Chương 41
Cân
20/11/2021
Ánh sáng yếu ớt từ khe rèm cửa chiếu vào mặt Tô Chu tạo thành một đường ngang mở ảo, cô lập tức khó chịu mở ra mắt, cái cảm giác ấm áp này luôn nhường nhân hoảng hốt, không chân thật.
Lại nhớ đến hôm nay phải đến Mạc gia nhận việc tìm người, Tô Chu liền từ giường ngồi dậy, hai chân bắt đầu bày ra một tư thế khó khăn để thư giản gân cốt, hai tay dài luồng ra phía sau gáy ngửa đầu ra sau, đến khi nghe một tiếng răng rắc mới thở phào nhẹ nhõm.
Cơ thể này vốn đã chết, xương cốt nếu không hoạt động sẽ trở nên cứng ngắc, đến lúc đó đừng nói là giết người, ngay cả đi đứng cũng sẽ khó khăn.
Cô thay đổi một thân vận động phục màu xám tro, lại đội lên mũ lưỡi trai rồi bước ra khỏi cửa.
Trên đường đụng phải một người quen, là Triệu Tiểu Mạch, bên cạnh là Cố Lâm.
Cố Lâm khi nhìn thấy Tô Chu rõ ràng là thở ra một hơi, dẫn Triệu Tiểu Mạch hướng về phía cô đi đến.
"Tô tiểu thư, ta mang tiểu thiếu gia đến cho ngày dạy bảo"
Tô Chu nhíu mày, cô bây giờ phải đi ra ngoài rồi, tại sao lại trùng hợp như vậy.
"Ta bây giờ phải đi làm một cái nhiệm vụ, ngươi xem có thể đợi đến khi ta về không?"
Tô Chu đã mở miệng dời ngày nên Cố Lâm cũng không khó xử, chỉ là có chút sầu não nhìn Triệu Tiểu Mạch phồng má giận dỗi đứng một bên.
Tô Chu cũng thấy vậy, nhướn mày hỏi.
"Hắn thế nào?"
Cố Lâm có chút buồn cười trả lời.
"Triệu gia sáng hôm nay đã ra ngoài sớm, chỉ để lại tin nhắn đưa tiểu thiếu gia đến bên người Tô tiểu thư, hôm nay lại là sinh nhật hắn, cho nên... Hắn dỗi"
Tô Chu cũng cảm thấy có chút buồn cười, con nít a... Quả thật vô ưu vô lo, một chút cũng không bị mạt thế ảnh hưởng.
"Ta sẽ tận lực về sớm, ngươi bồi hắn một chút đi" Tô Chu hướng Cố Lâm nói, sau đó cúi thấp lưng mặt đối diện với Triệu Tiểu Mạch.
"Đợi ta về dạy ngươi một chút võ thuật cơ bản"
Triệu Tiểu Mạch ngước đầu nhìn cô.
"Ta đã học xong võ thuật cơ bản!"
Tô Chu nghĩ cũng phải, ca ca nhà hắn là người đứng đầu cả một khu căn cứ lớn, không thể nào hắn lại một chút võ thuật cũng không dạy cho đệ đệ nhà mình. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
"Vậy thì dùng súng? Không được... Sức giật quá lớn, ngươi còn nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến xương..."
"Ta muốn học súng!"
Triệu Tiểu Mạch chen ngang, hắn đã từng nhìn thấy ca ca dùng súng, quả thật khốc bạo. Nhìn như anh hùng!
Tô Chu gật đầu đáp ứng, chúc mừng sinh nhật hắn rồi dặn dò hắn ở nhà ngoan ngoãn đợi, được lời hứa từ tiểu nhóc con, Tô Chu mới hướng về Cố Lâm mở miệng.
"Ngươi có súng không? Đưa ta mượn một khẩu"
Lời nói không mang một chút ý thương lượng, chính là trắng trợn cướp cạn.
Cố Lâm không đường chối đưa ra khẩu súng nhỏ bằng bạc.
Tô Chu biết khẩu súng này, là loại Beretta-92 xuất xứ từ Italia. Lúc trước cô cũng có nghiên cứu qua súng đạn, cô thích ý chuyển động súng trên tay xoay vòng tròn, vỏ súng được làm từ composite để giảm trọng lượng, ngay cả nòng súng và các bộ phận chuyển động đều được mạ chrome để chống mài mòn, tầm bắn của cây này có thể lên đến 50m.
Không nghĩ Cố Lâm lại biết nhìn súng như thế.
Cố Lâm nhìn Tô Chu gương mặt thích thú liền biết cô hiểu rõ về súng, ánh mắt hắn như có điều suy nghĩ, một cô bé tuổi chưa tới 20 giết người không gớm tay, còn có đối với súng vô cùng am hiểu... Là sát thủ được đào tạo từ nhỏ sao?
