Chương 30
Cân
20/11/2021
Tô Chu chưa đi được vài bước thì nghe tiếng Dương Tĩnh hấp tấp gọi.
"Chu ca ca..."
Tô Chu ngoái đầu lại, nheo mắt hỏi.
"Còn có việc?"
Dương Tĩnh định trả lời thì Tố Tĩnh Phi đã chen ngang.
"Hắn muốn thì cứ đi a, đường đường là đàn ông mà chối bỏ trách nhiệm với đồng đội, tham sống sợ chết thì chúng ta cần gì phải giữ lại?"
Tô Chu muốn bật cười trước lời nói của Tố Tĩnh Phi, cô ta từ khi bắt đầu hành trình thì đã là một người trong suốt, im lặng và kiệm lời, từ khi nào mà nói nhiều như vậy? Phải chăng ngay từ lúc đầu liền là giả trang?
Mang thù vì cô không cứu họ lúc nãy? Mà nếu lúc nãy cô không cứu thì họ có sống đến bây giờ được sao, đúng là lấy oán trả ơn.
Tô Chu nhún nhẹ vai, vuốt đầu Tiểu Thi lơ đễnh xoay người đi.
"Cứ ngồi đó mâu thuẫn đi, từ bây giờ ai đi đường nấy, còn nữa... ta không phải đàn ông trong miệng các ngươi nói, ta là nữ!"
Nói đến đoạn này Tô Chu quay đầu lại nhìn Dương Tịnh cùng Diệp Lăng.
"Suốt chặng đường, để một người con gái bảo vệ... cảm nghĩ của các ngươi thế nào?"
Câu nói này, cô dành tặng cho cả hai.
Mong rằng sẽ thông được bộ não đông cứng của bọn họ.
Không còn phương tiện di chuyển, Tô Chu trực tiếp dùng biến dị tốc tộ, như một cơ gió thổi đi. Thoáng cái đã không còn dấu vết, để lại một đám người còn hỗn độn trước gió...
Ai mà ngờ người có sức mạnh ghê gớm đó là một người con gái!
Không hiểu sao khi biết được tin này, một tảng đá đè nặng trong lòng Dương Tịnh được gỡ xuống.
Một cảm giác vui sướng không rõ vì sao lại xuất hiện, nhưng tiếc là hắn không thể giữ lại Tô Chu để làm cho rõ cảm xúc ấy là gì.
...
Đi được một đoạn khá xa, Tô Chu dừng lại ngồi tựa lưng vào một gốc cây, lấy ra vài viên tinh hạch cuối cùng còn sót lại đưa Tiểu Thi, nó đói rồi.
Tiểu Thi dùng hàm răng nhỏ không ngừng gặm nhắm, ánh mắt híp lại thỏa mãn.
Cô không khỏi đưa tay lên xoa mạnh trên đầu nó làm đầu tóc rối tung, vật nhỏ này thật dễ thỏa mãn bản thân, đó cũng là nguyên nhân vì sao cô lựa chọn Tiểu Thi mà không lựa chọn những người đó.
Vì lòng tham của con người là vô đáy, mà lòng tham của tang thi thì chỉ bằng vài viên tinh hạch, vài kg thịt người. Con người luôn ẩn tàn một mối nguy hiểm là phản bội, còn tang thi thì không, chúng vô tri chỉ biết trung thành với những kẻ mạnh hơn chúng.
Như lòng trung thành của nhân dân và quan lại với vua trong thời Phong Kiến.
Vì vậy, cô chọn Tiểu Thi thay vì chọn bọn họ.
Sống lại một lần cô không muốn lại phải mạo hiểm đặt niềm tin vào con người nữa.
Tiểu Thi ăn xong, cô cho nó vào không gian để tiện di chuyển. Chuẩn bị cho một chuyến đi dài không dừng lại đến căn cứ Z. Khu căn cứ dành cho người sống sót lớn nhất bây giờ.
....
Căn cứ Z nằm tại ngoại ô thành phố Z, trước kia là một khu căn cứ quân sự của đất nước. Trang bị đầy đủ tiện nghi súng ống đạn dược, mạt thế đến, nó cũng trở thành nơi lý tưởng nhất để sinh sống.
Một chiếc xe Jeep băng nhanh trên đường cái, cửa kính chống đạn hạ xuống, bên trong nâng lên vài cây súng, họ đồng loạt ăn ý bật chế độ bắn liên thanh.
