Mạt Thế Không Gian: Nam Thần Độc Sủng Vợ Tang Thi
Chương 38: Có tin bây giờ tao giết mày không?
Tô Tiểu Tô
09/01/2021
"Ở kia, tự ăn đi, không được bật đèn, không được nổ súng."
Đồng Ngải Linh chỉ vào đồ ăn thừa lúc tối trên bàn cho hai mẹ con ả.
"Mày cho bọn tao ăn cái kia á? Tao chính là dị năng giả!!"
Giang Y Nhu không phục, nếu như không phải bây giờ còn phải dựa vào Đồng Minh Phong thì ả ta có thể giết Đồng Ngải Linh ngay lập tức!
"Có tin bây giờ tao giết mày không?!"
Đồng Ngải Linh như nhìn thấu suy nghĩ của Giang Y Nhu, khẽ vươn tay, kiếm liền kề sát cổ Giang Y Nhu.
"Ngải Linh, đừng nóng giận, Y Nhu chỉ đói bụng quá thôi, con cũng biết mà, phụ nữ có thai rất kén chọn đồ ăn!"
Giang Vũ Hiên trừng mắt nhìn Giang Y Nhu, đứa trẻ này, tại sao lại luôn thiếu kiên nhẫn như vậy chứ?
"Cô ta thật sự mang thai?"
Đồng Ngải Linh cười lạnh một tiếng, xem ra cô sống lại một lần đã làm rất nhiều thứ thay đổi.
Kiếp trước Giang Y Nhu không mang thai, cô ta nói dối để lừa Từ Chu Phi, tại sao ư, vì muốn vu oan cho cô.
Mà ở kiếp này, Giang Y Nhu thật sự mang thai, Tráng Tráng nói với cô, linh thú như Tráng Tráng có lực cảm giác rất mạnh đối với những chuyện này.
"Đúng vậy!! Thật đó!! Bọn ta muốn cha con nghĩ cách xem có thể tìm người đến xử lý gọn gàng đứa bé này không. Con cũng biết hôm nay thế giới trở nên như thế này thì những người lớn như chúng ta ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, nếu như nó còn mang theo cả đứa bé..."
Giang Vũ Hiên sốt ruột nói, những lời đó thật sự không thể thật hơn.
"Thế giới cũng đã thành như vậy rồi, không chắc cha tôi có thể làm được."
Đồng Ngải Linh lạnh lùng nói.
Đồng Minh Phong có quyền lực lớn, cũng có tiền, nhà họ Đồng còn nuôi mấy người bác sĩ tư nhân, giúp Giang Y Nhu làm một phẫu thuật phá thai thì quả thật không phải chuyện gì khó.
Nhưng đó đều là chuyện trước tận thế, loại sinh vật như bác sĩ rất khó tìm.
"Nghĩ cách xem... Chúng ta đều là người một nhà mà..."
Lúc này giọng Giang Vũ Hiên đã mang theo chút khẩn cầu.
Đương nhiên bà ta hiểu trong tận thế muốn làm phẫu thuật phá thai khó đến mức nào, nếu không phải vì thế thì bà ta cũng không cần đến tìm Đồng Minh Phong làm gì, huống chi là cầu xin Đồng Ngải Linh.
Cho dù Giang Y Nhu là một dị năng giả thì chuyện phẫu thuật này bà ta cũng hết cách.
Sớm biết thế thì mấy ngày trước bà ta đã cho người làm cho Giang Y Nhu rồi, nhưng Giang Y Nhu không đồng ý, giữ lại đứa bé không nên giữ này.
Cứ như vậy liền kéo dài mãi đến hôm nay.
Bà ta cũng không biết rốt cuộc đứa trẻ này nghĩ như nào nữa, tại sao lại giữ lại các thứ nghiệt chủng của cái tên Từ Chu Phi kia!
"Cơm ở bên kia, các người ăn đi, không muốn ăn cũng chẳng còn gì khác."
Đồng Ngải Linh chẳng muốn phản ứng lại hai mẹ con bà ta, quay đầu nói với Vân Trạch Hạo: "Nếu anh đói thì cũng ra ăn đi."
"Không sao, tôi không đói bụng."
Đồng Ngải Linh nghĩ nghĩ, hay là đi dùng điều khiển từ xa kéo toàn bộ bức màn xung quanh nhà xuống.
Có khi Giang Y Nhu tìm chết đi bật đèn thì ít nhất bức màn kia cũng có thể che bớt ánh sáng.
Cô không cho bật đèn chẳng qua là vì cẩn thận, thực tế thì chất liệu của những bức rèm này cũng đã đủ ngăn chặn che hoàn toàn ánh sáng trong nhà.
Đồng Ngải Linh không để ý đến hai mẹ con nhà họ Giang, hai mẹ con đó cũng như không có chuyện gì kiếm chuyện làm, chỉ là tự đi đến cạnh bàn ăn, Đồng Ngải Linh bật một cái đèn bàn nho nhỏ ở bên kia.
Rèm cửa đều đóng kín, ánh trăng bên ngoài không thể chiếu vào trong, quả thật quá tối, quan trọng nhất là người trong ánh sáng không thể nhìn thấy những chuyện trong bóng tối.
