Mạt Thế: Hóa Ra Đây Không Phải Truyện Cán Bộ Cao Cấp
Chương 1:
Rowen
14/05/2024
“Dì Lâm, quà tặng những nhà khác đã chuẩn bị xong, sắp đến năm mới rồi, ngài cũng về nhà ăn tết đi, để cháu làm việc nhà cuối năm là được rồi.”
Tống Nam ôn hòa ngồi trên sô pha vừa đọc sách vừa nói.
Dì Lâm nhìn cô gái ngoan ngoãn này, yên lặng cởi tạp dề trên người ra.
“Vâng, tiểu thư, bên trong tủ lạnh có rau, tủ đông có sủi cảo, những thứ khác năm sau tôi trở về dọn là được.”
Tống Nam gật đầu, khép sách đứng lên, lấy quà đưa cho Dì Lâm rồi đưa bà lên xe.
Khi xoay người đi về sân, vừa lúc Tống Nam nhìn thấy hai người mới xuống khỏi xe.
“Anh Nam!”
Vu Trường Thanh tháo quân mũ xuống, cười hưng phấn cõng ba lô chạy đến trước mặt Tống Nam, giống một con chó nhỏ khiến người ta thích.
Tống Nam kéo áo choàng dệt kim trên người, sau đó cười cười với Vu Trường Thanh, rồi hơi gật đầu với Âu Dương Chuế ở phía sau:
“Về rồi hả, đã gặp dì và mọi người chưa? Cả ngày cứ nhắc mãi với tôi, nhìn dáng vẻ này của cậu, X quốc không dễ đánh à?”
“Hắc hắc, vẫn là anh Nam hiểu, nhưng gần đây mọi thứ đã bắt đầu đã yên ổn rồi, đảng phản loạn đang nói chuyện với Liên Hợp Quốc…”
Vu Trường Thanh đã nói là không dừng được, Tống Nam đi theo cậu vào biệt thự.
Người sống trong khu này đều là con cháu hồng tứ quân, từ trước đến nay mấy nhà đều treo trên một sợi dây thừng cho nên quan hệ rất thân cận với nhau.
Tống Nam nghe Vu Trường Thanh nói một ít chuyện thú vị trong quân ngũ, cùng với chuyện chiến hữu, khi nói chuyện hai người đã đi đến nhà.
Mẹ Vu Trường Thanh mở cửa nhìn thấy cậu và Tống Nam, lập tức cười như hoa.
“A, Nam Nam, Tiểu Thanh, Nam Nam còn đi đón con nữa.”
Tống Nam nghiêng đầu, nhìn mẹ Vu đang cười ái muội, không khỏi phối hợp cười khẽ theo.
“Cháu gặp Trường Thanh ở cửa viện.”
Trong đại viện đều là con cháu cán bộ cao cấp, nhà Tống Nam vẫn dựa theo chính sách quốc gia, duy trì nguyên tắc một con.
Quân đoàn hồng tứ sống trong đại viện, mười mấy gia đình đều chỉ có một con, hơn nữa chỉ có mình Tống Nam là con gái, đương nhiên bây giờ còn có thêm Tô Khả.
Dựa theo ý tưởng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mấy năm gần đây các dì nhìn Tống Nam giống như một miếng thịt mỡ biết đi, hận không thể lập tức cưới cô về nhà. Còn về Tô Khả, năm trước mới nhận tổ quy tông, vẫn không bằng Tống Nam được bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn, tương đối yên tâm.
Tống Nam ôn hòa ngồi trên sô pha vừa đọc sách vừa nói.
Dì Lâm nhìn cô gái ngoan ngoãn này, yên lặng cởi tạp dề trên người ra.
“Vâng, tiểu thư, bên trong tủ lạnh có rau, tủ đông có sủi cảo, những thứ khác năm sau tôi trở về dọn là được.”
Tống Nam gật đầu, khép sách đứng lên, lấy quà đưa cho Dì Lâm rồi đưa bà lên xe.
Khi xoay người đi về sân, vừa lúc Tống Nam nhìn thấy hai người mới xuống khỏi xe.
“Anh Nam!”
Vu Trường Thanh tháo quân mũ xuống, cười hưng phấn cõng ba lô chạy đến trước mặt Tống Nam, giống một con chó nhỏ khiến người ta thích.
Tống Nam kéo áo choàng dệt kim trên người, sau đó cười cười với Vu Trường Thanh, rồi hơi gật đầu với Âu Dương Chuế ở phía sau:
“Về rồi hả, đã gặp dì và mọi người chưa? Cả ngày cứ nhắc mãi với tôi, nhìn dáng vẻ này của cậu, X quốc không dễ đánh à?”
“Hắc hắc, vẫn là anh Nam hiểu, nhưng gần đây mọi thứ đã bắt đầu đã yên ổn rồi, đảng phản loạn đang nói chuyện với Liên Hợp Quốc…”
Vu Trường Thanh đã nói là không dừng được, Tống Nam đi theo cậu vào biệt thự.
Người sống trong khu này đều là con cháu hồng tứ quân, từ trước đến nay mấy nhà đều treo trên một sợi dây thừng cho nên quan hệ rất thân cận với nhau.
Tống Nam nghe Vu Trường Thanh nói một ít chuyện thú vị trong quân ngũ, cùng với chuyện chiến hữu, khi nói chuyện hai người đã đi đến nhà.
Mẹ Vu Trường Thanh mở cửa nhìn thấy cậu và Tống Nam, lập tức cười như hoa.
“A, Nam Nam, Tiểu Thanh, Nam Nam còn đi đón con nữa.”
Tống Nam nghiêng đầu, nhìn mẹ Vu đang cười ái muội, không khỏi phối hợp cười khẽ theo.
“Cháu gặp Trường Thanh ở cửa viện.”
Trong đại viện đều là con cháu cán bộ cao cấp, nhà Tống Nam vẫn dựa theo chính sách quốc gia, duy trì nguyên tắc một con.
Quân đoàn hồng tứ sống trong đại viện, mười mấy gia đình đều chỉ có một con, hơn nữa chỉ có mình Tống Nam là con gái, đương nhiên bây giờ còn có thêm Tô Khả.
Dựa theo ý tưởng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mấy năm gần đây các dì nhìn Tống Nam giống như một miếng thịt mỡ biết đi, hận không thể lập tức cưới cô về nhà. Còn về Tô Khả, năm trước mới nhận tổ quy tông, vẫn không bằng Tống Nam được bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn, tương đối yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.