Chương 2
Út Nhỏ Lười
04/07/2023
Cuối cùng cũng xuất viện rồi!
Ở trong đó mới 2 tuần mà ngỡ như 2 năm trời vậy.
Nó ngước nhìn bầu trời trong xanh kia rồi nở nụ cười lạnh, nên chuẩn bị dọn đống rác trong nhà đi rồi cho ở lâu quá người ta tưởng là nhà của mình mà lộng hành nữa.
Nó giơ tay bắt một chiếc taxi về nhà. Ngồi trong xe nó bắt đầu liên hệ với công ty bảo vệ thuê vài người vệ sĩ, nó cũng đâu rãnh mà cãi tay đôi với hai người kia, thời gian không đủ để chuẩn bị cho tận thế nữa là.
Sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, cô phát hiện được nguyên chủ cũng không đơn giản như bề ngoài. Con bé này vậy mà là nhà vô địch võ cả nước, vậy là chỉ cần chăm rèn luyện là có thể bảo vệ được bản thân ở tận thế thời gian đầu, nếu có được dị năng sẽ càng tốt còn không có thì có thể lựa chọn một căn cứ quân sự gần để sống qua ngày cũng được.
Không nghĩ đến đó nữa chuẩn bị cái trước mắt đã, bây giờ cô cũng 18t là có thể tự lập và kế thừa tài sản rồi cho nên điều cần thiết bây giờ là tống cổ hai cha con đó ra ngoài. Sau đó là tận dựng số tiền mà cô có đi mua những vật dụng cần thiết.
Tới nhà, cô bước xuống xe thì thấy trước cửa nhà là đôi cha con đang gào lên với mấy người vệ sĩ.
"Các người biết tôi là ai không mà dám đối xử như thế với tôi hả!" Con gái ông ta gào lên, đúng là giọng khỏe thiệt mà hình như cô ta tên là Phương thì phải.
"Là tôi ra lệnh họ làm vậy đấy!" Nó từ từ bước lại gần chổ cô ta rồi nói, nghe giọng nó cô ta quay qua nhìn nhưng chẳng dám nói câu nào.
Cô bây giờ chả muốn đôi co với hai người này làm gì, "Các anh chuyển xong rồi thì kéo hai người này đi đi."
"Vâng."
Hai người đó định tiến lên cãi lại thì chưa kịp nói đã bị vệ sĩ bịt miệng lôi đi. Bởi vậy mới nói có tiền luôn là chuyện tốt, chỉ bỏ chút tiền là có thể giải quyết êm mọi chuyện.
Nhìn họ đi xa cô liền quay đầu bước vào nhà, đúng là bự vãi chưởng, sau ở được hay vậy ta, nhà rộng bộ không sợ ma hả ta. Nhìn xung quanh một vòng cô liền đi thẳng lên phòng của nguyên chủ, tận thế khó khăn nên cần chuẩn bị nhiều thứ để còn sống sót cho tốt nữa. Đầu tiên, viết lại những vật dụng cần mua, sau đó mua những thứ cần cho rèn luyện thân thể. Súng thì chắc là mua không được nên nữa tới tận thế rồi đi chôm của người ta là được rồi. Mấy thứ như dao rìu còn mua được, còn mấy cái đao hay kiếm này đó chắc cần phải làm riêng để tiện sử dụng. Ước gì có cái không gian giống bà nữ chính.
"Chị có đó!"
"Ai! Bước ra đây không thì chết với tao!" Doanh hét lên nhìn quanh phòng nhưng không thấy gì hết.
"Em nè chị" Một bóng người hiện lên trong phòng nhưng không nhìn rõ mặt mũi.
"Em nào? Tôi có quen em nào đâ.. À chủ thân thể, sao em lại xuất hiện nữa rồi?"
"Em có nói là sẽ có quà bồi thường cho chị mà, nên bây giờ em tới đưa cho chị nè!" Vừa nói chủ thân thể nâng bàn tay lên đặt trên trán Doanh một ánh sáng bay vào trán cô, đầu cô bỗng thấy đau như búa bổ, "Chị ráng nhịn chút nhé!"
