Mạt Thế: Hóa Ra Đây Không Phải Truyện Cán Bộ Cao Cấp
Chương 7:
Rowen
15/05/2024
Lục Minh Viễn do dự một lát, mở miệng nói: “Anh muốn cưới Tô Khả.”
Tống Nam nhướng mày, là đàn em số một của Lục Minh Viễn, cô nên phát biểu ý kiến của mình như thế nào đây?
Sau khi châm chước một lát, cô cong môi lên, đáp: “Em cảm thấy khá tốt đấy. Dù rằng cô gái Tô Khả này có hơi nhút nhát một chút, tuy nhiên cô ấy lại là con gái nhà họ Tô, hơn nữa tâm tư không xấu, cũng rất cố gắng trong học tập. Cô ấy lót đường cho anh cũng rất phù hợp, nếu như là về mặt tình cảm thì đây là chuyện giữa anh và Tô Khả, anh cảm thấy đủ thích là được.”
“Chỉ thế thôi à?” Lục Minh Viễn phun ra một làn khói, nhìn Tống Nam có cảm giác không chân thật sau màn khói. Người này dường như chẳng có chút tình cảm thật sự nào cả, quá giỏi giả vờ, dù sao thì cũng hoàn toàn khác biệt với Tô Khả thật lòng.
Tống Nam không biết Lục Minh Viễn muốn hỏi gì, sau khi nghiêm túc suy đoán một lúc, cô nhìn Lục Minh Viễn bằng ánh mắt khó có thể tin nổi: “Chẳng lẽ là anh, bởi vì năm đó…”
“Anh chỉ muốn biết năm đó khi em hẹn hò với anh, em có từng thích anh không?” Lục Minh Viễn vội vàng cắt ngang lời Tống Nam.
Tống Nam nhướng mày: “Đương nhiên là có, mối tình đầu không thể không có tình cảm được đúng không? Nếu như anh muốn biết nguyên nhân năm đó em chia tay với anh, vậy thì em có thể nói cho anh biết. Bởi vì, khi đó em phát hiện anh lên giường cùng với một người phụ nữ khác.”
Trên thực tế là bị một người phụ nữ khác chuốc say rồi lên giường, nhưng cũng vào thời khắc đó, Tống Nam mới tỉnh táo lại. Bản thân cô vốn là vai phụ của thế giới này, nếu như vẫn luôn đắm chìm vào trong tình cảm thì sẽ đi vào vết xe đổ của Tống Nam trong nguyên tác.
“Đó là do…” Lục Minh Viễn có hơi nôn nóng. Hắn nghiêng đầu nhìn Tống Nam, không tin rằng cái người tinh ranh như cô lại không biết hắn bị người ta bày mưu hãm hại.
Tống Nam nhướng mày, khóe môi chậm rãi giơ lên, lộ ra một nụ cười mỉm công nghiệp: “Đương nhiên em biết anh bị người bày mưu hãm hại, nhưng mà, qua lần đó em đã hiểu được một điều: những người giống như chúng ta, trong hôn nhân sau này tốt nhất không nên trộn lẫn tình cảm vào mới tốt, bởi vì sau khi đã động lòng thật rồi thì gặp được loại chuyện như thế thì cực kỳ dễ đánh mất lý trí.”
“Sau đó anh cũng chưa từng gặp lại người phụ nữ đó nữa phải không? Sau đó em vẫn luôn cảm thấy, em đã dàn xếp cho anh nhiều phụ nữ như thế rồi, chỉ duy nhất một lần đó là em cảm thấy mình giải quyết không tốt lắm, bởi vì em đã đuổi cô ta khỏi trường.”
“Nếu bị trường trung học phụ thuộc buộc thôi học thì cũng rất nghiêm trọng, cô ta vốn không thể tiếp tục học ở thủ đô được nữa. Những người phụ nữ hay mưu toan tính kế anh lúc bình thường thì em đều sẽ lấy tiền ra dụ dỗ hoặc là uy hiếp, khiến cho đối phương biết khó mà lui, nhưng em lại lợi dụng quyền lực để khiến cho cô ta không còn chỗ dừng chân ở thủ đô nữa.”
“Anh hiểu rồi, nói cho cùng, ở trong mắt em, anh vẫn còn kiếm xa sự cẩn thận và lý trí của em.” Lục Minh Viễn nhướng mày, dập tắt tàn thuốc. Lúc xoay người, hắn tiến đến bên tai Tống Nam, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên vành tai Tống Nam, nói: “Em thật là một kẻ tàn nhẫn, anh chúc em thăng chức thuận lợi, Tống Nam.”
