Mạt Thế Lượm Bảo Bảo Và Tình Yêu
Chương 45: Gã thật vô lý
Tuyên Tuyên
28/06/2021
Đang mải suy nghĩ thì hắn nghe thấy tiếng nhổ nước bọt liên tục. Hành động khinh thường người khác của tên đại ca kia thật chướng mắt. Ngay cả lời nói cũng vô lý khiến hắn phải nhíu mày.
_ Phi ! Phi! Phi! Nếu không phải ta cứu ngươi thì ngươi đã sớm chết giữa đường rồi còn ở đó mà kêu hết hạn bảo kê ta à? Ta cứu ngươi nên ngươi mới sống được cho tới ngày hôm nay. Ngươi phải nghe ta.
Tên mặt rỗ bên cạnh gã cũng không phải dạng vừa. Gã nhân cơ hội cũng châm chọc Tạ Chiêu.
_ Đúng rồi đấy! Nếu không phải đại ca bọn tao có lòng tốt cứu mày thì mày đã bị tang thi xé xác rồi. Biết điều mà làm việc cho đại ca bọn tao đi. Bọn mày thấy tao nói có đúng không ?
Bốp!
Tên mặt rỗ ôm đầu la oái oái định mắng chửi người dám đánh lên đầu gã. Nhưng khi nhận ra người đánh gã là đại ca thì không dám ho he. Gã ai oán hỏi.
_ Sao đại ca đánh em?
Đại ca bọn cướp bị hỏi ngược lại còn chán ghét, trợn một bên mắt trừng gã. Miệng mắng xơi xơi.
_ Ở đây tao là đại ca hay mày là đại ca. Chuyện của tao mày dám xen mồm à? Đi ra chỗ khác để tao còn nói chuyện.
Tên mặt rỗ ngậm chặt miệng lui vào một góc. Những người khác cũng im re. Gã đại ca lúc nãy còn mắng người như mắng chó bây giờ lại thay đổi sắc mặt. Gã cười niềm nở tới gần Tạ Chiêu.
_ Khi nãy ta nói có hơi quá quắt. Ngươi bảo kê ta một tháng có được hay không?
Tạ Chiêu khoanh tay dựa vào thanh cột cầu thản nhiên từ chối.
_ Không thể!
_ Ngươi!
Gã đại ca có vẻ lại bắt đầu tức giận. Con người kỵ nhất chính là quá phóng túng tính khí nóng nảy của bản thân. Ngươi thấy tức ngươi liền chửi, muốn đánh chính là xông vào đánh. Căn bản không biết kiềm chế lại bản thân.
Bây giờ ngươi đang cầu người khác chứ không phải người ta cầu mình. Dễ tức giận thì dễ hỏng chuyện. Tên đại ca này đúng là ngu ngốc.
Ngôn Tranh vui vẻ đứng một bên xem hài kịch. Tiểu Lương Tâm tuy không hiểu nhưng thấy ba ba cười vui vẻ nhóc cũng cười theo.
Gần một tuần nay Tạ Chiêu đều đi theo đội cướp này. Anh thừa biết bọn chúng chẳng ra gì nhưng anh đã đáp ứng bảo kê một tuần thì nhất định sẽ làm trọn vẹn. Về chuyện vì sao anh lại đáp ứng thì một phần là để dưỡng sức, một phần chính là để tìm đồng đội anh đã lạc từ bốn ngày trước.
Mục đích ban đầu của bọn họ chính là tới thành phố Z. Đây là cây cầu duy nhất để thông tới nơi ấy, anh nghĩ anh và đồng đội có thể sẽ đoàn tụ tại chỗ này. Anh vốn nghĩ gia nhập bọn cướp thì sẽ dễ dàng tìm thấy người.
Nhưng anh đã ở đây bốn hôm mà không hề gặp lại họ. Ngược lại ngày nào cũng giúp gã điên Tần Chu cướp bóc, trong lòng đã sớm hổ thẹn với nhân dân, tổ quốc. Sau khi hết hạn bảo kê, anh sẽ tự mình đi tìm kiếm. Rất có thể họ đã gặp nguy hiểm.
Chỉ là tên Tần Chu vô liêm sỉ này càng ngày càng quá phận. Hôm nào cũng gây rắc rối cho anh còn sai anh này nọ. Hừ! Nếu không phải gã cứu anh một mạng thì anh đã sớm cho gã một phát súng. Hai ngày nữa thôi.
_ Tần Chu! Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn của nó. Ta đồng ý bảo kê ngươi là bởi vì ngươi đã cứu ta ở Tân Thành. Ngươi đừng nên vọng tưởng khống chế ta.
Vẻ mặt Tần Chu có chút bối rối.
_ Ta không có ý đó.
Tần Chiêu hừ lạnh một tiếng. Gã không có làm gì mà chỉ là nhét mấy cô gái vào chỗ anh. Loại thủ đoạn dụ dỗ đáng khinh như vậy mà cũng xài trên người anh.
