Chương 24:
Tây Đại Tần
24/09/2023
Rất nhanh, lửa cũng lan tới căn nhà của bọn họ.
Năm người đứng trên sườn núi nhìn xuống biển lửa thật lâu không nói gì.
"Bà nội ơi, nhà chúng ta bị thiêu cháy rồi sao ạ?" Ngô Tuệ ngơ ngác hỏi.
Bà nội Ngô không biết nên nói gì vào giờ phút này.
"Chúng ta đi tiếp thôi." Lâm Mãn nhìn về phía đồn điền đằng kia, bên đó vẫn là một mảng tối tăm, yên tĩnh.
Bọn họ tiếp tục đi lên núi lánh nạn.
Lâm Mãn cực kỳ quen thuộc với những ngọn núi xung quanh căn cứ. Mấy năm nay, nhờ những ngọn núi lớn này mà hai mẹ con họ mới có thể chống đỡ tới giờ.
Bây giờ các loài động vật gần như đã tuyệt chủng, không cần lo lắng nguy hiểm nữa, trên mặt đất trụi lủi chỉ còn lại một ít cỏ dại và rễ cây, không có gì đáng sợ hay uy hiếp được bọn họ. Chuyến đi này khá thuận lợi, đi thêm hơn một giờ, bọn họ cuối cùng đã tìm thấy một cái sơn động.
Nơi này rất hẻo lánh, sơn động thì khô ráo và khá an toàn, tạm thời là điểm dừng chân thích hợp.
Tất cả mọi người đều gục xuống đất vì kiệt sức.
Bà Ngô thở hổn hển, bà kiệt sức đến nỗi cái bếp mà bà liều chết mang đi cũng phải vứt bỏ giữa đường, bà nhặt lấy một cành cây để chống đi. Hai đứa trẻ gầy như que củi, đói tới tưởng chừng như không còn chút sức lực, nhưng lại cõng 'gia sản' của mình đi tới cuối cùng, thở hồng hộc, rất có nghị lực, không hề bị tụt lại phía sau.
Ngược lại, Lâm Mãn phải cõng trên mình một người lại trông có vẻ khá nhất.
Cô đổ mồ hôi khắp người và sốt nhẹ nhưng không khó chịu như lúc đầu.
Năm người vừa ngồi xuống, ngoại trừ mẹ Lâm, bụng bốn người còn lại bắt đầu đánh trống, ba bà cháu nhà họ Ngô đã đói lả. Lâm Mãn cũng không còn sức làm gì cả, dù sao cũng đói muốn chết.
Lúc này trời đã sáng hơn một chút, Lâm Mãn nhìn cái nồi bên người Ngô Tuệ, nói: "Chúng ta nấu ít đồ ăn đi."
Cô lấy từ trong bọc ra một cái bánh mì: "Nấu cái này nhé?"
Bà Ngô cảm thấy như mình bị ảo giác: "Bánh, bánh mì?"
Hai đứa nhỏ cũng đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, không rời mắt nổi.
Lâm Mãn nói với Ngô Tuệ: "Tuệ Tuệ, em đi theo chị kiếm củi được không?" Trong số ba bà cháu họ, Ngô Tuệ tuy là người có đầu óc kém nhất nhưng thể lực lại tốt nhất.
"Vâng, chị Tiểu Mãn." Ngô Tuệ nuốt một ngụm nước bọt, ngoan ngoãn đi theo.
Nơi này ít người, trên mặt đất có không ít cành cây khô cùng những thứ khác, Lâm Mãn còn nhặt được mấy tảng đá, dự định làm một cái bếp lò.
Cô vừa trở về, bà Ngô nhanh chóng đảm nhận công việc của mình, nhanh nhẹn xếp đá và bày nồi lên, tự mình vặn ấm đun nước và rót ra.
Rất chu đáo.
Lâm Mãn mỉm cười cũng không ngăn cản, chờ nước sôi lên, cô liền bóp vụn bánh mì rồi bỏ vào nồi nước. Bánh mì hút nước, phồng lên rất lớn, mùi thơm của bánh mì làm say lòng người.
Bà Ngô nuốt nước miếng: "Cháu có muốn rắc chút muối lên không?”
"Dạ có ạ." Lâm Mãn nói. Ăn muối để còn lấy lại sức lực.
Bà nội Ngô liền lấy ra từ trong bao tải một cái túi vải nhỏ, bên trong đựng một ít muối trắng, bà cẩn thận từng li từng tý rắc xuống một ít.
Lâm Mạn đổ ra khoảng hai phần năm thức ăn vào hộp cơm rồi nói với bà: "Chỗ này để mọi người chia nhau ạ."
"Ai nha, nhiều quá, cái bánh này vốn chính là của các cháu, các cháu ăn đi." Bà Ngô vừa ngạc nhiên vừa bối rối, đan hai tay vào nhau.
Bà nghe Lâm Mãn nói hai mẹ con cô có chút đồ ăn, còn tưởng là nắm rau dại thôi, không nghĩ tới lại chính là bánh mì, còn thơm như vậy. Vốn nghĩ rằng có thể được cho một ít đã rất tốt rồi, không nghĩ tới Lâm Mãn lại cho bọn họ nhiều tới vậy.
Trong thâm tâm bà vừa cảm kích vừa có chút kính nể Lâm Mãn. Bây giờ kiếm đâu ra một chiếc bánh như thế này? Bà có nhận thức hoàn toàn mới về năng lực của cô, cách nhìn cô cũng khác với trước đây, nhưng bà cũng hiểu đôi chút, điều không nên hỏi thì cũng đừng hỏi.