Tống Nam nhướng mày, là đàn em số một của Lục Minh Viễn, cô nên phát biểu ý kiến của mình như thế nào đây?
Sau khi châm chước một lát, cô cong môi lên, đáp: “Em cảm thấy khá tốt đấy. Dù rằng cô gái Tô Khả này có hơi nhút nhát một chút, tuy nhiên cô ấy lại là con gái nhà họ Tô, hơn nữa tâm tư không xấu, cũng rất cố gắng trong học tập. Cô ấy lót đường cho anh cũng rất phù hợp, nếu như là về mặt tình cảm thì đây là chuyện giữa anh và Tô Khả, anh cảm thấy đủ thích là được.”
“Chỉ thế thôi à?” Lục Minh Viễn phun ra một làn khói, nhìn Tống Nam có cảm giác không chân thật sau màn khói. Người này dường như chẳng có chút tình cảm thật sự nào cả, quá giỏi giả vờ, dù sao thì cũng hoàn toàn khác biệt với Tô Khả thật lòng.
Tống Nam không biết Lục Minh Viễn muốn hỏi gì, sau khi nghiêm túc suy đoán một lúc, cô nhìn Lục Minh Viễn bằng ánh mắt khó có thể tin nổi: “Chẳng lẽ là anh, bởi vì năm đó…”
“Anh chỉ muốn biết năm đó khi em hẹn hò với anh, em có từng thích anh không?” Lục Minh Viễn vội vàng cắt ngang lời Tống Nam.
Tống Nam nhướng mày: “Đương nhiên là có, mối tình đầu không thể không có tình cảm được đúng không? Nếu như anh muốn biết nguyên nhân năm đó em chia tay với anh, vậy thì em có thể nói cho anh biết. Bởi vì, khi đó em phát hiện anh lên giường cùng với một người phụ nữ khác.”
Trên thực tế là bị một người phụ nữ khác chuốc say rồi lên giường, nhưng cũng vào thời khắc đó, Tống Nam mới tỉnh táo lại. Bản thân cô vốn là vai phụ của thế giới này, nếu như vẫn luôn đắm chìm vào trong tình cảm thì sẽ đi vào vết xe đổ của Tống Nam trong nguyên tác.
“Đó là do…” Lục Minh Viễn có hơi nôn nóng. Hắn nghiêng đầu nhìn Tống Nam, không tin rằng cái người tinh ranh như cô lại không biết hắn bị người ta bày mưu hãm hại.
Tống Nam nhướng mày, khóe môi chậm rãi giơ lên, lộ ra một nụ cười mỉm công nghiệp: “Đương nhiên em biết anh bị người bày mưu hãm hại, nhưng mà, qua lần đó em đã hiểu được một điều: những người giống như chúng ta, trong hôn nhân sau này tốt nhất không nên trộn lẫn tình cảm vào mới tốt, bởi vì sau khi đã động lòng thật rồi thì gặp được loại chuyện như thế thì cực kỳ dễ đánh mất lý trí.”
“Sau đó anh cũng chưa từng gặp lại người phụ nữ đó nữa phải không? Sau đó em vẫn luôn cảm thấy, em đã dàn xếp cho anh nhiều phụ nữ như thế rồi, chỉ duy nhất một lần đó là em cảm thấy mình giải quyết không tốt lắm, bởi vì em đã đuổi cô ta khỏi trường.”
“Nếu bị trường trung học phụ thuộc buộc thôi học thì cũng rất nghiêm trọng, cô ta vốn không thể tiếp tục học ở thủ đô được nữa. Những người phụ nữ hay mưu toan tính kế anh lúc bình thường thì em đều sẽ lấy tiền ra dụ dỗ hoặc là uy hiếp, khiến cho đối phương biết khó mà lui, nhưng em lại lợi dụng quyền lực để khiến cho cô ta không còn chỗ dừng chân ở thủ đô nữa.”
“Anh hiểu rồi, nói cho cùng, ở trong mắt em, anh vẫn còn kiếm xa sự cẩn thận và lý trí của em.” Lục Minh Viễn nhướng mày, dập tắt tàn thuốc. Lúc xoay người, hắn tiến đến bên tai Tống Nam, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên vành tai Tống Nam, nói: “Em thật là một kẻ tàn nhẫn, anh chúc em thăng chức thuận lợi, Tống Nam.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.