Chương 36
Cân
20/11/2021
(Lâu quá không đăng chương mới, nhắc lại cho mọi người nhớ chút xíu kịch tình ở chương trước: Triệu Thiên Mạch gọi Tô Chu đến phòng làm việc để nhờ cô giúp đỡ bảo vệ đệ đệ nhà hắn, có vậy thôi :)))
Sau khi nghe Tô Chu trả lời Triệu Thiên Mạch liền hiểu người này không đồng ý, hắn nhăn mày sầu não, mặc dù đã biết trước kết cục nhưng hắn vẫn cố chấp muốn nhờ, làm ca ca hắn làm sao không lo cho bản thân đệ đệ. Sự việc hôm trước diễn ra khiến trong lòng hắn nhấc lên sóng dữ, đệ đệ tuổi còn quá nhỏ mà hắn thì trăm công nghìn việc không thể nào bảo vệ hắn mọi lúc mọi nơi.
Càng nghĩ chân mày Triệu Thiên Mạch càng nhíu sâu, muốn thương lượng với người có thực lực thật khó, thương lượng với người con gái nhìn như vô hại trước mặt càng khó hơn, với gương mặt bình thản đó ngươi căn bản không thể nhìn ra cô ta muốn gì.
Muốn lương thực? Người ta có thực lực, chỉ cần bỏ ra chút thời gian mạo hiểm sẽ có. Muốn tinh hạch?
Ánh mắt Triệu Thiên Mạch sáng lên nhìn về phía Tô Chu.
"Ta sẽ cung cấp cho ngươi tinh hạch tang thi! Thế nào? Ngươi vừa lòng đi?"
Tô Chu nhàn nhã dùng tay vuốt cằm, ánh mắt như có như không nhìn về phía Triệu Tiểu Mạch, bày ra một bộ dáng do dự.
"Cái này... Ngươi có thể ước định số lượng sao?"
"Nói vậy ngươi đã đồng ý?"
Triệu Thiên Mạch nhướng mày, một bộ ta liền biết ngươi sẽ động tâm nói.
Tô Chu quả thật động tâm, ai đời lại đi chê bản thân có thêm tinh hạch, dù gì cũng chỉ là giữ một đứa nhóc.
Nhưng cô cũng không đồng ý ngay, cô còn muốn nâng lên giá.
Tô Chu giơ lên hai ngón tay quơ quơ trước mặt Triệu Thiên Mạch.
"Mỗi tháng ba mươi viên tinh hạch cấp hai không phân biệt thuộc tính, thế nào?"
Triệu Thiên Mạch nuốt một ngụm nước bọt, bất đắc dĩ đồng ý, hắn cũng không thể bỏ mặc đệ đệ nguy hiểm a...
Thương thảo thành công Tô Chu cũng không ở lại, từ chối lời mời ở lại dùng bữa của hai huynh đệ Triệu gia, cô trực tiếp đứng dậy từ trên ghế chào tạm biệt rồi nhàn nhã ra khỏi phòng.
Cửa phòng lớn khép lại, Tô Chu liền mặt không cảm xúc lấy ra trên đế giày một bộ máy nghe lén hình chip siêu nhỏ. Nhếch miệng cười khinh bỉ, chút trò hề này còn đòi qua được mắt cô, quả thật ấu trĩ!
Tô Chu ánh mắt băng lãnh bóp nát trên tay con chip, nó liền nát thành bụi phấn rơi lả tả trên sàn nhà, bị cô giẫm đạp bước qua.
Về đến phòng, Tô Chu liền cảm thấy không ổn. Không gian hình như có một nguồn năng lượng bạo động, từng luồng từng luồng nguyên tố trong không khí không ngừng hướng vào trong, bị không gian hấp thu toàn vẹn.
Cô vội vàng vào trong, ngoài những vật tư mà cô thu thập thì không còn gì khác, Tiểu Thi ở đâu?
Tô Chu đem tất cả không gian lục lại một lần rồi thêm một lần. Hoàn toàn không có! Không khí hắc ám xen lẫn quang minh từ bên ngoài cuồn cuộn tiến vào khiến cô không khoẻ, từ khi chết đi, cô đối với quang minh có một loại bản năng tránh né.
