Chương 30:
Tây Đại Tần
07/10/2023
"Vậy cô tiến vào không gian đi."
Lâm Mãn vừa mới suy nghĩ, một giây sau đã ngay lập tức xuất hiện bên trong không gian. Tuy nhiên lần này bên cạnh cô không còn cái bàn kia nữa, mà là một mảnh đất, mà mảnh đất này... Không phải là chính là đất cô mang vào đây sao?
Cô há hốc mồm, vẻ mặt thần kỳ nhìn xung quanh, mảnh đất này không lớn lắm, nhìn bằng mắt thường có vẻ như là 100 mét vuông, bốn phía vẫn là sương mù giăng kín xung quanh. Cô không nhìn thấy đằng sau màn sương mù kia là gì nhưng thấy trong một góc có một căn nhà gỗ nhỏ, khá tồi tàn.
"Ký khế ước! Đưa tay ra đi." Giọng nói non nớt, trong trẻo vang lên.
Lâm Mãn cúi đầu xuống, chỉ thấy một con vật màu trắng trông có chút giống như là con gà.
Lâm Mãn kinh ngạc: "Cậu là ai?"
"Tôi chính là tôi, là quản gia của không gian này." Con gà trắng mập mạp ưỡn ngực, kích thước bây giờ của nó nhỏ hơn so với chín ngày trước, nhìn qua cũng bớt mập hơn.
"Cậu chính là quản gia? Thế nhưng giọng nói của cậu..."
"À, giọng nói khi ấy là do tôi giả giọng, hiện tại đây mới chính là giọng nói thực sự của tôi." Đều đã trở thành người mình, cũng đâu cần phải lôi thanh âm kia ra dọa người.
Lâm Mãn không bao giờ lại dám tưởng tượng cái giọng nói uy nghiêm, lạnh nhạt kia lại là do con vật nhỏ này phát ra, trách không được có đôi khi cô cảm thấy chủ nhân giọng nói đó dường như lộ ra chút tính trẻ con ngạo kiều.
"Ách, vậy tôi nên xưng hô với cậu như nào?"
"Xưng hô?" Gà mập nhỏ dường như nhớ ra gì đó, cảm xúc có chút sa sút, nó nói, "Vậy cô gọi tôi là Quản Quản đi."
Tên gì mà qua loa thế? Tên giả à?
Tuy nhiên, Lâm mãn cũng không có bất kỳ dị nghị gì, dù sao cũng chỉ là cái xưng hô: "Chào cậu, Quản Quản, sau này cậu hãy gọi tôi là Tiểu Mãn đi. Tôi đã chuẩn bị xong." Lâm Mãn đưa hai tay ra.
Quản Quản nhìn một lát rồi nói: "Chỉ cần tay trái là được rồi." Nó nhảy lên tay trái của Lâm Mãn, cái mỏ nhọn trông như kẹo dẻo mổ xuống lòng bàn tay cô. Đau quá! Mỏ con này nhìn giống kẹo dẻo sao mà sắc nhọn thế!
Máu chảy ra, nhỏ xuống đất dưới chân. Sau đó, dưới đất dần dần xuất hiện một vòng tròn trận pháp, Lâm Mãn mở to hai mắt, gần như nín thở nhìn mọi chuyện xảy ra, thậm chí còn quên mất vết thương trên tay.
Qua một hồi lâu - chủ yếu là do trong cơ thể Lâm Mãn có quá ít máu, máu chảy chậm, dẫn đến thời gian bị kéo dài - Quản Quản đột nhiên nói: "Khế ước hoàn thành!"
Ánh sáng đỏ của trận pháp bỗng lóe lên trong giây lát rồi lại vụt tắt, đồng thời Lâm Mãn cũng cảm thấy vết thương trong lòng bàn tay đang lành lại. Cô có chút chóng mặt, cảm thấy còn mệt mỏi hơn lúc trước rất nhiều.
Cô lảo đảo, ngồi bệt xuống đất.
"Ai da, cô quá yếu." Quản Quản còn đang tung tăng trên mặt đất, thấy vậy liền vội vàng chạy tới, "Chỉ ký mỗi một cái khế ước mà đã không chịu nổi."
Gia hỏa này mặc dù lẩm bẩm như vậy nhưng vẫn nhảy lên vai Lâm Mãn, cái mỏ nhọn thổi ra một hơi.
Ngay lập tức, một làn sương mù bay thẳng vào giữa mi tâm Lâm Mãn rồi biến mất.
