Mạt Thế: Hóa Ra Đây Không Phải Truyện Cán Bộ Cao Cấp
Chương 35: Cô Muốn Sống Sót Sao?
Rowen
30/05/2024
Lâm Chí cắn vào phần thịt mềm mại sau gáy Tống Nam, hết miếng này đến miếng khác, đầu lưỡi dịu dàng quét qua những vùng nhạy cảm đó, khiến cả người Tống Nam mềm nhũn như một quả bóng, tựa vào trong vòng tay Lâm Chi.
Lâm Chí tắt vòi nước, giơ tay đỡ cằm Tống Nam, nghiêng đầu cô sang một bên, từ phía sau hôn lên môi cô. Nước bọt trong miệng quyện vào nhau, đầu lưỡi của Lâm Chí trêu chọc phần thịt mềm trong miệng Tống Nam, nhiệt độ trong không khí dần dần tăng lên.
Một tay khác cách lớp áo lông đang nhào nặn cặp vú mềm mại của Tống Nam, đầu gối của anh ta để ở giữa hai chân Tống Nam.
Nhìn thấy lỗ tai Tống Nam dần dần đỏ lên, Lâm Chí chậm rãi nhếch lên khóe môi, sau đó mới buông lỏng cánh môi cô ra.
“Chúng ta đã đến một thời đại mới. Đây là thế giới mà em chết hoặc tôi chết. Hãy sống tốt nhé, đồng nghiệp Tống Nam. Tâm của em nhất định phải lạnh lùng đến mức chỉ để ý đến mạng sống của chính mình.” Lâm Chí bình tĩnh nói như đang giảng bài.
Tống Nam lẩm bẩu làu nhàu như đang nói với chính mình: “Nhưng việc này không dễ làm như vậy.”
Lâm Chí nhéo cằm Tống Nam, yêu cầu cô nhìn mình trong gương: “Nhìn mình và tự hỏi bản thân xem, mình có muốn sống không?”
Tống Nam nhìn mình trong gương, khuôn mặt xa lạ dần dần trở thành của chính mình, hai tay chậm rãi nắm chặt, nói từng chữ: “Tôi muốn sống! Tôi phải sống!” Cô đã chết một lần rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội sống thứ hai do ông trời ban cho!
Lâm Chí mỉm cười: “Em nói đúng, đặt mạng sống của mình lên hàng đầu thì em nhất định sẽ không sợ hãi.” Anh ta cụp mắt xuống. Phản ứng căng thẳng sau khi giết người của mỗi người là khác nhau, nhưng người càng tốt bụng thì càng dễ bị tổn thương nặng nề. Lúc này, Tống Nam hẳn là như vậy, nội tâm càng mạnh mẽ trước mọi khó khăn phía trước.
Tống Nam mím môi, trái tim vốn đang đập kịch liệt cuối cùng cũng quay lại hoạt động bình thường, ôm Lâm Chí một cách trịnh trọng, thì thầm vào tai anh ta: “Cảm ơn giáo sư Lâm.”
Lâm Chí vỗ vỗ lưng Tống Nam: “Được rồi, rửa mặt đi, chúng ta cứ theo kế hoạch của em mà đi.”
Tống Nam mở vòi, lấy một vốc nước lạnh tạt thẳng vào mặt mình, muốn sống sót chỉ có thể bình tĩnh cảnh giác. Những gì cô đang phải đối mặt bây giờ là một thế giới có thật, và cô cũng là một người nhỏ bé trong thế giới này đã bước vào ngày tận thế, cô chỉ có thể cố gắng chấp nhận thế giới mới này đi nghênh đón số phận tàn khốc hơn cùng những thách thức khó khăn.
Sau khi rửa mặt xong, Lâm Chí và Tống Nam bước ra khỏi phòng y tế, chào Lục Minh Viễn và Tô Khả ở cửa, sau đó Tống Nam lấy khẩu súng lục bên thắt lưng ra đưa cho Lục Minh Viễn: “Anh Viễn, anh cầm lấy. Cùng Tô Khả, Thanh Tử và Lộ Dương Hạ đi đến bãi đậu xe, Lộ Dương Hạ có xe riêng, tìm được xe thì không cần lo lắng, lái xe đến cổng trại huấn luyện cứu hỏa bên cạnh. Tôi và giáo sư Lâm sẽ vào tìm chút công cụ cứu viện, nói không chừng sau này có thể sẽ có ích.”
Sau đó cô lại móc từ trong túi lấy ra chiếc bộ đàm mà Lâm Chí làm ra đưa cho Lục Minh Viễn: “Cái này trong tay Thanh Tử có một cái, có vấn đề gì thì có thể liên lạc với nhau qua cái này.”
