Mạt Thế Lượm Bảo Bảo Và Tình Yêu
Chương 35: Hỗn loạn câu dẫn
Tuyên Tuyên
28/06/2021
Mọi người nghe vậy ào ạt xô đẩy nhau. Già trẻ lớn bé đều không ai nhường ai. Sẵn sàng dẫm đạp lên thân thể người khác mà trèo lên xe.
Tiếng khóc, tiếng la mắng... Gây náo loạn cả một vùng. Đám tang thi nghe thấy càng ngày càng trở nên kích động, điên cuồng, hưng phấn gầm rú liên tiếp.
Chúng ồ ạt tiến tới trước họng súng của quân lính. Cho dù dưới chân chúng đều là những thi thể của đồng bọn đã bị bắn nát đầu.
Từ khi chúng biến thành tang thi. Khao khát của chúng là máu và thịt. Chúng không có cảm xúc. Hệ thống thần kinh của chúng đều bị vi rút trực tiếp phá hủy.
Thứ vi rút này quá nguy hiểm, so ra vi rút HIV làm suy giảm chức năng miễn dịch còn kém xa. Những con tang thi này sẽ không cảm thấy đau đớn khi thân thể bị đạn bắn trúng.
Chúng như những con rối gỗ biết cử động vậy. Chỉ cần đầu vẫn còn nguyên vẹn thì chúng vẫn có thể hoạt động.
Trước cổng bệnh viện là cảnh tượng những con tang thi dù bị mất chân,mất tay vẫn cố chấp lê lết bò về phía trước. Chúng khiến cho ai nấy đều cảm thấy ghê tởm nhưng nhiều hơn vẫn là sợ hãi.
Binh lính nổ súng liên tục, đạn văng khắp nơi,khói thuốc nồng nặc. Tình hình ngày càng trở nên hỗn loạn, ngày càng khó có thể kiểm soát. Nếu cứ tiếp tục thì họ sẽ không còn vũ khí để chống lại đám tang thi khác.
Đoạn đường tới thành phố Z rất xa. Vạn nhất có tang thi công kích thì bọn họ sẽ phải bỏ mạng vì không còn vũ khí để chống trả.
Một tên binh lính nhảy xuống từ chiếc xe jeep bọc thép cứng cáp. Trên vai anh ta đeo quân hàm thiếu tá. Mặt mày cũng có chút anh tuấn nhưng hơi đáng khinh.
Có vẻ như trên chiếc xe đó đều là những nhân vật có cấp bậc cao trong quân đội. Cấp thiếu tá vẫn chưa là gì so với cấp đại tướng, thiếu tướng...
Anh ta sau khi nhảy khỏi xe liền cầm lấy một chiếc loa nhỏ. Vẻ mặt hàm chứa tức giận không có chút kiên nhẫn thét vào loa.
_ Đề nghị các người trật tự. Không được phép xô đẩy nhau. Nếu như không nghe theo chúng tôi yêu cầu thì...
Những tiếng mắng chửi vẫn liên tiếp vang lên truyền tới tai anh ta.
_ Cút ra con đĩ này!
_ Mày dám dẫm chân tao... Tao giết mày...
_ Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi! Hu hu...
"..."
Những lời nhắc nhở của anh ta vừa rồi căn bản không có tác dụng. Anh ta lập tức cầm lấy súng bên hông kéo cò, bóp cò bắn vào gần chân đám người kia nhằm cảnh cáo.
Ngay lập tức, bọn họ bị tiếng súng làm cho sợ hãi. Nhưng chưa được mấy phút thì có vài người gào lên.
_ A! Giết người rồi!
_ Khốn kiếp! Sao quân đội có thể nổ súng vào người dân...
"..."
Tên thiếu tá kia cau mày nói.
_ Tôi nhắc lại! Các người nên ngoan ngoãn xếp hàng mà lên xe. Nếu còn tranh nhau, xô đẩy nhau thì ở lại đây luôn đi. Tôi cho các người năm phút. Năm phút sau chúng ta sẽ xuất phát.
