Mạt Thế Lượm Bảo Bảo Và Tình Yêu
Chương 8: Bị cướp
Tuyên Tuyên
28/06/2021
Ngôn Trạch đưa chiếc thẻ ngân hàng cho cô ta.
_ Bằng thẻ.
Nhân viên cấm lấy thẻ của hắn sau đó cà thẻ rồi yêu cầu hắn nhập mã thẻ. Hắn lần theo trí nhớ nguyên chủ máy móc bấm mã thẻ.
Sau khi thấy khách hàng thanh toán xong cô ta vui vẻ lễ phép nói.
_ Quý khách đã thanh toán thành công. Hoan nghênh quý khách lần sau ghé thăm.
Ngôn Trạch đi ra khỏi siêu thị trước những con mắt ngạc nhiên của nhiều người. Hắn trèo lên chiếc xe tải, chỉ dẫn đường đi tới nhà hắn cho tài xế xong liền nhắm mắt tựa vào ghế.
Khoảng ba mươi phút sau chiếc xe dừng lại. Ngôn Trạch mở mắt ra nhìn khung cảnh trước mắt. Đây nào phải là khu nhà của hắn, trước mắt hắn rõ ràng là một công viên bị bỏ hoang, có lẽ là bị bỏ hoang được nhiều năm rồi. Cây cối đã sớm mọc um tùm.
Hắn lạnh nhạt nhìn tài xế đang ngồi bên ghế lái.Tên tài xế xe tải lúc này cầm con dao chĩa vào hắn, vẻ mặt gã đằng đằng sát khí, mặt hằm hằm không có ý tốt quát hắn.
_ Không được nhúc nhích nếu không tao chém mày thành hai nửa!
Ngôn Trạch vốn không sợ, thứ hắn luôn dùng vốn là đao. Một con dao có dài hơn đi chăng nữa cũng không làm khó được hắn. Giữa ban ngày ban mặt mà dám ăn cướp, đặc biệt là tơ tưởng tới đồ của hắn.
Ánh mắt hắn thâm trầm, lạnh lẽo nhìn gã tài xế.
_ Nếu tôi nói không?
Gã tài xế khi bị ánh mắt của thằng nhóc miệng hôi mùi sữa nhìn thì bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Mặt gã lộ vẻ sợ hãi, tay gã có chút run.
Nhưng gã rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Trước mắt gã là một thanh niên vô hại tại sao gã lại phải sợ hãi.
_ Mày.... mày.... dám uy hiếp tao.
Gã muốn cảnh cáo cậu ta nhưng không rõ vì sao gã không nói nên lời.
Ngôn Trạch khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt mở miệng chuyện.
_ Sợ rồi sao?
Gã tài xế run run khoé miệng quát.
_ Ai.... ai sợ mày?
Ngôn Trạch thản nhiên đáp lại gã ta.
_ Không sợ tôi? Nếu không sợ thì nên cầm chắc con dao kia đi. Ông cầm sai cách rồi đấy.
Gã tài xế nghe cậu ta nói vậy liền tức giận.
" Mày..... mày đợi đấy cho tao. "
Nói xong gã mở cửa đi ra khỏi xe tải. Ngôn Trạch khó hiểu nhìn hành động của gã. Không phải là cướp sao? Tại sao lại bỏ đi?
Không lẽ hắn gặp phải bọn khủng bố, nếu bị đánh bom thì hắn tàn đời mất.
Thùng! Thùng!
_ Xuống xe mau!
Ngôn Trạch liếc nhìn mấy người bên ngoài xe tải. Bây giờ cướp cũng lập thành một tổ đội. Hắn quả là có diễm phúc khi được gặp bọn cướp có bài bản như vậy.
Hắn ngoan ngoãn leo xuống xe tải. Mấy tên cướp thấy hắn đi xuống liền vây quanh hắn, bày trận.
Hiện tại hắn chỉ là một cậu nhóc 20, 21 tuổi thôi, tay không tấc sắt, bọn chúng bày trận thế lớn như vậy đúng là coi trọng hắn mà.
Hắn chắp tay vào nhau. Mặt hắn lúc này trắng bệch, ánh mắt lộ rõ sợ hãi nhìn sáu gã đàn ông đang vây quanh hắn, khoé miệng hắn run rẩy lắp bắp vài lâu.
_ Các anh.... các anh muốn làm gì? Tôi... Tôi chỉ là một công dân nho nhỏ thôi! Các anh nếu muốn có thể lấy hết đồ trong xe. Có thể tha cho tôi một mạng?
Gã tài xế khi nãy xuống xe trước đang đứng cạnh một gã đàn ông đầu trọc. Vẻ mặt nịnh nọt, cung cung kính kính người không biết còn tưởng hắn là chó liếm.