Không để cho hắn suy nghĩ nhiều, Tô Chu cầm súng cất vào không gian rồi quay đầu bước đi.
Cô biết Cố Lâm đối với cô trước giờ đều không buông xuống cảnh giác, ngay cả Triệu Thiên Mạch cũng vậy, nhưng như thế thì liên quan gì đến cô?
Tô Chu nhún vai, leo lên xe gôn hướng về phía Mạc gia đi.
Mở cửa chính là Mạc Mông, nhìn thấy Tô Chu liền cung kính né qua đường nhường cô đi vào phòng khách.
Bên trong đã ngồi không ít người, có thể là người vào cuối cùng nên mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.
Gương mặt mọi người toát lên một tia ngoài ý muốn, không ngờ là một cô gái trẻ.
Tô Chu hướng mọi người gật đầu coi như chào hỏi rồi ngồi xuống ghế.
Phòng khách là một căn phòng lớn, hai bên trái phải bày hai hàng ghế, vị trí Tô Chu ngồi là đầu hàng bên phải. Ở giữa trên đài cao là một chiếc ghế lớn, người ngồi trên ghế là một lão giả, ngạo nghễ như đang ngồi trên ngai vàng.
Tô Chu kéo hạ mũ lưỡi trai tập trung nghe sơ lược tình hình mà Mạc Mông đang tóm tắt.
Mạc đại thiếu gia - Mạc Diệp Ân là hỏa hệ dị năng cấp 2, năm hôm trước nhận một cái nhiệm vụ khá nguy hiểm là chuyển dời kho vũ khí tại khu quân sự ở ngoại ô thành phố A về lại căn cứ Z.
Nghe đến đây, mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, thành phố A nha... Đó là địa ngục chân chính, lúc trước có phồn hoa bao nhiêu thì bây giờ kinh khủng bấy nhiêu, tùy tiện đi trên đường cũng thấy được tang thi cấp cao du đãng.
Nhưng Mạc Diệp Ân là đi ngoại ô, nơi đó tuy không ít tang thi nhưng đối với trung tâm thì an toàn rất nhiều, chưa nói đến việc căn cứ Z cách ngoại ô thành phố A không xa, đáng lý ra là cũng nên quay về, nhưng đã quá hạn thời gian năm ngày vẫn không thấy nhân. Sai người đi thu tin tức cũng một đi không trở lại!
Tô Chu ánh mắt lóe lóe... Là muốn đi thành phố A sao... Với thực lực cấp bốn trung kì của cô thì chưa chắc có thể nắm cả thành phố trong tay, cấp sáu! Ít nhất cô phải đạt cấp sáu!
Bây giờ đi trước ngoại ô, xem như nhìn thử căn cứ tương lai của bản thân, Tô Chu buồn cười nghĩ.
Mọi người xì xào bàn tán khả năng sống sót của Mạc Diệp Ân, lão giả ngồi trên ghế cao lúc này mới mở ra mắt, dùng ngón tay có tiết tấu gõ lên thành ghế, Mạc Mông biết ý cúi thấp đầu, lão nhân liền kê vào tai hắn nói nhỏ.
Mạc Mông gật đầu, lại đứng thẳng lưng hô to.
"Lần này nếu như không những tìm được người, ngay cả vũ khí cũng phải đem về tới, nếu đại gia thành công thì Mạc gia ta tuyệt không bạc đãi mọi người!"
Tô Chua kéo kéo khóe miệng, quả nhiên... Tìm lại vũ khí mới là việc quan trọng a... Mạc gia cũng không biết đang suy tính cái gì. Đương nhiên, tất cả đều không liên quan đến cô, bản thân vẫn là im lặng tìm người đi.
Mọi người thống nhất xong liền xuất phát, đi là bằng phương tiện của Mạc gia. Đội ngũ gồm mười người vừa đủ ngồi hai xe hơi bọc thép.
Trong đội ngũ mười người có tổng cộng sáu nam bốn nữ, trong đó có một người nữ là thủy dị năng cấp một, một người là dị năng hệ không gian cấp một trung kì, còn một người nữa là quang hệ dị năng, mang tính chữa khỏi cấp 1 đỉnh, người cuối cùng là Tô Chu, khi mọi người nhìn đến thẻ chứng minh thân phận của Tô Chu đều đồng loạt trừng mắt.
Dòng chữ lôi hệ dị năng cấp ba trùng trùng đánh thẳng vào đầu óc họ, nổi lên gợn sóng.
Cuối cùng ai cũng không nói gì thêm, chỉ là giao tiếp với Tô Chu không khỏi mang theo chút cẩn thận lấy lòng.
Còn lại là có một người nam mang thổ hệ dị năng cấp hai tương đối dùng được, hai người nam là biến dị lực lượng cấp 1 trung kì, còn lại ba người chính là người của Mạc gia, một người trong đó là Mạc Mông.