Giữa lông mày Lâm Mãn đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo, sau đó cô bỗng nhiên mừng rỡ, chóng mặt, mệt mỏi, kiệt sức, thậm chí là đói khát, tất cả cảm giác ấy đều biến mất, ngay cả trận sốt nhẹ cũng đã chuyển biến tốt hơn.
Cô khiếp sợ nói: "Vừa rồi là cái gì vậy?"
Sau khi thổi một hơi sương mù kia, cơ thể trắng trắng bông bông của Quản Quản tựa hồ có chút suy yếu, thu nhỏ lại một vòng, nhảy khỏi vai Lâm mãn, nó không đứng vững, ngã lộn một vòng trên mặt đất.
Lâm Mãn vô thức vươn tay ra đỡ nó, chạm vào cơ thể nó giống như sờ vào viên kẹo bông vậy, thật mềm mại, lành lạnh, vô cùng thoải mái.
Quản Quản lắc lắc cái đầu đứng dậy, kiêu ngạo nói: "Hừ! Cô may mắn đấy, vừa nãy chính là linh khí của tôi."
"Linh khí?" Lâm Mãn chưa từng nghe qua cái từ này, nghe có vẻ rất huyền bí và lợi hại.
"Linh khí là một thứ rất quan trọng, người bình thường tôi mới không cho đâu."
Trên thực tế, đất đai khô cằn, Quản Quản đã sắp không thể cầm cự được, đặc biệt là chín ngày qua, nó còn để Lâm Mãn ra vào nơi này chín lần, đồng thời còn thu nhập nhiều đất như vậy, mỗi lần đều tiêu hao rất nhiều linh khí của nó. Hiện giờ, linh thể nó ngày càng mỏng manh, lại không được bổ sung linh khí, nó như thể muốn tiêu tán tới nơi! Cho nên luồng linh khí kia đối với Quản Quản mà nói, thật sự vô cùng quan trọng.
Tuy nhiên, khế ước đã được thành lập, mảnh đất vụn này lấy huyết dịch của cô làm tinh khí dẫn dắt, nếu trồng cây cối lên đó, có thể sản sinh ra linh khí. Nghĩ đến tương lai khi có thật nhiều linh khí, nó sẽ gầy và thon gọn hơn, không còn béo nữa, gà trắng nhỏ cảm thấy vẫn rất xứng đáng.
Nó kích động tuyên bố: "Được rồi, chúng ta bắt đầu làm ruộng đi!"
Lâm Mãn vừa mới suy nghĩ, một giây sau đã ngay lập tức xuất hiện bên trong không gian. Tuy nhiên lần này bên cạnh cô không còn cái bàn kia nữa, mà là một mảnh đất, mà mảnh đất này... Không phải là chính là đất cô mang vào đây sao?
Cô há hốc mồm, vẻ mặt thần kỳ nhìn xung quanh, mảnh đất này không lớn lắm, nhìn bằng mắt thường có vẻ như là 100 mét vuông, bốn phía vẫn là sương mù giăng kín xung quanh. Cô không nhìn thấy đằng sau màn sương mù kia là gì nhưng thấy trong một góc có một căn nhà gỗ nhỏ, khá tồi tàn.
"Ký khế ước! Đưa tay ra đi." Giọng nói non nớt, trong trẻo vang lên.
Lâm Mãn cúi đầu xuống, chỉ thấy một con vật màu trắng trông có chút giống như là con gà.
Lâm Mãn kinh ngạc: "Cậu là ai?"
"Tôi chính là tôi, là quản gia của không gian này." Con gà trắng mập mạp ưỡn ngực, kích thước bây giờ của nó nhỏ hơn so với chín ngày trước, nhìn qua cũng bớt mập hơn.
"Cậu chính là quản gia? Thế nhưng giọng nói của cậu..."
"À, giọng nói khi ấy là do tôi giả giọng, hiện tại đây mới chính là giọng nói thực sự của tôi." Đều đã trở thành người mình, cũng đâu cần phải lôi thanh âm kia ra dọa người.
Lâm Mãn không bao giờ lại dám tưởng tượng cái giọng nói uy nghiêm, lạnh nhạt kia lại là do con vật nhỏ này phát ra, trách không được có đôi khi cô cảm thấy chủ nhân giọng nói đó dường như lộ ra chút tính trẻ con ngạo kiều.
"Ách, vậy tôi nên xưng hô với cậu như nào?"
"Xưng hô?" Gà mập nhỏ dường như nhớ ra gì đó, cảm xúc có chút sa sút, nó nói, "Vậy cô gọi tôi là Quản Quản đi."
Tên gì mà qua loa thế? Tên giả à?