Một chút của cưng là cả đời của chị đó, đau vãi chưởng, cô cố gắng đứng lên do ban nãy đâu quá mà té ngã, ủa, gì đây? Doanh nhìn cái ô vuông trước mặt, sao thấy giống mấy cái trong cái trong phim hay coi quá nè.
"Đây xem như là quà bồi thường cho chị, nó giống như một con game nông trường vậy. Chị có thể trồng các loài thực vật nhưng không thể nuôi các con vật được."
"Thôi không sao, có còn hơn không. Có hạn chế gì không em gái nhỏ."
"Còn một cái nữa, chị thấy cái kho hàng đó không, nó có thể đựng mấy món đồ chị bỏ vào ngoại trừ những vật phẩm như gia vị gạo trái cây đồ đó, mấy cái đó không bỏ vào được."
"À vậy được rồi. Còn thứ gì nữa không để chị còn đi ngủ nữa em."
"Dạ cũng xong hết rồi chị ơi, em cũng nên đi đầu thai luôn không là muộn mất."
"Vậy hả? Chúc đầu thai suôn sẻ nhé." Vừa dứt câu nói thì cô đã gục xuống ngủ ngon lành.
* * *
Doanh mở mắt nhìn khung cảnh xa lạ, rồi định nhắm mắt ngủ tiếp nhưng cái bụng không cho cô ngủ nên đành phải lết cái thân này đi xuống bếp kím cái gì đó bỏ bụng mới được.
Mở tụ lạnh định lấy đồ ăn ra thì phát hiện không còn cái gì để ăn nên cô đành đi mua thôi chứ sao, mệt ghê biết vậy không cho cô giúp việc nghỉ được rồi. Không biết còn chiếc xe nào để đi không ta, cô vừa bước chân vào gara thì liền đứng hình. Trời ơi xe môtô, ước mơ được chạy xe môtô thành hiện thực rồi nè.
Ở trong đó mới 2 tuần mà ngỡ như 2 năm trời vậy.
Nó ngước nhìn bầu trời trong xanh kia rồi nở nụ cười lạnh, nên chuẩn bị dọn đống rác trong nhà đi rồi cho ở lâu quá người ta tưởng là nhà của mình mà lộng hành nữa.
Nó giơ tay bắt một chiếc taxi về nhà. Ngồi trong xe nó bắt đầu liên hệ với công ty bảo vệ thuê vài người vệ sĩ, nó cũng đâu rãnh mà cãi tay đôi với hai người kia, thời gian không đủ để chuẩn bị cho tận thế nữa là.
Sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, cô phát hiện được nguyên chủ cũng không đơn giản như bề ngoài. Con bé này vậy mà là nhà vô địch võ cả nước, vậy là chỉ cần chăm rèn luyện là có thể bảo vệ được bản thân ở tận thế thời gian đầu, nếu có được dị năng sẽ càng tốt còn không có thì có thể lựa chọn một căn cứ quân sự gần để sống qua ngày cũng được.
Không nghĩ đến đó nữa chuẩn bị cái trước mắt đã, bây giờ cô cũng 18t là có thể tự lập và kế thừa tài sản rồi cho nên điều cần thiết bây giờ là tống cổ hai cha con đó ra ngoài. Sau đó là tận dựng số tiền mà cô có đi mua những vật dụng cần thiết.
Tới nhà, cô bước xuống xe thì thấy trước cửa nhà là đôi cha con đang gào lên với mấy người vệ sĩ.
"Các người biết tôi là ai không mà dám đối xử như thế với tôi hả!" Con gái ông ta gào lên, đúng là giọng khỏe thiệt mà hình như cô ta tên là Phương thì phải.
"Là tôi ra lệnh họ làm vậy đấy!" Nó từ từ bước lại gần chổ cô ta rồi nói, nghe giọng nó cô ta quay qua nhìn nhưng chẳng dám nói câu nào.