_ Ngươi không có? Ngươi tự suy nghĩ xem mấy ngày nay ngươi đã làm gì với ta đi. Bớt dùng mấy thủ đoạn thấp kém đi.
Gã chính là muốn lôi kéo anh ta về dưới trướng của mình. Nhưng muốn lôi kéo người mạnh hơn mình thì phải dùng chút thủ đoạn. Tiếc là tên kia không trúng kế. Bây giờ bị anh ta vạch trần trước mặt mọi người gã cảm giác mặt gã đang bị đánh ba ba mấy phát.
_ Ngươi đừng tưởng cứu ta mấy lần liền nói thế nào cũng được. Ở đây ta là chủ, mạng của ta quý giá hơn mạng ngươi gấp trăm lần. Ngươi cứu ta mấy lần mà đòi trách cứ ta.
Tạ Chiêu nhếch khoé môi. Nụ cười của anh ta tràn đầy châm chọc.
_ Bốn ngày ta đi theo ngươi đã cứu ngươi không biết bao nhiêu lần. Đếm sơ sơ qua cũng phải hơn hai mươi lần đi. Ngươi còn cảm thấy chưa đủ để báo đáp ngày đó ngươi cứu ta một mạng sao? Hay là ta cho ngươi một phát súng luôn để ta đỡ phải cứu ngươi trong ba ngày tiếp theo.
_ Ngươi sẽ không! Loại người coi trọng ơn nghĩa như ngươi nhất định sẽ không giết ân nhân của mình.
Tạ Chiêu tà mị cười.
_ Ngươi nhầm rồi. Con người ta chỉ coi trọng nghĩa khí. Ơn nghĩa thì cũng phải xem xem người cứu ta là có ý tốt hay là ý xấu nữa. Mạng của ngươi cũng không có quý giá tới vậy đâu. Hừ! Ngươi bớt tự cao tự đại đi.
Khuôn mặt Tần Chu trắng bệch, tái mép. Nhớ tới mấy ngày qua gã nhìn thủ pháp giết tang thi như giết ngoé của Tạ Chiêu, gã bắt đầu sợ hãi.
Gã ỷ vào mình từng cứu Tạ Chiêu nên mới không lo bị hắn giết. Gã không hề nghĩ tới người như anh ta sẽ ra tay tùy tiện giết người, ngay cả ân nhân cũng có thể giết. Mồ hôi hột tích tụ dần trên trán. Nhưng gã có sợ hãi đi chăng nữa vẫn phải tiếp tục lôi kéo người này.
_ Phi ! Phi! Phi! Nếu không phải ta cứu ngươi thì ngươi đã sớm chết giữa đường rồi còn ở đó mà kêu hết hạn bảo kê ta à? Ta cứu ngươi nên ngươi mới sống được cho tới ngày hôm nay. Ngươi phải nghe ta.
Tên mặt rỗ bên cạnh gã cũng không phải dạng vừa. Gã nhân cơ hội cũng châm chọc Tạ Chiêu.
_ Đúng rồi đấy! Nếu không phải đại ca bọn tao có lòng tốt cứu mày thì mày đã bị tang thi xé xác rồi. Biết điều mà làm việc cho đại ca bọn tao đi. Bọn mày thấy tao nói có đúng không ?
Bốp!
Tên mặt rỗ ôm đầu la oái oái định mắng chửi người dám đánh lên đầu gã. Nhưng khi nhận ra người đánh gã là đại ca thì không dám ho he. Gã ai oán hỏi.
_ Sao đại ca đánh em?
Đại ca bọn cướp bị hỏi ngược lại còn chán ghét, trợn một bên mắt trừng gã. Miệng mắng xơi xơi.
_ Ở đây tao là đại ca hay mày là đại ca. Chuyện của tao mày dám xen mồm à? Đi ra chỗ khác để tao còn nói chuyện.
Tên mặt rỗ ngậm chặt miệng lui vào một góc. Những người khác cũng im re. Gã đại ca lúc nãy còn mắng người như mắng chó bây giờ lại thay đổi sắc mặt. Gã cười niềm nở tới gần Tạ Chiêu.
_ Khi nãy ta nói có hơi quá quắt. Ngươi bảo kê ta một tháng có được hay không?
Tạ Chiêu khoanh tay dựa vào thanh cột cầu thản nhiên từ chối.
_ Không thể!
_ Ngươi!
Gã đại ca có vẻ lại bắt đầu tức giận. Con người kỵ nhất chính là quá phóng túng tính khí nóng nảy của bản thân. Ngươi thấy tức ngươi liền chửi, muốn đánh chính là xông vào đánh. Căn bản không biết kiềm chế lại bản thân.
