có thể phát tiết.
Cô bất lực nức nở, nước mắt rơi xuống hòa vào máu trên sàn từng giọt một.
“Tống Nam?” Giọng nói quen thuộc phía sau khiến Tống Nam tỉnh táo lại, ngay lúc cô quay lại nhìn Lục Minh Viễn, tinh thầm của cô đột nhiên thả lỏng, cô không tự chủ mà lao vào vòng tay anh: “Lục Minh Viễn! Lục Minh Viễn! Lục Minh Viễn!”
Cô nghẹn ngào gọi tên anh hết lần này đến lần khác, ngay cả khi đang trong trạng thái mất trí, cô cũng không dám nói to vì sợ thu hút sự chú ý của lũ thây ma.
Vu Trường Thanh mở cửa kính, cẩn thận nhìn chung quanh, thấy không có tang thi nào khác, liền đi đến cầu thang bên cạnh.
Một cánh cửa chống cháy được dựng ở cầu thang. Vu Trường Thanh ép lưng hắn vào cửa và từ từ mở ra một khoảng trống.
Hắn quay lại ra hiệu cho ba người phía sau rồi bước nhanh về phía cầu thang.
Ba người theo hắn lên tầng một.
Vu Trường Thanh và những người khác đi bên trái, trong khi Tống Nam và Lâm Chí đi bên phải.
Rõ ràng là tầng một có nhiều tang thi hơn tầng hai, bởi vì cửa của tòa nhà thí nghiệm ở tầng một mở quanh năm.
Vì vậy, cũng có một ít tang thi đi qua bên này, vị trí cầu thang cách cửa tương đối gần. Vu Trường Thanh tùy ý xử lý sạch sẽ năm tang thi ở phía sau, rồi kéo cả Lộ Dương Hạ đứng dưới bậc thang. Thị lực của tang thi cùng người bình thường tương đối giống nhau, cho nên nơi tối tăm sẽ trở thành điểm mù cho tầm nhìn, vị trí này thuận tiện cho việc quan sát lối vào của tòa nhà, để thuận tiện cho việc tiếp xúc với Lục Minh Viễn và Tô Khả.
Về phần bên chỗ Tống Nam, cô đang đi theo sau Lâm Chí, luống cuống tay chân mà đổi hộp đạn. Mặc dù ngày thường cô đã luyện tập kiểu này, nhưng lúc này cô vẫn còn thiếu kinh nghiệm thực chiến, tay cô có chút không nghe theo điều khiển.
Sau khi bình tĩnh lại, Tống Nam đặt khẩu súng đã nạp đạn vào tay Lâm Chí.
Lâm Chí cau mày: “Ở đây có ba tang thi, một phát vào đầu không thể giết chết chúng.”
Tống Nam nghe vậy, cũng siết chặt tay cầm súng, bóp cò, bắn lũ tang thi theo hướng nhìn của Lâm Chí, bang bang bang, cho đến khi đầu của ba tang thi đập giống như một cái sàng, nó rơi xuống đất và không còn nhúc nhích nữa.
Tống Nam thở phào nhẹ nhõm, tang thi ở đây cơ hồ đã được giải quyết, Tống Nam bảo Lâm Chí đi phòng y tế thu thập vật tư y tế, còn cô ngồi xổm ở đây đào những viên tinh thạch.
Khi đang chuẩn bị tiến đến đầu ba tang thi đào tinh thạch, Tống Nam vừa duỗi tay cầm dao ra thì đột nhiên cổ tay của cô đã bị tang thi nằm trên mặt đất tóm lấy, Tống Nam lập tức dùng dao chém vào đầu tang thi, từng cái một, cho đến khi đầu nó bị đập thành đống thịt nát.
Cô chỉ ngồi phịch xuống đất, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt. Cô chợt nhận ra tại sao Lộ Dương Hạ không khỏi sợ hãi mà chặt bạn gái mình thành từng mảnh. Đổi thành cô cũng không cách nào khống chế tay của mình, đó là tấn công trong tiềm thức.
Cô run rẩy nhìn những ngón tay đẫm máu của mình, kẽ hở giữa các ngón tay thấm đẫm máu đỏ tươi.
Tống Nam cảm thấy trong lòng không khỏi buồn bã và sợ hãi. Tại sao lại là ngày tận thế? Tại sao kiếp trước lại không có chuyện gì xảy ra? Tại sao kiếp này cô luôn phải đối mặt với đau khổ như vậy? Trong nội tâm cô nặng nề khó có thể phát tiết.
Cô bất lực nức nở, nước mắt rơi xuống hòa vào máu trên sàn từng giọt một.
“Tống Nam?” Giọng nói quen thuộc phía sau khiến Tống Nam tỉnh táo lại, ngay lúc cô quay lại nhìn Lục Minh Viễn, tinh thầm của cô đột nhiên thả lỏng, cô không tự chủ mà lao vào vòng tay anh: “Lục Minh Viễn! Lục Minh Viễn! Lục Minh Viễn!”
Cô nghẹn ngào gọi tên anh hết lần này đến lần khác, ngay cả khi đang trong trạng thái mất trí, cô cũng không dám nói to vì sợ thu hút sự chú ý của lũ thây ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.