Đội ngũ ổn định sau liền tiến hành lên đường.
Lại nhớ đến hôm nay phải đến Mạc gia nhận việc tìm người, Tô Chu liền từ giường ngồi dậy, hai chân bắt đầu bày ra một tư thế khó khăn để thư giản gân cốt, hai tay dài luồng ra phía sau gáy ngửa đầu ra sau, đến khi nghe một tiếng răng rắc mới thở phào nhẹ nhõm.
Cơ thể này vốn đã chết, xương cốt nếu không hoạt động sẽ trở nên cứng ngắc, đến lúc đó đừng nói là giết người, ngay cả đi đứng cũng sẽ khó khăn.
Cô thay đổi một thân vận động phục màu xám tro, lại đội lên mũ lưỡi trai rồi bước ra khỏi cửa.
Trên đường đụng phải một người quen, là Triệu Tiểu Mạch, bên cạnh là Cố Lâm.
Cố Lâm khi nhìn thấy Tô Chu rõ ràng là thở ra một hơi, dẫn Triệu Tiểu Mạch hướng về phía cô đi đến.
"Tô tiểu thư, ta mang tiểu thiếu gia đến cho ngày dạy bảo"
Tô Chu nhíu mày, cô bây giờ phải đi ra ngoài rồi, tại sao lại trùng hợp như vậy.
"Ta bây giờ phải đi làm một cái nhiệm vụ, ngươi xem có thể đợi đến khi ta về không?"
Tô Chu đã mở miệng dời ngày nên Cố Lâm cũng không khó xử, chỉ là có chút sầu não nhìn Triệu Tiểu Mạch phồng má giận dỗi đứng một bên.
Tô Chu cũng thấy vậy, nhướn mày hỏi.
"Hắn thế nào?"
Cố Lâm có chút buồn cười trả lời.
"Triệu gia sáng hôm nay đã ra ngoài sớm, chỉ để lại tin nhắn đưa tiểu thiếu gia đến bên người Tô tiểu thư, hôm nay lại là sinh nhật hắn, cho nên... Hắn dỗi"
Tô Chu cũng cảm thấy có chút buồn cười, con nít a... Quả thật vô ưu vô lo, một chút cũng không bị mạt thế ảnh hưởng.
"Ta sẽ tận lực về sớm, ngươi bồi hắn một chút đi" Tô Chu hướng Cố Lâm nói, sau đó cúi thấp lưng mặt đối diện với Triệu Tiểu Mạch.
"Đợi ta về dạy ngươi một chút võ thuật cơ bản"
Triệu Tiểu Mạch ngước đầu nhìn cô.
"Ta đã học xong võ thuật cơ bản!"
Tô Chu nghĩ cũng phải, ca ca nhà hắn là người đứng đầu cả một khu căn cứ lớn, không thể nào hắn lại một chút võ thuật cũng không dạy cho đệ đệ nhà mình. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
"Vậy thì dùng súng? Không được... Sức giật quá lớn, ngươi còn nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến xương..."
"Ta muốn học súng!"
Triệu Tiểu Mạch chen ngang, hắn đã từng nhìn thấy ca ca dùng súng, quả thật khốc bạo. Nhìn như anh hùng!
Tô Chu gật đầu đáp ứng, chúc mừng sinh nhật hắn rồi dặn dò hắn ở nhà ngoan ngoãn đợi, được lời hứa từ tiểu nhóc con, Tô Chu mới hướng về Cố Lâm mở miệng.
"Ngươi có súng không? Đưa ta mượn một khẩu"
Lời nói không mang một chút ý thương lượng, chính là trắng trợn cướp cạn.
Cố Lâm không đường chối đưa ra khẩu súng nhỏ bằng bạc.
Tô Chu biết khẩu súng này, là loại Beretta-92 xuất xứ từ Italia. Lúc trước cô cũng có nghiên cứu qua súng đạn, cô thích ý chuyển động súng trên tay xoay vòng tròn, vỏ súng được làm từ composite để giảm trọng lượng, ngay cả nòng súng và các bộ phận chuyển động đều được mạ chrome để chống mài mòn, tầm bắn của cây này có thể lên đến 50m.
Không nghĩ Cố Lâm lại biết nhìn súng như thế.
Cố Lâm nhìn Tô Chu gương mặt thích thú liền biết cô hiểu rõ về súng, ánh mắt hắn như có điều suy nghĩ, một cô bé tuổi chưa tới 20 giết người không gớm tay, còn có đối với súng vô cùng am hiểu... Là sát thủ được đào tạo từ nhỏ sao?
Không để cho hắn suy nghĩ nhiều, Tô Chu cầm súng cất vào không gian rồi quay đầu bước đi.