Tô Chu đem không gian nhìn kĩ một lần, đột nhiên xuất hiện từng luồng sáng trắng, chúng hội tụ lại thành từng thanh kiếm hướng Tô Chu đâm tới.
Chuyện kinh khủng là cô hoàn toàn bị không chế! Không có khả năng động đậy. Tô Chu đứng như phỗng trợn mắt nhìn từng thanh gươm ánh sáng tiến nhập vào cơ thể mình, quang dị năng có tác dụng thanh tẩy, đối với tang thi có ảnh hưởng mạnh mẽ, thanh tẩy đến mức cơ thể chảy rữa không còn hình dạng!
Vùng bụng của Tô Chu đã không thể nhìn ra hình dạng, thối rữa đi vùng thịt lộ ra nội tạng bên trong. Thanh gươm ánh sáng vẫn không có dấu hiệu dừng lại, từng cái từng cái đâm thẳng vào.
Mồ hôi như hạt đậu không ngừng rơi ra trên trán Tô Chu, cô cắn môi ẩn nhẫn nhưng không khỏi bật ra từng tiếng thét nhỏ. Cơ thể run lên bần bật, máu đen ồ ạt chảy ra ngoài.
Đây có lẽ là thời gian đau đớn và kéo dài lâu nhất mà Tô Chu từng trải qua.
Cả cơ thể nằm dài trên nền đất, chỉ còn đôi mắt sáng mắt nhìn chằm chằm vào không gian u ám.
Bùng một cái, cơ thể Tô Chu bộc phát ra từng đạo ánh sáng.
"Aaaaaaa..."
Chẳng thể kiềm chế được, Tô Chu thét lớn rồi lâm vào bóng tối.
Ánh sáng dần dần rút lui, da thịt thối rữa lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần dần khép lại, so với trước kia càng thêm trắng mịn sáng bóng, chỉ là không có sắc hồng.
Cả cơ thể như được tái tạo lại một lần, cộng thêm một phần thánh khiết.
Tô Chu từ từ mở ra mắt, trong đầu nhiều thêm một phần trí nhớ xa lạ.
Dị năng truyền thừa!
(Sao khi thoát khỏi bệnh lười biến thì ta đã trở lại, vô cùng xin lỗi nha... Hứa sẽ ra chương đều đều... TvT)
Sau khi nghe Tô Chu trả lời Triệu Thiên Mạch liền hiểu người này không đồng ý, hắn nhăn mày sầu não, mặc dù đã biết trước kết cục nhưng hắn vẫn cố chấp muốn nhờ, làm ca ca hắn làm sao không lo cho bản thân đệ đệ. Sự việc hôm trước diễn ra khiến trong lòng hắn nhấc lên sóng dữ, đệ đệ tuổi còn quá nhỏ mà hắn thì trăm công nghìn việc không thể nào bảo vệ hắn mọi lúc mọi nơi.
Càng nghĩ chân mày Triệu Thiên Mạch càng nhíu sâu, muốn thương lượng với người có thực lực thật khó, thương lượng với người con gái nhìn như vô hại trước mặt càng khó hơn, với gương mặt bình thản đó ngươi căn bản không thể nhìn ra cô ta muốn gì.
Muốn lương thực? Người ta có thực lực, chỉ cần bỏ ra chút thời gian mạo hiểm sẽ có. Muốn tinh hạch?
Ánh mắt Triệu Thiên Mạch sáng lên nhìn về phía Tô Chu.
"Ta sẽ cung cấp cho ngươi tinh hạch tang thi! Thế nào? Ngươi vừa lòng đi?"
Tô Chu nhàn nhã dùng tay vuốt cằm, ánh mắt như có như không nhìn về phía Triệu Tiểu Mạch, bày ra một bộ dáng do dự.
"Cái này... Ngươi có thể ước định số lượng sao?"
"Nói vậy ngươi đã đồng ý?"
Triệu Thiên Mạch nhướng mày, một bộ ta liền biết ngươi sẽ động tâm nói.
Tô Chu quả thật động tâm, ai đời lại đi chê bản thân có thêm tinh hạch, dù gì cũng chỉ là giữ một đứa nhóc.
Nhưng cô cũng không đồng ý ngay, cô còn muốn nâng lên giá.