Người lúc nãy cầm dao uy hiếp hắn không được nhúc nhích đi đâu mất rồi. Mắt hắn rũ xuống, loé lên một tia khinh thường.
Hắn đoán gã đầu trọc là thủ lĩnh của băng cướp này. Trên mặt gã kia có vết thẹo từ miệng tới mang tai trái. Chiến tích lưu lại vang dội như vậy hẳn là một tên cướp lành nghề không đơn giản.
_ Đại ca! Tên nhóc này khi nãy uy hiếp em. Chúng ta nhất định phải xử lý nó thật tốt. Cho nó đẹp mặt!
Ngôn Trạch im lặng :".."
Gã đầu trọc cầm trên tay một điếu thuốc. Gã tài xế nhanh tay cầm bật lửa cẩn thận châm thuốc.
Gã đầu trọc hài lòng rít một hơi, sau khi nhả ra một làn khói trắng gã ta nói.
_ Chỉ là một tên nhóc công tử bột miệng vẫn còn hôi mùi sữa thôi mà mày cũng sợ. Không có tiền đồ!
Một gã răng bị vẩu lập tức chen miệng khinh bi gã tài xế.
_ Làm cướp bao nhiêu năm rồi còn bị một tên nhóc uy hiếp! Nói ra không thấy mất mặt cướp à?
Gã tài xế tức tối không thèm đáp trả gã răng vẩu. Gã nhẹ giọng cầu xin đại ca đầu trọc.
_ Đại ca! Thằng nhóc này để em xử lý có được không?
Gã đầu trọc liếc mắt nhìn thằng nhóc đang cúi thấp mặt cầu xin bọn chúng tha cho một mạng. Lại liếc nhìn thùng xe đằng sau chất đầy vật phẩm gã cần. Gã chỉ cần thứ trên xe, mấy thứ khác gã không quan tâm. Gã phiền chán phất phất tay.
_ Tùy mày xử lý. Miễn là xử lý sạch sẽ đừng có để bọn cớm ngửi thấy mùi rồi mò tới bọn tao.
Gã tài xế vui mừng ra mặt .
_ Vâng! Vâng! Nhất định làm sạch sẽ. Em nhất định sẽ không gây phiền phức cho đại ca. Đại ca cứ tin tưởng ở em.
Sau khi bày tỏ bản thân sẽ làm sạch sẽ mọi chuyện. Gã tiến hành xử thằng nhóc. Trên mặt gã đã không giấu nổi đắc ý, trên tay gã là con dao dài một mét, một mặt đầy ý nghĩ xấu xa tiến lại gần thằng nhóc.
_ Bằng thẻ.
Nhân viên cấm lấy thẻ của hắn sau đó cà thẻ rồi yêu cầu hắn nhập mã thẻ. Hắn lần theo trí nhớ nguyên chủ máy móc bấm mã thẻ.
Sau khi thấy khách hàng thanh toán xong cô ta vui vẻ lễ phép nói.
_ Quý khách đã thanh toán thành công. Hoan nghênh quý khách lần sau ghé thăm.
Ngôn Trạch đi ra khỏi siêu thị trước những con mắt ngạc nhiên của nhiều người. Hắn trèo lên chiếc xe tải, chỉ dẫn đường đi tới nhà hắn cho tài xế xong liền nhắm mắt tựa vào ghế.
Khoảng ba mươi phút sau chiếc xe dừng lại. Ngôn Trạch mở mắt ra nhìn khung cảnh trước mắt. Đây nào phải là khu nhà của hắn, trước mắt hắn rõ ràng là một công viên bị bỏ hoang, có lẽ là bị bỏ hoang được nhiều năm rồi. Cây cối đã sớm mọc um tùm.
Hắn lạnh nhạt nhìn tài xế đang ngồi bên ghế lái.Tên tài xế xe tải lúc này cầm con dao chĩa vào hắn, vẻ mặt gã đằng đằng sát khí, mặt hằm hằm không có ý tốt quát hắn.
_ Không được nhúc nhích nếu không tao chém mày thành hai nửa!
Ngôn Trạch vốn không sợ, thứ hắn luôn dùng vốn là đao. Một con dao có dài hơn đi chăng nữa cũng không làm khó được hắn. Giữa ban ngày ban mặt mà dám ăn cướp, đặc biệt là tơ tưởng tới đồ của hắn.
Ánh mắt hắn thâm trầm, lạnh lẽo nhìn gã tài xế.
_ Nếu tôi nói không?
Gã tài xế khi bị ánh mắt của thằng nhóc miệng hôi mùi sữa nhìn thì bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Mặt gã lộ vẻ sợ hãi, tay gã có chút run.
Nhưng gã rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Trước mắt gã là một thanh niên vô hại tại sao gã lại phải sợ hãi.
_ Mày.... mày.... dám uy hiếp tao.