Cô bây giờ chả muốn đôi co với hai người này làm gì, "Các anh chuyển xong rồi thì kéo hai người này đi đi."
"Vâng."
Hai người đó định tiến lên cãi lại thì chưa kịp nói đã bị vệ sĩ bịt miệng lôi đi. Bởi vậy mới nói có tiền luôn là chuyện tốt, chỉ bỏ chút tiền là có thể giải quyết êm mọi chuyện.
Nhìn họ đi xa cô liền quay đầu bước vào nhà, đúng là bự vãi chưởng, sau ở được hay vậy ta, nhà rộng bộ không sợ ma hả ta. Nhìn xung quanh một vòng cô liền đi thẳng lên phòng của nguyên chủ, tận thế khó khăn nên cần chuẩn bị nhiều thứ để còn sống sót cho tốt nữa. Đầu tiên, viết lại những vật dụng cần mua, sau đó mua những thứ cần cho rèn luyện thân thể. Súng thì chắc là mua không được nên nữa tới tận thế rồi đi chôm của người ta là được rồi. Mấy thứ như dao rìu còn mua được, còn mấy cái đao hay kiếm này đó chắc cần phải làm riêng để tiện sử dụng. Ước gì có cái không gian giống bà nữ chính.
"Chị có đó!"
"Ai! Bước ra đây không thì chết với tao!" Doanh hét lên nhìn quanh phòng nhưng không thấy gì hết.
"Em nè chị" Một bóng người hiện lên trong phòng nhưng không nhìn rõ mặt mũi.
"Em nào? Tôi có quen em nào đâ.. À chủ thân thể, sao em lại xuất hiện nữa rồi?"
"Em có nói là sẽ có quà bồi thường cho chị mà, nên bây giờ em tới đưa cho chị nè!" Vừa nói chủ thân thể nâng bàn tay lên đặt trên trán Doanh một ánh sáng bay vào trán cô, đầu cô bỗng thấy đau như búa bổ, "Chị ráng nhịn chút nhé!"
Một chút của cưng là cả đời của chị đó, đau vãi chưởng, cô cố gắng đứng lên do ban nãy đâu quá mà té ngã, ủa, gì đây? Doanh nhìn cái ô vuông trước mặt, sao thấy giống mấy cái trong cái trong phim hay coi quá nè.
"Đây xem như là quà bồi thường cho chị, nó giống như một con game nông trường vậy. Chị có thể trồng các loài thực vật nhưng không thể nuôi các con vật được."
"Thôi không sao, có còn hơn không. Có hạn chế gì không em gái nhỏ."
"Còn một cái nữa, chị thấy cái kho hàng đó không, nó có thể đựng mấy món đồ chị bỏ vào ngoại trừ những vật phẩm như gia vị gạo trái cây đồ đó, mấy cái đó không bỏ vào được."
"À vậy được rồi. Còn thứ gì nữa không để chị còn đi ngủ nữa em."
"Dạ cũng xong hết rồi chị ơi, em cũng nên đi đầu thai luôn không là muộn mất."
"Vậy hả? Chúc đầu thai suôn sẻ nhé." Vừa dứt câu nói thì cô đã gục xuống ngủ ngon lành.
* * *
Doanh mở mắt nhìn khung cảnh xa lạ, rồi định nhắm mắt ngủ tiếp nhưng cái bụng không cho cô ngủ nên đành phải lết cái thân này đi xuống bếp kím cái gì đó bỏ bụng mới được.
Mở tụ lạnh định lấy đồ ăn ra thì phát hiện không còn cái gì để ăn nên cô đành đi mua thôi chứ sao, mệt ghê biết vậy không cho cô giúp việc nghỉ được rồi. Không biết còn chiếc xe nào để đi không ta, cô vừa bước chân vào gara thì liền đứng hình. Trời ơi xe môtô, ước mơ được chạy xe môtô thành hiện thực rồi nè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.