Mạt Thế Kẻ Điên Xuyên Vào Niên Đại Văn
Chương 45: Rời Nhà Trở Về Đơn Vị 4
Trác Tự
21/10/2024
Hôm nay Lâm Xảo Vân ăn mặc vô cùng bình thường, quần đen, áo màu xanh quân đội, mang thêm mũ và khẩu trang thì nói thật, không ai có thể nhận ra cô.
Cô đi dạo một vòng quanh chợ đen, chỉ cần bán lương thực là cô đều mua. Đi một vòng mua được hẳn hai túi lương thực, đủ mọi như như gạo, bột mì, bột bắp, cô không quan tâm chúng là cái gì, miễn là có thể ăn được, cuối cùng cô mua thêm một túi khoai lang.
Cô mua đầy chiếc túi rồi khiêng ra ngoài chợ đen, có người nhìn thấy cũng chẳng sao vì ai ai cũng đều như vậy.
Thấy có người đang bán bí đỏ lớn, cô thẳng tay mua mười quả bí đỏ của người đó.
Khi đã mua xong, cô lấy ra năm cái đồng hồ từ siêu thị cũ trong không gian của mình.
Mấy cái đồng hồ thế này cô cũng chẳng có nhiều, khoảng chừng năm, sáu chục cái mà thôi, đổi lấy chút tiền chắc là được.
Cô biết những người khác phải đến hợp tác xã cung tiêu mua đồng hồ bằng tem phiếu tận 120 đồng, còn cô đây không cần tem phiếu và chỉ bán một cái 160 đồng.
Vừa lấy đồng hồ ra, đi dạo một vòng thôi đã nhanh chóng có người tìm tới muốn mua.
Chủ yếu là do Lâm Xảo Vân quá phô trương, người khác bán đồ hận không thể giấu vô bụng không cho người khác thấy.
Còn cô thì cầm đống đồng hồ trên tay đi tới đi lui trong chợ đen, muốn không biết cũng khó.
Thế nhưng cũng không ai nói được cô, xã hội này không có ai thích lo chuyện bao đồng.
Người mua đồng hồ đầu tiên là một bác gái, con trai bác sắp kết hôn, nhà gái yêu cầu một chiếc đồng hồ nhưng nhà bọn họ có làm thế nào cũng chẳng mò ra được một chiếc, thế là hôm nay bà ấy đành tới chợ đen thử vận may.
Nào ngờ thật sự gặp được cô.
Hỏi giá thì chỉ mắc hơn hợp tác xã cung tiêu có mười đồng, không cần tem phiếu là đã bớt được biết bao nhiêu tiền, có thể rước con dâu về nhà là tốt rồi.
Bác gái thanh toán 160 đồng rồi cầm đồng hồ rời đi.
Có người thứ nhất thì rất nhanh sẽ có người thứ hai.
Chỉ mất nửa tiếng đã bán hết năm cái đồng hồ đeo tay.
Lâm Xảo Vân không thể ngờ được một cái trấn nhỏ lại có sức mua mạnh như vậy.
Thế nên khi cô ra khỏi chợ đen và quay lại, trong tay có thêm mười cái đồng hồ đeo tay.
“Đại ca, cô gái này rất kỳ lạ, thế mà lại có nhiều đồng hồ như vậy, lát nữa chúng ta có nên đi theo cô ta không? Chuyện này…”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô đi dạo một vòng quanh chợ đen, chỉ cần bán lương thực là cô đều mua. Đi một vòng mua được hẳn hai túi lương thực, đủ mọi như như gạo, bột mì, bột bắp, cô không quan tâm chúng là cái gì, miễn là có thể ăn được, cuối cùng cô mua thêm một túi khoai lang.
Cô mua đầy chiếc túi rồi khiêng ra ngoài chợ đen, có người nhìn thấy cũng chẳng sao vì ai ai cũng đều như vậy.
Thấy có người đang bán bí đỏ lớn, cô thẳng tay mua mười quả bí đỏ của người đó.
Khi đã mua xong, cô lấy ra năm cái đồng hồ từ siêu thị cũ trong không gian của mình.
Mấy cái đồng hồ thế này cô cũng chẳng có nhiều, khoảng chừng năm, sáu chục cái mà thôi, đổi lấy chút tiền chắc là được.
Cô biết những người khác phải đến hợp tác xã cung tiêu mua đồng hồ bằng tem phiếu tận 120 đồng, còn cô đây không cần tem phiếu và chỉ bán một cái 160 đồng.
Vừa lấy đồng hồ ra, đi dạo một vòng thôi đã nhanh chóng có người tìm tới muốn mua.
Chủ yếu là do Lâm Xảo Vân quá phô trương, người khác bán đồ hận không thể giấu vô bụng không cho người khác thấy.
Còn cô thì cầm đống đồng hồ trên tay đi tới đi lui trong chợ đen, muốn không biết cũng khó.
Thế nhưng cũng không ai nói được cô, xã hội này không có ai thích lo chuyện bao đồng.
Người mua đồng hồ đầu tiên là một bác gái, con trai bác sắp kết hôn, nhà gái yêu cầu một chiếc đồng hồ nhưng nhà bọn họ có làm thế nào cũng chẳng mò ra được một chiếc, thế là hôm nay bà ấy đành tới chợ đen thử vận may.
Nào ngờ thật sự gặp được cô.
Hỏi giá thì chỉ mắc hơn hợp tác xã cung tiêu có mười đồng, không cần tem phiếu là đã bớt được biết bao nhiêu tiền, có thể rước con dâu về nhà là tốt rồi.
Bác gái thanh toán 160 đồng rồi cầm đồng hồ rời đi.
Có người thứ nhất thì rất nhanh sẽ có người thứ hai.
Chỉ mất nửa tiếng đã bán hết năm cái đồng hồ đeo tay.
Lâm Xảo Vân không thể ngờ được một cái trấn nhỏ lại có sức mua mạnh như vậy.
Thế nên khi cô ra khỏi chợ đen và quay lại, trong tay có thêm mười cái đồng hồ đeo tay.
“Đại ca, cô gái này rất kỳ lạ, thế mà lại có nhiều đồng hồ như vậy, lát nữa chúng ta có nên đi theo cô ta không? Chuyện này…”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.