Năm người đứng trên sườn núi nhìn xuống biển lửa thật lâu không nói gì.
"Bà nội ơi, nhà chúng ta bị thiêu cháy rồi sao ạ?" Ngô Tuệ ngơ ngác hỏi.
Bà nội Ngô không biết nên nói gì vào giờ phút này.
"Chúng ta đi tiếp thôi." Lâm Mãn nhìn về phía đồn điền đằng kia, bên đó vẫn là một mảng tối tăm, yên tĩnh.
Bọn họ tiếp tục đi lên núi lánh nạn.
Lâm Mãn cực kỳ quen thuộc với những ngọn núi xung quanh căn cứ. Mấy năm nay, nhờ những ngọn núi lớn này mà hai mẹ con họ mới có thể chống đỡ tới giờ.
Bây giờ các loài động vật gần như đã tuyệt chủng, không cần lo lắng nguy hiểm nữa, trên mặt đất trụi lủi chỉ còn lại một ít cỏ dại và rễ cây, không có gì đáng sợ hay uy hiếp được bọn họ. Chuyến đi này khá thuận lợi, đi thêm hơn một giờ, bọn họ cuối cùng đã tìm thấy một cái sơn động.
Nơi này rất hẻo lánh, sơn động thì khô ráo và khá an toàn, tạm thời là điểm dừng chân thích hợp.
Tất cả mọi người đều gục xuống đất vì kiệt sức.
Bà Ngô thở hổn hển, bà kiệt sức đến nỗi cái bếp mà bà liều chết mang đi cũng phải vứt bỏ giữa đường, bà nhặt lấy một cành cây để chống đi. Hai đứa trẻ gầy như que củi, đói tới tưởng chừng như không còn chút sức lực, nhưng lại cõng 'gia sản' của mình đi tới cuối cùng, thở hồng hộc, rất có nghị lực, không hề bị tụt lại phía sau.
Ngược lại, Lâm Mãn phải cõng trên mình một người lại trông có vẻ khá nhất.
Cô đổ mồ hôi khắp người và sốt nhẹ nhưng không khó chịu như lúc đầu.
Năm người vừa ngồi xuống, ngoại trừ mẹ Lâm, bụng bốn người còn lại bắt đầu đánh trống, ba bà cháu nhà họ Ngô đã đói lả. Lâm Mãn cũng không còn sức làm gì cả, dù sao cũng đói muốn chết.
Lúc này trời đã sáng hơn một chút, Lâm Mãn nhìn cái nồi bên người Ngô Tuệ, nói: "Chúng ta nấu ít đồ ăn đi."
Cô lấy từ trong bọc ra một cái bánh mì: "Nấu cái này nhé?"
Bà Ngô cảm thấy như mình bị ảo giác: "Bánh, bánh mì?"
Hai đứa nhỏ cũng đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, không rời mắt nổi.
Lâm Mãn nói với Ngô Tuệ: "Tuệ Tuệ, em đi theo chị kiếm củi được không?" Trong số ba bà cháu họ, Ngô Tuệ tuy là người có đầu óc kém nhất nhưng thể lực lại tốt nhất.
"Vâng, chị Tiểu Mãn." Ngô Tuệ nuốt một ngụm nước bọt, ngoan ngoãn đi theo.
Nơi này ít người, trên mặt đất có không ít cành cây khô cùng những thứ khác, Lâm Mãn còn nhặt được mấy tảng đá, dự định làm một cái bếp lò.
Cô vừa trở về, bà Ngô nhanh chóng đảm nhận công việc của mình, nhanh nhẹn xếp đá và bày nồi lên, tự mình vặn ấm đun nước và rót ra.
Rất chu đáo.
Lâm Mãn mỉm cười cũng không ngăn cản, chờ nước sôi lên, cô liền bóp vụn bánh mì rồi bỏ vào nồi nước. Bánh mì hút nước, phồng lên rất lớn, mùi thơm của bánh mì làm say lòng người.
Bà Ngô nuốt nước miếng: "Cháu có muốn rắc chút muối lên không?”
"Dạ có ạ." Lâm Mãn nói. Ăn muối để còn lấy lại sức lực.
Bà nội Ngô liền lấy ra từ trong bao tải một cái túi vải nhỏ, bên trong đựng một ít muối trắng, bà cẩn thận từng li từng tý rắc xuống một ít.
Lâm Mạn đổ ra khoảng hai phần năm thức ăn vào hộp cơm rồi nói với bà: "Chỗ này để mọi người chia nhau ạ."
"Ai nha, nhiều quá, cái bánh này vốn chính là của các cháu, các cháu ăn đi." Bà Ngô vừa ngạc nhiên vừa bối rối, đan hai tay vào nhau.
Bà nghe Lâm Mãn nói hai mẹ con cô có chút đồ ăn, còn tưởng là nắm rau dại thôi, không nghĩ tới lại chính là bánh mì, còn thơm như vậy. Vốn nghĩ rằng có thể được cho một ít đã rất tốt rồi, không nghĩ tới Lâm Mãn lại cho bọn họ nhiều tới vậy.
Trong thâm tâm bà vừa cảm kích vừa có chút kính nể Lâm Mãn. Bây giờ kiếm đâu ra một chiếc bánh như thế này? Bà có nhận thức hoàn toàn mới về năng lực của cô, cách nhìn cô cũng khác với trước đây, nhưng bà cũng hiểu đôi chút, điều không nên hỏi thì cũng đừng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.