Bây giờ ngươi đang cầu người khác chứ không phải người ta cầu mình. Dễ tức giận thì dễ hỏng chuyện. Tên đại ca này đúng là ngu ngốc.
Ngôn Tranh vui vẻ đứng một bên xem hài kịch. Tiểu Lương Tâm tuy không hiểu nhưng thấy ba ba cười vui vẻ nhóc cũng cười theo.
Gần một tuần nay Tạ Chiêu đều đi theo đội cướp này. Anh thừa biết bọn chúng chẳng ra gì nhưng anh đã đáp ứng bảo kê một tuần thì nhất định sẽ làm trọn vẹn. Về chuyện vì sao anh lại đáp ứng thì một phần là để dưỡng sức, một phần chính là để tìm đồng đội anh đã lạc từ bốn ngày trước.
Mục đích ban đầu của bọn họ chính là tới thành phố Z. Đây là cây cầu duy nhất để thông tới nơi ấy, anh nghĩ anh và đồng đội có thể sẽ đoàn tụ tại chỗ này. Anh vốn nghĩ gia nhập bọn cướp thì sẽ dễ dàng tìm thấy người.
Nhưng anh đã ở đây bốn hôm mà không hề gặp lại họ. Ngược lại ngày nào cũng giúp gã điên Tần Chu cướp bóc, trong lòng đã sớm hổ thẹn với nhân dân, tổ quốc. Sau khi hết hạn bảo kê, anh sẽ tự mình đi tìm kiếm. Rất có thể họ đã gặp nguy hiểm.
Chỉ là tên Tần Chu vô liêm sỉ này càng ngày càng quá phận. Hôm nào cũng gây rắc rối cho anh còn sai anh này nọ. Hừ! Nếu không phải gã cứu anh một mạng thì anh đã sớm cho gã một phát súng. Hai ngày nữa thôi.
_ Tần Chu! Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn của nó. Ta đồng ý bảo kê ngươi là bởi vì ngươi đã cứu ta ở Tân Thành. Ngươi đừng nên vọng tưởng khống chế ta.
Vẻ mặt Tần Chu có chút bối rối.
_ Ta không có ý đó.
Tần Chiêu hừ lạnh một tiếng. Gã không có làm gì mà chỉ là nhét mấy cô gái vào chỗ anh. Loại thủ đoạn dụ dỗ đáng khinh như vậy mà cũng xài trên người anh.
_ Ngươi không có? Ngươi tự suy nghĩ xem mấy ngày nay ngươi đã làm gì với ta đi. Bớt dùng mấy thủ đoạn thấp kém đi.
Gã chính là muốn lôi kéo anh ta về dưới trướng của mình. Nhưng muốn lôi kéo người mạnh hơn mình thì phải dùng chút thủ đoạn. Tiếc là tên kia không trúng kế. Bây giờ bị anh ta vạch trần trước mặt mọi người gã cảm giác mặt gã đang bị đánh ba ba mấy phát.
_ Ngươi đừng tưởng cứu ta mấy lần liền nói thế nào cũng được. Ở đây ta là chủ, mạng của ta quý giá hơn mạng ngươi gấp trăm lần. Ngươi cứu ta mấy lần mà đòi trách cứ ta.
Tạ Chiêu nhếch khoé môi. Nụ cười của anh ta tràn đầy châm chọc.
_ Bốn ngày ta đi theo ngươi đã cứu ngươi không biết bao nhiêu lần. Đếm sơ sơ qua cũng phải hơn hai mươi lần đi. Ngươi còn cảm thấy chưa đủ để báo đáp ngày đó ngươi cứu ta một mạng sao? Hay là ta cho ngươi một phát súng luôn để ta đỡ phải cứu ngươi trong ba ngày tiếp theo.
_ Ngươi sẽ không! Loại người coi trọng ơn nghĩa như ngươi nhất định sẽ không giết ân nhân của mình.
Tạ Chiêu tà mị cười.
_ Ngươi nhầm rồi. Con người ta chỉ coi trọng nghĩa khí. Ơn nghĩa thì cũng phải xem xem người cứu ta là có ý tốt hay là ý xấu nữa. Mạng của ngươi cũng không có quý giá tới vậy đâu. Hừ! Ngươi bớt tự cao tự đại đi.
Khuôn mặt Tần Chu trắng bệch, tái mép. Nhớ tới mấy ngày qua gã nhìn thủ pháp giết tang thi như giết ngoé của Tạ Chiêu, gã bắt đầu sợ hãi.
Gã ỷ vào mình từng cứu Tạ Chiêu nên mới không lo bị hắn giết. Gã không hề nghĩ tới người như anh ta sẽ ra tay tùy tiện giết người, ngay cả ân nhân cũng có thể giết. Mồ hôi hột tích tụ dần trên trán. Nhưng gã có sợ hãi đi chăng nữa vẫn phải tiếp tục lôi kéo người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.