Không ai bảo ai cùng giải quyết tang thi hai bên lề đường, xe đi đến đâu tang thi đổ gục đến đó. Hành động vô cùng chuyên nghiệp
Thân xe tràn đầy vết trầy xước, máu và thịt trộn lẫn với nhau, cũng không biết đó là của tang thi hay của con người, tất cả chứng minh cho họ vừa trải qua một nơi đáng sợ như địa ngục.
Xe tăng nhanh tốc độ rồi chạy thẳng vào căn cứ Z, lính gác có vẻ đã quá quen với việc này, nhanh chóng mở cổng gập người cúi chào, xe phanh gấp lại kéo thành một đường dài trên mặt đất, kĩ thuật trôi xe vô cùng khiến người phải khâm phục.
Trên xe nhanh chống di chuyển xuống bốn người, mặc quân phục đã dính máu đến mức không nhìn ra màu sắc nhưng gương mặt vẫn không chút tỏ vẻ khó chịu.
Một người cúi xuống mở cửa xe, một đôi chân dài thẳng tắp xuất hiện trong mắt mọi người.
Từ căn cứ chạy ra một vài người. Cúi đầu kính cẩn.
"Triệu gia"
"Triệu gia"
Người được gọi là Triệu gia gương mặt lạnh lẽo đi lướt qua, quăng cho một người trong đó cái áo khoác dính đầy máu, lộ ra bên trong là chiếc áo quân phục bó sát người lộ ra từng cơ bắp săn chắc của cơ thể.
Người này cất từng bước sải dài. Mắt nhìn về phía trước cất giọng trầm thấp hỏi.
"Gần đây có việc gì quan trọng diễn ra?"
Người sau nhanh chóng đuổi kịp, nhanh nhẹn trả lời.
"Thưa Triệu Gia, gần đây có thêm một tốp người từ nơi khác đến, trong đó có ba người có dị năng, họ muốn vào trong khu đặc biệt"
Khu đặc biệt là nơi dành cho những người có dị năng nổi bật và cống hiến nhiều cho căn cứ, đa số là những người có địa vị trước và sau mạt thế.
"Căn cứ không thiếu người có dị năng, cứ xắp xếp theo bình thường, lần sau đừng hỏi vấn đề này nữa"
"Vâng Triệu gia"
Người đi sau trả lời rồi dừng chân lại khi thấy Triệu gia bước vào một căn phòng lớn. Đó là địa bàn của Triệu gia không được phép vào. Trong khi hắn còn nhiều điều muốn báo, ai cứu hắn đi a...
"Chu ca ca..."
Tô Chu ngoái đầu lại, nheo mắt hỏi.
"Còn có việc?"
Dương Tĩnh định trả lời thì Tố Tĩnh Phi đã chen ngang.
"Hắn muốn thì cứ đi a, đường đường là đàn ông mà chối bỏ trách nhiệm với đồng đội, tham sống sợ chết thì chúng ta cần gì phải giữ lại?"
Tô Chu muốn bật cười trước lời nói của Tố Tĩnh Phi, cô ta từ khi bắt đầu hành trình thì đã là một người trong suốt, im lặng và kiệm lời, từ khi nào mà nói nhiều như vậy? Phải chăng ngay từ lúc đầu liền là giả trang?
Mang thù vì cô không cứu họ lúc nãy? Mà nếu lúc nãy cô không cứu thì họ có sống đến bây giờ được sao, đúng là lấy oán trả ơn.
Tô Chu nhún nhẹ vai, vuốt đầu Tiểu Thi lơ đễnh xoay người đi.
"Cứ ngồi đó mâu thuẫn đi, từ bây giờ ai đi đường nấy, còn nữa... ta không phải đàn ông trong miệng các ngươi nói, ta là nữ!"
Nói đến đoạn này Tô Chu quay đầu lại nhìn Dương Tịnh cùng Diệp Lăng.
"Suốt chặng đường, để một người con gái bảo vệ... cảm nghĩ của các ngươi thế nào?"
Câu nói này, cô dành tặng cho cả hai.
Mong rằng sẽ thông được bộ não đông cứng của bọn họ.
Không còn phương tiện di chuyển, Tô Chu trực tiếp dùng biến dị tốc tộ, như một cơ gió thổi đi. Thoáng cái đã không còn dấu vết, để lại một đám người còn hỗn độn trước gió...
Ai mà ngờ người có sức mạnh ghê gớm đó là một người con gái!
Không hiểu sao khi biết được tin này, một tảng đá đè nặng trong lòng Dương Tịnh được gỡ xuống.
Một cảm giác vui sướng không rõ vì sao lại xuất hiện, nhưng tiếc là hắn không thể giữ lại Tô Chu để làm cho rõ cảm xúc ấy là gì.