Lục Minh Viễn gật đầu, tháo băng đạn trong súng ra, đếm số đạn bên trong rồi quay đầu nhìn Tống Nam: “Còn đạn nữa không?”
Lâm Chí tắt vòi nước, giơ tay đỡ cằm Tống Nam, nghiêng đầu cô sang một bên, từ phía sau hôn lên môi cô. Nước bọt trong miệng quyện vào nhau, đầu lưỡi của Lâm Chí trêu chọc phần thịt mềm trong miệng Tống Nam, nhiệt độ trong không khí dần dần tăng lên.
Một tay khác cách lớp áo lông đang nhào nặn cặp vú mềm mại của Tống Nam, đầu gối của anh ta để ở giữa hai chân Tống Nam.
Nhìn thấy lỗ tai Tống Nam dần dần đỏ lên, Lâm Chí chậm rãi nhếch lên khóe môi, sau đó mới buông lỏng cánh môi cô ra.
“Chúng ta đã đến một thời đại mới. Đây là thế giới mà em chết hoặc tôi chết. Hãy sống tốt nhé, đồng nghiệp Tống Nam. Tâm của em nhất định phải lạnh lùng đến mức chỉ để ý đến mạng sống của chính mình.” Lâm Chí bình tĩnh nói như đang giảng bài.
Tống Nam lẩm bẩu làu nhàu như đang nói với chính mình: “Nhưng việc này không dễ làm như vậy.”
Lâm Chí nhéo cằm Tống Nam, yêu cầu cô nhìn mình trong gương: “Nhìn mình và tự hỏi bản thân xem, mình có muốn sống không?”
Tống Nam nhìn mình trong gương, khuôn mặt xa lạ dần dần trở thành của chính mình, hai tay chậm rãi nắm chặt, nói từng chữ: “Tôi muốn sống! Tôi phải sống!” Cô đã chết một lần rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội sống thứ hai do ông trời ban cho!
Lâm Chí mỉm cười: “Em nói đúng, đặt mạng sống của mình lên hàng đầu thì em nhất định sẽ không sợ hãi.” Anh ta cụp mắt xuống. Phản ứng căng thẳng sau khi giết người của mỗi người là khác nhau, nhưng người càng tốt bụng thì càng dễ bị tổn thương nặng nề. Lúc này, Tống Nam hẳn là như vậy, nội tâm càng mạnh mẽ trước mọi khó khăn phía trước.
Tống Nam mím môi, trái tim vốn đang đập kịch liệt cuối cùng cũng quay lại hoạt động bình thường, ôm Lâm Chí một cách trịnh trọng, thì thầm vào tai anh ta: “Cảm ơn giáo sư Lâm.”
Lâm Chí vỗ vỗ lưng Tống Nam: “Được rồi, rửa mặt đi, chúng ta cứ theo kế hoạch của em mà đi.”
Tống Nam mở vòi, lấy một vốc nước lạnh tạt thẳng vào mặt mình, muốn sống sót chỉ có thể bình tĩnh cảnh giác. Những gì cô đang phải đối mặt bây giờ là một thế giới có thật, và cô cũng là một người nhỏ bé trong thế giới này đã bước vào ngày tận thế, cô chỉ có thể cố gắng chấp nhận thế giới mới này đi nghênh đón số phận tàn khốc hơn cùng những thách thức khó khăn.
Sau khi rửa mặt xong, Lâm Chí và Tống Nam bước ra khỏi phòng y tế, chào Lục Minh Viễn và Tô Khả ở cửa, sau đó Tống Nam lấy khẩu súng lục bên thắt lưng ra đưa cho Lục Minh Viễn: “Anh Viễn, anh cầm lấy. Cùng Tô Khả, Thanh Tử và Lộ Dương Hạ đi đến bãi đậu xe, Lộ Dương Hạ có xe riêng, tìm được xe thì không cần lo lắng, lái xe đến cổng trại huấn luyện cứu hỏa bên cạnh. Tôi và giáo sư Lâm sẽ vào tìm chút công cụ cứu viện, nói không chừng sau này có thể sẽ có ích.”
Sau đó cô lại móc từ trong túi lấy ra chiếc bộ đàm mà Lâm Chí làm ra đưa cho Lục Minh Viễn: “Cái này trong tay Thanh Tử có một cái, có vấn đề gì thì có thể liên lạc với nhau qua cái này.”
Lục Minh Viễn gật đầu, tháo băng đạn trong súng ra, đếm số đạn bên trong rồi quay đầu nhìn Tống Nam: “Còn đạn nữa không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.