Mạt Thế Kẻ Điên Xuyên Vào Niên Đại Văn
Chương 22: Tiêu Chảy 2
Trác Tự
21/10/2024
"Cái gì? Tặng cho em, cái này không thể được, anh vẫn nên tự giữ đi!"
Lâm Xảo Vân miệng nói không muốn, tay lại lần mò có phần không lỡ buông tay.
Trong lòng kích động không thôi.
"Trời đất ơi! Đây chính là bằng khen hạng nhất đấy! Triệu Thiết Trụ, anh lợi hại như vậy sao? Làm thế nào mà anh được vậy?"
Lâm Xảo Vân quá kích động, không nghĩ gì mà hỏi lên.
"Đây là anh tham gia trận chiến viện C nên có được.”
Lâm Xảo Vân sợ ngây người, cô cho rằng Triệu Thiết Trụ cũng là một người tham gia quân ngũ bình bình thường thường, không nghĩ tới còn là một bảo vật quốc gia!
A! . . . Cô muốn thét cả lên rồi! . . .
Trước kia cô nhìn thấy trong video có một lão quân nhân Viện C, hơn một trăm tuổi tóc bạc trắng, răng đã rụng sạch, nhưng ánh mắt của ông cụ vẫn đằng đằng sát khí, rất có khí thế!
Đó là ấn tượng sâu nhất của Lâm Xảo Vân với quân nhân, vẫn luôn cảm thấy bọn họ rất lợi hại, cô sùng bái không thôi.
Lâm Xảo Vân không nhịn được, bổ nhào tới, gắt gao ôm lấy Triệu Thiết Trụ.
"Triệu Thiết Trụ, anh thật lợi hại, em lấy anh làm vinh dự."
Nhìn ánh mắt vợ mình phát sáng, bên trong đều là vẻ sùng bái anh, Triệu Thiết Trụ không khỏi đắc ý nói.
"Anh không chỉ từng tham gia trận chiến viện C, anh còn từng tham gia trận giải phóng. Mười sáu tuổi anh đã như là lính, năm nay 26 tuổi, đã làm lính mười năm rồi."
Trong lòng Lâm Xảo Vân yên lặng tính thời gian.
Thật đúng là vậy! Hiện tại là năm 1955, Triệu Thiết Trụ 16 tuổi đã như lính, thật sự chính là giải phóng quân danh xứng với tên!
Lâm Xảo Vân ôm Triệu Thiết Trụ nhịn lại nhịn, thật sự không nhịn được vẫn dứt khoát hôn lên trên mặt Triệu Thiết Trụ một cái.
"Xin chào chú giải phóng quân! . . ."
Triệu Thiết Trụ đột nhiên bị mùi thơm của thiếu nữ vây quanh.
Mùi thơm cơ thể thiếu nữ qua đi Triệu Thiết Trụ đột nhiên cảm giác giống như mình còn ngửi được mùi sữa.
Vì sao lại có mùi sữa? . . .
Lâm Xảo Vân hôn một cái xong bản thân cũng hơi xấu hổ, vội vàng mượn cớ lấy huân chương nói sang chuyện khác với Triệu Thiết Trụ.
"Những thứ này đều là bảo bối của nhà chúng ta, cần phải cất kỹ."
"Ừm! Em thật sự không cần anh đưa cho em một cái?"
"Triệu Thiết Trụ, đưa cái gì mà đưa! Đồ của anh chính là của em, những thứ này đều đã là của em, một cái như thế sao có thể thỏa mãn được em."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Xảo Vân miệng nói không muốn, tay lại lần mò có phần không lỡ buông tay.
Trong lòng kích động không thôi.
"Trời đất ơi! Đây chính là bằng khen hạng nhất đấy! Triệu Thiết Trụ, anh lợi hại như vậy sao? Làm thế nào mà anh được vậy?"
Lâm Xảo Vân quá kích động, không nghĩ gì mà hỏi lên.
"Đây là anh tham gia trận chiến viện C nên có được.”
Lâm Xảo Vân sợ ngây người, cô cho rằng Triệu Thiết Trụ cũng là một người tham gia quân ngũ bình bình thường thường, không nghĩ tới còn là một bảo vật quốc gia!
A! . . . Cô muốn thét cả lên rồi! . . .
Trước kia cô nhìn thấy trong video có một lão quân nhân Viện C, hơn một trăm tuổi tóc bạc trắng, răng đã rụng sạch, nhưng ánh mắt của ông cụ vẫn đằng đằng sát khí, rất có khí thế!
Đó là ấn tượng sâu nhất của Lâm Xảo Vân với quân nhân, vẫn luôn cảm thấy bọn họ rất lợi hại, cô sùng bái không thôi.
Lâm Xảo Vân không nhịn được, bổ nhào tới, gắt gao ôm lấy Triệu Thiết Trụ.
"Triệu Thiết Trụ, anh thật lợi hại, em lấy anh làm vinh dự."
Nhìn ánh mắt vợ mình phát sáng, bên trong đều là vẻ sùng bái anh, Triệu Thiết Trụ không khỏi đắc ý nói.
"Anh không chỉ từng tham gia trận chiến viện C, anh còn từng tham gia trận giải phóng. Mười sáu tuổi anh đã như là lính, năm nay 26 tuổi, đã làm lính mười năm rồi."
Trong lòng Lâm Xảo Vân yên lặng tính thời gian.
Thật đúng là vậy! Hiện tại là năm 1955, Triệu Thiết Trụ 16 tuổi đã như lính, thật sự chính là giải phóng quân danh xứng với tên!
Lâm Xảo Vân ôm Triệu Thiết Trụ nhịn lại nhịn, thật sự không nhịn được vẫn dứt khoát hôn lên trên mặt Triệu Thiết Trụ một cái.
"Xin chào chú giải phóng quân! . . ."
Triệu Thiết Trụ đột nhiên bị mùi thơm của thiếu nữ vây quanh.
Mùi thơm cơ thể thiếu nữ qua đi Triệu Thiết Trụ đột nhiên cảm giác giống như mình còn ngửi được mùi sữa.
Vì sao lại có mùi sữa? . . .
Lâm Xảo Vân hôn một cái xong bản thân cũng hơi xấu hổ, vội vàng mượn cớ lấy huân chương nói sang chuyện khác với Triệu Thiết Trụ.
"Những thứ này đều là bảo bối của nhà chúng ta, cần phải cất kỹ."
"Ừm! Em thật sự không cần anh đưa cho em một cái?"
"Triệu Thiết Trụ, đưa cái gì mà đưa! Đồ của anh chính là của em, những thứ này đều đã là của em, một cái như thế sao có thể thỏa mãn được em."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.