Mạt Thế Kẻ Điên Xuyên Vào Niên Đại Văn
Chương 14: Ngày 15 Tháng 7 Năm 1955 - 1
Trác Tự
21/10/2024
Lâm Hữu Thủy thấy con gái đột nhiên giỏi như vậy, ông ấy cũng bắt đầu cố gắng ăn cơm, bây giờ không ăn, một lát không biết còn xảy ra chuyện gì, ăn no trước tính sau.
Những người khác thấy vợ chồng Lâm Hữu Thủy bắt đầu ăn cơm, họ cũng không quan tâm nữa, ăn hết cơm của mình trước, nếu không một lát ngay cả cơm cũng không có ăn.
“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a! Ở đây sao lại xuất hiện con điên, Lâm Xảo Vân mày đúng là điên rồi, ngay cả cơm của một đứa nhỏ mày cũng giành để ăn.”
“Hừ, trời lớn, đất lớn, ăn cơm lớn nhất, ai kêu bà không cho cháu ăn no, con người khi đói thì chuyện gì cũng làm ra được, không giành của bà đã không tệ rồi.”
“Mày còn muốn giành cơm của tao.”
“Hừ, nếu bữa tối bà dám không cho cháu ăn no, mấy người ai cũng đừng hòng ăn.”
“Thằng hai, mày dạy con gái như vậy sao?”
“Mẹ, con nó đói rồi, con cũng không có cách nào, mẹ đừng giận, nếu không buổi tối con ăn ít lại một chút?”
Lâm Hữu Thủy lúc này vẫn đang cố gắng ăn cơm, chỉ sợ mẹ ông ấy giận lên sẽ không cho ông ấy ăn, ông ấy đã rất lâu không được ăn no rồi.
“Mày….”
Một bữa trưa trôi qua trong sự ồn ào.
Lưu Đại Ni la hét, Lâm Xảo Phượng khóc thầm, Lâm Bảo Ngọc không tha thứ, Lâm Cường khóc lớn.
Tất cả những thứ này đều tràn đầy hương vị cuộc sống, trong không khí cuộc sống như vậy Lâm Xảo Vân trở về phòng, nằm lên giường chưa đến hai phút đã ngủ say.
Cô thích không khí sinh hoạt như vậy, không có không khí chết chóc như ở mạt thế, khắp nơi đều tràn ngập cảm giác an toàn!
Thật hăng say.
Sau khi Lâm Hữu Thủy ăn hết miếng cơm cuối cùng, kéo theo vợ chạy về phòng mình.
Thấy con gái đã ngủ say, hai người cũng không lên giường nằm, sợ làm ồn đến con gái, hai vợ chồng tìm một cái ghế dựa vào nhau chợp mắt một chút.
Cũng không đi quan tâm xem kết quả cuối cùng bên ngoài thế nào? Gạo bột trong nhà đều do mẹ ông ấy quản, dù sao cũng không để họ đói.
Lâm Xảo Vân ăn no ngủ một giấc rất ngon, lúc tỉnh dậy đã ba giờ chiều.
Ba và mẹ cũng không còn ở trong phòng, nghĩ đến chuyện ngày mai đi đăng ký kết hôn, Lâm Xảo Vân cũng khá hưng phấn.
Lúc nãy cô hỏi Triệu Thiết Trụ, biết bây giờ là ngày mười tháng bảy năm 1955 của nước Hoa, nước Hoa mới vừa thành lập không lâu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những người khác thấy vợ chồng Lâm Hữu Thủy bắt đầu ăn cơm, họ cũng không quan tâm nữa, ăn hết cơm của mình trước, nếu không một lát ngay cả cơm cũng không có ăn.
“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a! Ở đây sao lại xuất hiện con điên, Lâm Xảo Vân mày đúng là điên rồi, ngay cả cơm của một đứa nhỏ mày cũng giành để ăn.”
“Hừ, trời lớn, đất lớn, ăn cơm lớn nhất, ai kêu bà không cho cháu ăn no, con người khi đói thì chuyện gì cũng làm ra được, không giành của bà đã không tệ rồi.”
“Mày còn muốn giành cơm của tao.”
“Hừ, nếu bữa tối bà dám không cho cháu ăn no, mấy người ai cũng đừng hòng ăn.”
“Thằng hai, mày dạy con gái như vậy sao?”
“Mẹ, con nó đói rồi, con cũng không có cách nào, mẹ đừng giận, nếu không buổi tối con ăn ít lại một chút?”
Lâm Hữu Thủy lúc này vẫn đang cố gắng ăn cơm, chỉ sợ mẹ ông ấy giận lên sẽ không cho ông ấy ăn, ông ấy đã rất lâu không được ăn no rồi.
“Mày….”
Một bữa trưa trôi qua trong sự ồn ào.
Lưu Đại Ni la hét, Lâm Xảo Phượng khóc thầm, Lâm Bảo Ngọc không tha thứ, Lâm Cường khóc lớn.
Tất cả những thứ này đều tràn đầy hương vị cuộc sống, trong không khí cuộc sống như vậy Lâm Xảo Vân trở về phòng, nằm lên giường chưa đến hai phút đã ngủ say.
Cô thích không khí sinh hoạt như vậy, không có không khí chết chóc như ở mạt thế, khắp nơi đều tràn ngập cảm giác an toàn!
Thật hăng say.
Sau khi Lâm Hữu Thủy ăn hết miếng cơm cuối cùng, kéo theo vợ chạy về phòng mình.
Thấy con gái đã ngủ say, hai người cũng không lên giường nằm, sợ làm ồn đến con gái, hai vợ chồng tìm một cái ghế dựa vào nhau chợp mắt một chút.
Cũng không đi quan tâm xem kết quả cuối cùng bên ngoài thế nào? Gạo bột trong nhà đều do mẹ ông ấy quản, dù sao cũng không để họ đói.
Lâm Xảo Vân ăn no ngủ một giấc rất ngon, lúc tỉnh dậy đã ba giờ chiều.
Ba và mẹ cũng không còn ở trong phòng, nghĩ đến chuyện ngày mai đi đăng ký kết hôn, Lâm Xảo Vân cũng khá hưng phấn.
Lúc nãy cô hỏi Triệu Thiết Trụ, biết bây giờ là ngày mười tháng bảy năm 1955 của nước Hoa, nước Hoa mới vừa thành lập không lâu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.