Tô Chu giơ lên hai ngón tay quơ quơ trước mặt Triệu Thiên Mạch.
"Mỗi tháng ba mươi viên tinh hạch cấp hai không phân biệt thuộc tính, thế nào?"
Triệu Thiên Mạch nuốt một ngụm nước bọt, bất đắc dĩ đồng ý, hắn cũng không thể bỏ mặc đệ đệ nguy hiểm a...
Thương thảo thành công Tô Chu cũng không ở lại, từ chối lời mời ở lại dùng bữa của hai huynh đệ Triệu gia, cô trực tiếp đứng dậy từ trên ghế chào tạm biệt rồi nhàn nhã ra khỏi phòng.
Cửa phòng lớn khép lại, Tô Chu liền mặt không cảm xúc lấy ra trên đế giày một bộ máy nghe lén hình chip siêu nhỏ. Nhếch miệng cười khinh bỉ, chút trò hề này còn đòi qua được mắt cô, quả thật ấu trĩ!
Tô Chu ánh mắt băng lãnh bóp nát trên tay con chip, nó liền nát thành bụi phấn rơi lả tả trên sàn nhà, bị cô giẫm đạp bước qua.
Về đến phòng, Tô Chu liền cảm thấy không ổn. Không gian hình như có một nguồn năng lượng bạo động, từng luồng từng luồng nguyên tố trong không khí không ngừng hướng vào trong, bị không gian hấp thu toàn vẹn.
Cô vội vàng vào trong, ngoài những vật tư mà cô thu thập thì không còn gì khác, Tiểu Thi ở đâu?
Tô Chu đem tất cả không gian lục lại một lần rồi thêm một lần. Hoàn toàn không có! Không khí hắc ám xen lẫn quang minh từ bên ngoài cuồn cuộn tiến vào khiến cô không khoẻ, từ khi chết đi, cô đối với quang minh có một loại bản năng tránh né.
Tô Chu đem không gian nhìn kĩ một lần, đột nhiên xuất hiện từng luồng sáng trắng, chúng hội tụ lại thành từng thanh kiếm hướng Tô Chu đâm tới.
Chuyện kinh khủng là cô hoàn toàn bị không chế! Không có khả năng động đậy. Tô Chu đứng như phỗng trợn mắt nhìn từng thanh gươm ánh sáng tiến nhập vào cơ thể mình, quang dị năng có tác dụng thanh tẩy, đối với tang thi có ảnh hưởng mạnh mẽ, thanh tẩy đến mức cơ thể chảy rữa không còn hình dạng!
Vùng bụng của Tô Chu đã không thể nhìn ra hình dạng, thối rữa đi vùng thịt lộ ra nội tạng bên trong. Thanh gươm ánh sáng vẫn không có dấu hiệu dừng lại, từng cái từng cái đâm thẳng vào.
Mồ hôi như hạt đậu không ngừng rơi ra trên trán Tô Chu, cô cắn môi ẩn nhẫn nhưng không khỏi bật ra từng tiếng thét nhỏ. Cơ thể run lên bần bật, máu đen ồ ạt chảy ra ngoài.
Đây có lẽ là thời gian đau đớn và kéo dài lâu nhất mà Tô Chu từng trải qua.
Cả cơ thể nằm dài trên nền đất, chỉ còn đôi mắt sáng mắt nhìn chằm chằm vào không gian u ám.
Bùng một cái, cơ thể Tô Chu bộc phát ra từng đạo ánh sáng.
"Aaaaaaa..."
Chẳng thể kiềm chế được, Tô Chu thét lớn rồi lâm vào bóng tối.
Ánh sáng dần dần rút lui, da thịt thối rữa lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần dần khép lại, so với trước kia càng thêm trắng mịn sáng bóng, chỉ là không có sắc hồng.
Cả cơ thể như được tái tạo lại một lần, cộng thêm một phần thánh khiết.
Tô Chu từ từ mở ra mắt, trong đầu nhiều thêm một phần trí nhớ xa lạ.
Dị năng truyền thừa!
(Sao khi thoát khỏi bệnh lười biến thì ta đã trở lại, vô cùng xin lỗi nha... Hứa sẽ ra chương đều đều... TvT)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.