Gã muốn cảnh cáo cậu ta nhưng không rõ vì sao gã không nói nên lời.
Ngôn Trạch khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt mở miệng chuyện.
_ Sợ rồi sao?
Gã tài xế run run khoé miệng quát.
_ Ai.... ai sợ mày?
Ngôn Trạch thản nhiên đáp lại gã ta.
_ Không sợ tôi? Nếu không sợ thì nên cầm chắc con dao kia đi. Ông cầm sai cách rồi đấy.
Gã tài xế nghe cậu ta nói vậy liền tức giận.
" Mày..... mày đợi đấy cho tao. "
Nói xong gã mở cửa đi ra khỏi xe tải. Ngôn Trạch khó hiểu nhìn hành động của gã. Không phải là cướp sao? Tại sao lại bỏ đi?
Không lẽ hắn gặp phải bọn khủng bố, nếu bị đánh bom thì hắn tàn đời mất.
Thùng! Thùng!
_ Xuống xe mau!
Ngôn Trạch liếc nhìn mấy người bên ngoài xe tải. Bây giờ cướp cũng lập thành một tổ đội. Hắn quả là có diễm phúc khi được gặp bọn cướp có bài bản như vậy.
Hắn ngoan ngoãn leo xuống xe tải. Mấy tên cướp thấy hắn đi xuống liền vây quanh hắn, bày trận.
Hiện tại hắn chỉ là một cậu nhóc 20, 21 tuổi thôi, tay không tấc sắt, bọn chúng bày trận thế lớn như vậy đúng là coi trọng hắn mà.
Hắn chắp tay vào nhau. Mặt hắn lúc này trắng bệch, ánh mắt lộ rõ sợ hãi nhìn sáu gã đàn ông đang vây quanh hắn, khoé miệng hắn run rẩy lắp bắp vài lâu.
_ Các anh.... các anh muốn làm gì? Tôi... Tôi chỉ là một công dân nho nhỏ thôi! Các anh nếu muốn có thể lấy hết đồ trong xe. Có thể tha cho tôi một mạng?
Gã tài xế khi nãy xuống xe trước đang đứng cạnh một gã đàn ông đầu trọc. Vẻ mặt nịnh nọt, cung cung kính kính người không biết còn tưởng hắn là chó liếm.
Người lúc nãy cầm dao uy hiếp hắn không được nhúc nhích đi đâu mất rồi. Mắt hắn rũ xuống, loé lên một tia khinh thường.
Hắn đoán gã đầu trọc là thủ lĩnh của băng cướp này. Trên mặt gã kia có vết thẹo từ miệng tới mang tai trái. Chiến tích lưu lại vang dội như vậy hẳn là một tên cướp lành nghề không đơn giản.
_ Đại ca! Tên nhóc này khi nãy uy hiếp em. Chúng ta nhất định phải xử lý nó thật tốt. Cho nó đẹp mặt!
Ngôn Trạch im lặng :".."
Gã đầu trọc cầm trên tay một điếu thuốc. Gã tài xế nhanh tay cầm bật lửa cẩn thận châm thuốc.
Gã đầu trọc hài lòng rít một hơi, sau khi nhả ra một làn khói trắng gã ta nói.
_ Chỉ là một tên nhóc công tử bột miệng vẫn còn hôi mùi sữa thôi mà mày cũng sợ. Không có tiền đồ!
Một gã răng bị vẩu lập tức chen miệng khinh bi gã tài xế.
_ Làm cướp bao nhiêu năm rồi còn bị một tên nhóc uy hiếp! Nói ra không thấy mất mặt cướp à?
Gã tài xế tức tối không thèm đáp trả gã răng vẩu. Gã nhẹ giọng cầu xin đại ca đầu trọc.
_ Đại ca! Thằng nhóc này để em xử lý có được không?
Gã đầu trọc liếc mắt nhìn thằng nhóc đang cúi thấp mặt cầu xin bọn chúng tha cho một mạng. Lại liếc nhìn thùng xe đằng sau chất đầy vật phẩm gã cần. Gã chỉ cần thứ trên xe, mấy thứ khác gã không quan tâm. Gã phiền chán phất phất tay.
_ Tùy mày xử lý. Miễn là xử lý sạch sẽ đừng có để bọn cớm ngửi thấy mùi rồi mò tới bọn tao.
Gã tài xế vui mừng ra mặt .
_ Vâng! Vâng! Nhất định làm sạch sẽ. Em nhất định sẽ không gây phiền phức cho đại ca. Đại ca cứ tin tưởng ở em.
Sau khi bày tỏ bản thân sẽ làm sạch sẽ mọi chuyện. Gã tiến hành xử thằng nhóc. Trên mặt gã đã không giấu nổi đắc ý, trên tay gã là con dao dài một mét, một mặt đầy ý nghĩ xấu xa tiến lại gần thằng nhóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.