Mạt Thế Kẻ Điên Xuyên Vào Niên Đại Văn
Chương 5: Người Nhà Họ Lâm 1
Trác Tự
21/10/2024
Lâm Xảo Vân nằm trên giường, đúng lúc cô muốn tìm thứ có thể sử dụng ở thời đại này trong đống vật tư đó.
Đồ trong không gian của cô thực sự quá tạp nham.
Ở mạt thế, cô ngoại trừ tìm lương thực ra, có rất nhiều thứ cô cho rằng có ích đều bỏ vào trong không gian, kể cả vàng bạc châu bác, đồ cổ tranh chữ mà người khác không cần.
Tìm hơn nửa ngày, cuối cùng tìm được một đống vật tư từng thu thập ở một siêu thị nội địa cũ trong góc kẹt.
Đây là đồ thời đại này có thể dùng.
Ly tráng men, thau rửa mặt hoa mẫu đơn, bình nước nóng, ấm nước quân dụng, xe đạp hai mươi tám đòn ngang (*), đồng hồ hoa mai, vải bố, kem dưỡng da, dầu cáp lợi, quân trang xanh lá, máy may, than đẩu.
(*) Xe đạp hai mươi tám đòn ngang: Một loại xe đạp cổ có bánh xe với đường kính 28 inch và một thanh thép phía trước xe. Hiện nay loại xe đạp này đã không còn được sản xuất và mọi người ít thấy.
Không ngờ còn có mười mấy cân bánh ngọt và kẹo sữa thỏ trắng, hơn năm mươi cái bánh trung thu nhỏ.
Có thể lúc thu thập không để ý, chỉ lo bỏ vào không gian nên không phát hiện, nếu không đã bị cô ăn từ lâu, chứ không để được đến bây giờ.
Lâm Xảo Vân lấy một bình nước trong không gian ra uống, sau đó lại ăn một miếng bánh trung thu để bản thân hồi phục một ít thể lực.
Cô biết một lát có thể sẽ còn một trận chiến nữa, trước nay cô không hề xem thường bà lão ở quê này.
Mấy bà lão đi ra từ chiến tranh, mạng người trong mắt họ, đặc biệt là mạng của mấy cô gái còn không đáng tiền bằng gà nhà họ.
Họ muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, thậm chí muốn ngược đãi thế nào thì ngược đãi thế đấy, chỉ để chứng minh địa vị của họ trong nhà này.
Sau khi Lâm Xảo Vân ăn xong, mẹ của Lâm Xảo Vân là Từ Niệm Ân bưng một bát cháo vào.
“Con gái, mau, mau ăn cháo đi, mẹ lén đập thêm cho con một quả trứng gà, mau ăn đi!”
Từ Niệm Ân thấy con gái tỉnh rồi, liền vội đỡ con gái dậy.
“Ăn đi! Ăn chút đồ thì vết thương mới mau khỏi, sau này gả cho người khác thì không cần trở về nữa, cái nhà này quả thực là ….”
Lâm Xảo Vân không lên tiếng, mà nương theo tay Từ Niệm Ân uống mấy ngụm cháo.
Đã lâu không được uống cháo ngon như vậy, tuy không có mùi vị, nhưng mùi thơm của gạo và trứng gà này vẫn thu hút Lâm Xảo Vân ngồi dậy, cầm lấy chén trong tay Từ Niệm Ân, uống từng ngụm lớn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đồ trong không gian của cô thực sự quá tạp nham.
Ở mạt thế, cô ngoại trừ tìm lương thực ra, có rất nhiều thứ cô cho rằng có ích đều bỏ vào trong không gian, kể cả vàng bạc châu bác, đồ cổ tranh chữ mà người khác không cần.
Tìm hơn nửa ngày, cuối cùng tìm được một đống vật tư từng thu thập ở một siêu thị nội địa cũ trong góc kẹt.
Đây là đồ thời đại này có thể dùng.
Ly tráng men, thau rửa mặt hoa mẫu đơn, bình nước nóng, ấm nước quân dụng, xe đạp hai mươi tám đòn ngang (*), đồng hồ hoa mai, vải bố, kem dưỡng da, dầu cáp lợi, quân trang xanh lá, máy may, than đẩu.
(*) Xe đạp hai mươi tám đòn ngang: Một loại xe đạp cổ có bánh xe với đường kính 28 inch và một thanh thép phía trước xe. Hiện nay loại xe đạp này đã không còn được sản xuất và mọi người ít thấy.
Không ngờ còn có mười mấy cân bánh ngọt và kẹo sữa thỏ trắng, hơn năm mươi cái bánh trung thu nhỏ.
Có thể lúc thu thập không để ý, chỉ lo bỏ vào không gian nên không phát hiện, nếu không đã bị cô ăn từ lâu, chứ không để được đến bây giờ.
Lâm Xảo Vân lấy một bình nước trong không gian ra uống, sau đó lại ăn một miếng bánh trung thu để bản thân hồi phục một ít thể lực.
Cô biết một lát có thể sẽ còn một trận chiến nữa, trước nay cô không hề xem thường bà lão ở quê này.
Mấy bà lão đi ra từ chiến tranh, mạng người trong mắt họ, đặc biệt là mạng của mấy cô gái còn không đáng tiền bằng gà nhà họ.
Họ muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, thậm chí muốn ngược đãi thế nào thì ngược đãi thế đấy, chỉ để chứng minh địa vị của họ trong nhà này.
Sau khi Lâm Xảo Vân ăn xong, mẹ của Lâm Xảo Vân là Từ Niệm Ân bưng một bát cháo vào.
“Con gái, mau, mau ăn cháo đi, mẹ lén đập thêm cho con một quả trứng gà, mau ăn đi!”
Từ Niệm Ân thấy con gái tỉnh rồi, liền vội đỡ con gái dậy.
“Ăn đi! Ăn chút đồ thì vết thương mới mau khỏi, sau này gả cho người khác thì không cần trở về nữa, cái nhà này quả thực là ….”
Lâm Xảo Vân không lên tiếng, mà nương theo tay Từ Niệm Ân uống mấy ngụm cháo.
Đã lâu không được uống cháo ngon như vậy, tuy không có mùi vị, nhưng mùi thơm của gạo và trứng gà này vẫn thu hút Lâm Xảo Vân ngồi dậy, cầm lấy chén trong tay Từ Niệm Ân, uống từng ngụm lớn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.