Tuy nhiên, Lâm mãn cũng không có bất kỳ dị nghị gì, dù sao cũng chỉ là cái xưng hô: "Chào cậu, Quản Quản, sau này cậu hãy gọi tôi là Tiểu Mãn đi. Tôi đã chuẩn bị xong." Lâm Mãn đưa hai tay ra.
Quản Quản nhìn một lát rồi nói: "Chỉ cần tay trái là được rồi." Nó nhảy lên tay trái của Lâm Mãn, cái mỏ nhọn trông như kẹo dẻo mổ xuống lòng bàn tay cô. Đau quá! Mỏ con này nhìn giống kẹo dẻo sao mà sắc nhọn thế!
Máu chảy ra, nhỏ xuống đất dưới chân. Sau đó, dưới đất dần dần xuất hiện một vòng tròn trận pháp, Lâm Mãn mở to hai mắt, gần như nín thở nhìn mọi chuyện xảy ra, thậm chí còn quên mất vết thương trên tay.
Qua một hồi lâu - chủ yếu là do trong cơ thể Lâm Mãn có quá ít máu, máu chảy chậm, dẫn đến thời gian bị kéo dài - Quản Quản đột nhiên nói: "Khế ước hoàn thành!"
Ánh sáng đỏ của trận pháp bỗng lóe lên trong giây lát rồi lại vụt tắt, đồng thời Lâm Mãn cũng cảm thấy vết thương trong lòng bàn tay đang lành lại. Cô có chút chóng mặt, cảm thấy còn mệt mỏi hơn lúc trước rất nhiều.
Cô lảo đảo, ngồi bệt xuống đất.
"Ai da, cô quá yếu." Quản Quản còn đang tung tăng trên mặt đất, thấy vậy liền vội vàng chạy tới, "Chỉ ký mỗi một cái khế ước mà đã không chịu nổi."
Gia hỏa này mặc dù lẩm bẩm như vậy nhưng vẫn nhảy lên vai Lâm Mãn, cái mỏ nhọn thổi ra một hơi.
Ngay lập tức, một làn sương mù bay thẳng vào giữa mi tâm Lâm Mãn rồi biến mất.
Giữa lông mày Lâm Mãn đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo, sau đó cô bỗng nhiên mừng rỡ, chóng mặt, mệt mỏi, kiệt sức, thậm chí là đói khát, tất cả cảm giác ấy đều biến mất, ngay cả trận sốt nhẹ cũng đã chuyển biến tốt hơn.
Cô khiếp sợ nói: "Vừa rồi là cái gì vậy?"
Sau khi thổi một hơi sương mù kia, cơ thể trắng trắng bông bông của Quản Quản tựa hồ có chút suy yếu, thu nhỏ lại một vòng, nhảy khỏi vai Lâm mãn, nó không đứng vững, ngã lộn một vòng trên mặt đất.
Lâm Mãn vô thức vươn tay ra đỡ nó, chạm vào cơ thể nó giống như sờ vào viên kẹo bông vậy, thật mềm mại, lành lạnh, vô cùng thoải mái.
Quản Quản lắc lắc cái đầu đứng dậy, kiêu ngạo nói: "Hừ! Cô may mắn đấy, vừa nãy chính là linh khí của tôi."
"Linh khí?" Lâm Mãn chưa từng nghe qua cái từ này, nghe có vẻ rất huyền bí và lợi hại.
"Linh khí là một thứ rất quan trọng, người bình thường tôi mới không cho đâu."
Trên thực tế, đất đai khô cằn, Quản Quản đã sắp không thể cầm cự được, đặc biệt là chín ngày qua, nó còn để Lâm Mãn ra vào nơi này chín lần, đồng thời còn thu nhập nhiều đất như vậy, mỗi lần đều tiêu hao rất nhiều linh khí của nó. Hiện giờ, linh thể nó ngày càng mỏng manh, lại không được bổ sung linh khí, nó như thể muốn tiêu tán tới nơi! Cho nên luồng linh khí kia đối với Quản Quản mà nói, thật sự vô cùng quan trọng.
Tuy nhiên, khế ước đã được thành lập, mảnh đất vụn này lấy huyết dịch của cô làm tinh khí dẫn dắt, nếu trồng cây cối lên đó, có thể sản sinh ra linh khí. Nghĩ đến tương lai khi có thật nhiều linh khí, nó sẽ gầy và thon gọn hơn, không còn béo nữa, gà trắng nhỏ cảm thấy vẫn rất xứng đáng.
Nó kích động tuyên bố: "Được rồi, chúng ta bắt đầu làm ruộng đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.