...
Đi được một đoạn khá xa, Tô Chu dừng lại ngồi tựa lưng vào một gốc cây, lấy ra vài viên tinh hạch cuối cùng còn sót lại đưa Tiểu Thi, nó đói rồi.
Tiểu Thi dùng hàm răng nhỏ không ngừng gặm nhắm, ánh mắt híp lại thỏa mãn.
Cô không khỏi đưa tay lên xoa mạnh trên đầu nó làm đầu tóc rối tung, vật nhỏ này thật dễ thỏa mãn bản thân, đó cũng là nguyên nhân vì sao cô lựa chọn Tiểu Thi mà không lựa chọn những người đó.
Vì lòng tham của con người là vô đáy, mà lòng tham của tang thi thì chỉ bằng vài viên tinh hạch, vài kg thịt người. Con người luôn ẩn tàn một mối nguy hiểm là phản bội, còn tang thi thì không, chúng vô tri chỉ biết trung thành với những kẻ mạnh hơn chúng.
Như lòng trung thành của nhân dân và quan lại với vua trong thời Phong Kiến.
Vì vậy, cô chọn Tiểu Thi thay vì chọn bọn họ.
Sống lại một lần cô không muốn lại phải mạo hiểm đặt niềm tin vào con người nữa.
Tiểu Thi ăn xong, cô cho nó vào không gian để tiện di chuyển. Chuẩn bị cho một chuyến đi dài không dừng lại đến căn cứ Z. Khu căn cứ dành cho người sống sót lớn nhất bây giờ.
....
Căn cứ Z nằm tại ngoại ô thành phố Z, trước kia là một khu căn cứ quân sự của đất nước. Trang bị đầy đủ tiện nghi súng ống đạn dược, mạt thế đến, nó cũng trở thành nơi lý tưởng nhất để sinh sống.
Một chiếc xe Jeep băng nhanh trên đường cái, cửa kính chống đạn hạ xuống, bên trong nâng lên vài cây súng, họ đồng loạt ăn ý bật chế độ bắn liên thanh.
Không ai bảo ai cùng giải quyết tang thi hai bên lề đường, xe đi đến đâu tang thi đổ gục đến đó. Hành động vô cùng chuyên nghiệp
Thân xe tràn đầy vết trầy xước, máu và thịt trộn lẫn với nhau, cũng không biết đó là của tang thi hay của con người, tất cả chứng minh cho họ vừa trải qua một nơi đáng sợ như địa ngục.
Xe tăng nhanh tốc độ rồi chạy thẳng vào căn cứ Z, lính gác có vẻ đã quá quen với việc này, nhanh chóng mở cổng gập người cúi chào, xe phanh gấp lại kéo thành một đường dài trên mặt đất, kĩ thuật trôi xe vô cùng khiến người phải khâm phục.
Trên xe nhanh chống di chuyển xuống bốn người, mặc quân phục đã dính máu đến mức không nhìn ra màu sắc nhưng gương mặt vẫn không chút tỏ vẻ khó chịu.
Một người cúi xuống mở cửa xe, một đôi chân dài thẳng tắp xuất hiện trong mắt mọi người.
Từ căn cứ chạy ra một vài người. Cúi đầu kính cẩn.
"Triệu gia"
"Triệu gia"
Người được gọi là Triệu gia gương mặt lạnh lẽo đi lướt qua, quăng cho một người trong đó cái áo khoác dính đầy máu, lộ ra bên trong là chiếc áo quân phục bó sát người lộ ra từng cơ bắp săn chắc của cơ thể.
Người này cất từng bước sải dài. Mắt nhìn về phía trước cất giọng trầm thấp hỏi.
"Gần đây có việc gì quan trọng diễn ra?"
Người sau nhanh chóng đuổi kịp, nhanh nhẹn trả lời.
"Thưa Triệu Gia, gần đây có thêm một tốp người từ nơi khác đến, trong đó có ba người có dị năng, họ muốn vào trong khu đặc biệt"
Khu đặc biệt là nơi dành cho những người có dị năng nổi bật và cống hiến nhiều cho căn cứ, đa số là những người có địa vị trước và sau mạt thế.
"Căn cứ không thiếu người có dị năng, cứ xắp xếp theo bình thường, lần sau đừng hỏi vấn đề này nữa"
"Vâng Triệu gia"
Người đi sau trả lời rồi dừng chân lại khi thấy Triệu gia bước vào một căn phòng lớn. Đó là địa bàn của Triệu gia không được phép vào. Trong khi hắn còn nhiều điều muốn báo, ai cứu hắn đi a...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.