Hai mẹ con họ Giang đang ăn cơm, Đồng Ngải Linh liền trốn vào trong bóng tối, bí mật đi xuống tầng hầm.
Đồng Ngải Linh chỉ vào đồ ăn thừa lúc tối trên bàn cho hai mẹ con ả.
"Mày cho bọn tao ăn cái kia á? Tao chính là dị năng giả!!"
Giang Y Nhu không phục, nếu như không phải bây giờ còn phải dựa vào Đồng Minh Phong thì ả ta có thể giết Đồng Ngải Linh ngay lập tức!
"Có tin bây giờ tao giết mày không?!"
Đồng Ngải Linh như nhìn thấu suy nghĩ của Giang Y Nhu, khẽ vươn tay, kiếm liền kề sát cổ Giang Y Nhu.
"Ngải Linh, đừng nóng giận, Y Nhu chỉ đói bụng quá thôi, con cũng biết mà, phụ nữ có thai rất kén chọn đồ ăn!"
Giang Vũ Hiên trừng mắt nhìn Giang Y Nhu, đứa trẻ này, tại sao lại luôn thiếu kiên nhẫn như vậy chứ?
"Cô ta thật sự mang thai?"
Đồng Ngải Linh cười lạnh một tiếng, xem ra cô sống lại một lần đã làm rất nhiều thứ thay đổi.
Kiếp trước Giang Y Nhu không mang thai, cô ta nói dối để lừa Từ Chu Phi, tại sao ư, vì muốn vu oan cho cô.
Mà ở kiếp này, Giang Y Nhu thật sự mang thai, Tráng Tráng nói với cô, linh thú như Tráng Tráng có lực cảm giác rất mạnh đối với những chuyện này.
"Đúng vậy!! Thật đó!! Bọn ta muốn cha con nghĩ cách xem có thể tìm người đến xử lý gọn gàng đứa bé này không. Con cũng biết hôm nay thế giới trở nên như thế này thì những người lớn như chúng ta ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, nếu như nó còn mang theo cả đứa bé..."
Giang Vũ Hiên sốt ruột nói, những lời đó thật sự không thể thật hơn.
"Thế giới cũng đã thành như vậy rồi, không chắc cha tôi có thể làm được."
Đồng Ngải Linh lạnh lùng nói.
Đồng Minh Phong có quyền lực lớn, cũng có tiền, nhà họ Đồng còn nuôi mấy người bác sĩ tư nhân, giúp Giang Y Nhu làm một phẫu thuật phá thai thì quả thật không phải chuyện gì khó.
Nhưng đó đều là chuyện trước tận thế, loại sinh vật như bác sĩ rất khó tìm.
"Nghĩ cách xem... Chúng ta đều là người một nhà mà..."
Lúc này giọng Giang Vũ Hiên đã mang theo chút khẩn cầu.
Đương nhiên bà ta hiểu trong tận thế muốn làm phẫu thuật phá thai khó đến mức nào, nếu không phải vì thế thì bà ta cũng không cần đến tìm Đồng Minh Phong làm gì, huống chi là cầu xin Đồng Ngải Linh.
Cho dù Giang Y Nhu là một dị năng giả thì chuyện phẫu thuật này bà ta cũng hết cách.
Sớm biết thế thì mấy ngày trước bà ta đã cho người làm cho Giang Y Nhu rồi, nhưng Giang Y Nhu không đồng ý, giữ lại đứa bé không nên giữ này.
Cứ như vậy liền kéo dài mãi đến hôm nay.
Bà ta cũng không biết rốt cuộc đứa trẻ này nghĩ như nào nữa, tại sao lại giữ lại các thứ nghiệt chủng của cái tên Từ Chu Phi kia!
"Cơm ở bên kia, các người ăn đi, không muốn ăn cũng chẳng còn gì khác."
Đồng Ngải Linh chẳng muốn phản ứng lại hai mẹ con bà ta, quay đầu nói với Vân Trạch Hạo: "Nếu anh đói thì cũng ra ăn đi."
"Không sao, tôi không đói bụng."
Đồng Ngải Linh nghĩ nghĩ, hay là đi dùng điều khiển từ xa kéo toàn bộ bức màn xung quanh nhà xuống.
Có khi Giang Y Nhu tìm chết đi bật đèn thì ít nhất bức màn kia cũng có thể che bớt ánh sáng.
Cô không cho bật đèn chẳng qua là vì cẩn thận, thực tế thì chất liệu của những bức rèm này cũng đã đủ ngăn chặn che hoàn toàn ánh sáng trong nhà.
Đồng Ngải Linh không để ý đến hai mẹ con nhà họ Giang, hai mẹ con đó cũng như không có chuyện gì kiếm chuyện làm, chỉ là tự đi đến cạnh bàn ăn, Đồng Ngải Linh bật một cái đèn bàn nho nhỏ ở bên kia.
Rèm cửa đều đóng kín, ánh trăng bên ngoài không thể chiếu vào trong, quả thật quá tối, quan trọng nhất là người trong ánh sáng không thể nhìn thấy những chuyện trong bóng tối.
Hai mẹ con họ Giang đang ăn cơm, Đồng Ngải Linh liền trốn vào trong bóng tối, bí mật đi xuống tầng hầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.