Cô biết Cố Lâm đối với cô trước giờ đều không buông xuống cảnh giác, ngay cả Triệu Thiên Mạch cũng vậy, nhưng như thế thì liên quan gì đến cô?
Tô Chu nhún vai, leo lên xe gôn hướng về phía Mạc gia đi.
Mở cửa chính là Mạc Mông, nhìn thấy Tô Chu liền cung kính né qua đường nhường cô đi vào phòng khách.
Bên trong đã ngồi không ít người, có thể là người vào cuối cùng nên mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.
Gương mặt mọi người toát lên một tia ngoài ý muốn, không ngờ là một cô gái trẻ.
Tô Chu hướng mọi người gật đầu coi như chào hỏi rồi ngồi xuống ghế.
Phòng khách là một căn phòng lớn, hai bên trái phải bày hai hàng ghế, vị trí Tô Chu ngồi là đầu hàng bên phải. Ở giữa trên đài cao là một chiếc ghế lớn, người ngồi trên ghế là một lão giả, ngạo nghễ như đang ngồi trên ngai vàng.
Tô Chu kéo hạ mũ lưỡi trai tập trung nghe sơ lược tình hình mà Mạc Mông đang tóm tắt.
Mạc đại thiếu gia - Mạc Diệp Ân là hỏa hệ dị năng cấp 2, năm hôm trước nhận một cái nhiệm vụ khá nguy hiểm là chuyển dời kho vũ khí tại khu quân sự ở ngoại ô thành phố A về lại căn cứ Z.
Nghe đến đây, mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, thành phố A nha... Đó là địa ngục chân chính, lúc trước có phồn hoa bao nhiêu thì bây giờ kinh khủng bấy nhiêu, tùy tiện đi trên đường cũng thấy được tang thi cấp cao du đãng.
Nhưng Mạc Diệp Ân là đi ngoại ô, nơi đó tuy không ít tang thi nhưng đối với trung tâm thì an toàn rất nhiều, chưa nói đến việc căn cứ Z cách ngoại ô thành phố A không xa, đáng lý ra là cũng nên quay về, nhưng đã quá hạn thời gian năm ngày vẫn không thấy nhân. Sai người đi thu tin tức cũng một đi không trở lại!
Tô Chu ánh mắt lóe lóe... Là muốn đi thành phố A sao... Với thực lực cấp bốn trung kì của cô thì chưa chắc có thể nắm cả thành phố trong tay, cấp sáu! Ít nhất cô phải đạt cấp sáu!
Bây giờ đi trước ngoại ô, xem như nhìn thử căn cứ tương lai của bản thân, Tô Chu buồn cười nghĩ.
Mọi người xì xào bàn tán khả năng sống sót của Mạc Diệp Ân, lão giả ngồi trên ghế cao lúc này mới mở ra mắt, dùng ngón tay có tiết tấu gõ lên thành ghế, Mạc Mông biết ý cúi thấp đầu, lão nhân liền kê vào tai hắn nói nhỏ.
Mạc Mông gật đầu, lại đứng thẳng lưng hô to.
"Lần này nếu như không những tìm được người, ngay cả vũ khí cũng phải đem về tới, nếu đại gia thành công thì Mạc gia ta tuyệt không bạc đãi mọi người!"
Tô Chua kéo kéo khóe miệng, quả nhiên... Tìm lại vũ khí mới là việc quan trọng a... Mạc gia cũng không biết đang suy tính cái gì. Đương nhiên, tất cả đều không liên quan đến cô, bản thân vẫn là im lặng tìm người đi.
Mọi người thống nhất xong liền xuất phát, đi là bằng phương tiện của Mạc gia. Đội ngũ gồm mười người vừa đủ ngồi hai xe hơi bọc thép.
Trong đội ngũ mười người có tổng cộng sáu nam bốn nữ, trong đó có một người nữ là thủy dị năng cấp một, một người là dị năng hệ không gian cấp một trung kì, còn một người nữa là quang hệ dị năng, mang tính chữa khỏi cấp 1 đỉnh, người cuối cùng là Tô Chu, khi mọi người nhìn đến thẻ chứng minh thân phận của Tô Chu đều đồng loạt trừng mắt.
Dòng chữ lôi hệ dị năng cấp ba trùng trùng đánh thẳng vào đầu óc họ, nổi lên gợn sóng.
Cuối cùng ai cũng không nói gì thêm, chỉ là giao tiếp với Tô Chu không khỏi mang theo chút cẩn thận lấy lòng.
Còn lại là có một người nam mang thổ hệ dị năng cấp hai tương đối dùng được, hai người nam là biến dị lực lượng cấp 1 trung kì, còn lại ba người chính là người của Mạc gia, một người trong đó là Mạc Mông.
Đội ngũ ổn định sau liền tiến hành lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.