Mắng chửi vẫn mắng chửi nhưng bọn họ đã yên tĩnh hơn khi nãy. Chỉ là bọn họ có chút vội vàng trèo lên xe. Nếu chậm một bước thì sẽ không còn chỗ.
Một lát sau, 10 chiếc xe đều đã trật ních người, không thể nhét thêm người được nữa.
Trên xe đã không còn chỗ ngồi, ngay cả chỗ đứng cũng không có. Những người không lên được xe lúc này gào khóc thảm thiết. Ngôn Tranh khẽ liếc mắt nhìn đám người kia. Có khoảng 12 người sẽ phải ở lại đây.
_ Các người định bỏ rơi chúng tôi sao? Sao các người có thể làm như vậy chứ?
_ Quân khốn nạn! Khốn kiếp!
"..."
Ngôn Tranh lười biếng tựa vào tường. Những lúc nước sôi lửa bỏng như thế này không thể trách bọn họ được.
Ai cũng muốn được sống, việc họ tranh giành nhau trèo lên xe cũng dễ hiểu.
Nhưng việc xô đẩy nhau sẽ khiến cho bọn họ phí thời gian. Những lúc như vậy thì nên im lặng mà hành động.
Những tiếng la mắng, tiếng hét vừa rồi có thể dẫn tang thi tứ phía tụ về chỗ này.
Hắn cảm thấy họ vừa đáng thương vừa đáng trách nhưng hắn cũng không thể làm gì.
Tiến tới tận thế. Con người nhất định phải dũng cảm, nhanh nhẹn, quyết đoán.
Không nên vướng chân người khác cũng đừng vì tin tưởng, thương hại ai quá mức tạo ra nhược điểm cho bản thân.
Kiếp trước hắn chính là vì tin tưởng, yêu nhầm người nên đã tự mình đào hố chôn mình.
_ Những người còn lại sẽ ở lại đây. Các người sẽ được cấp lương thực, năm khẩu súng để phòng thân. Chờ quân đội tới ứng cứu.
Một cô gái đứng ra khỏi đám người. Thân hình cô ta có chút mảnh mai, yếu ớt. Trên người mặc bộ váy màu đỏ tươi. Gương mặt có chút bẩn nhưng vẫn nhìn ra được đây là một cô gái xinh đẹp.
Cô ta khẽ mỉm cười, bước chân chậm rãi tiến lại gần tên thiếu tá. Âm thanh ngọt ngấy phát ra từ miệng cô ta khiến cho Ngôn Tranh có chút nổi da gà.
_ Anh~ Anh có thể mang em đi cùng hay không?
Trước mặt bao nhiêu người, cô gái kia cư nhiên câu dẫn tên đàn ông mang quân hàm thiếu tá.
Hằng năm, quân đội được tuyển chọn rất kỹ lưỡng. Lấy sắc dụ có thể cắn câu sao? Mọi người đều nghĩ cô gái này bị điên rồi.
Bàn tay cô ta trắng nõn nà như không có xương, nhẹ nhàng trơn mớn mò lên ngực anh ta.
_ Có được không?
Tiếng khóc, tiếng la mắng... Gây náo loạn cả một vùng. Đám tang thi nghe thấy càng ngày càng trở nên kích động, điên cuồng, hưng phấn gầm rú liên tiếp.
Chúng ồ ạt tiến tới trước họng súng của quân lính. Cho dù dưới chân chúng đều là những thi thể của đồng bọn đã bị bắn nát đầu.
Từ khi chúng biến thành tang thi. Khao khát của chúng là máu và thịt. Chúng không có cảm xúc. Hệ thống thần kinh của chúng đều bị vi rút trực tiếp phá hủy.
Thứ vi rút này quá nguy hiểm, so ra vi rút HIV làm suy giảm chức năng miễn dịch còn kém xa. Những con tang thi này sẽ không cảm thấy đau đớn khi thân thể bị đạn bắn trúng.
Chúng như những con rối gỗ biết cử động vậy. Chỉ cần đầu vẫn còn nguyên vẹn thì chúng vẫn có thể hoạt động.
Trước cổng bệnh viện là cảnh tượng những con tang thi dù bị mất chân,mất tay vẫn cố chấp lê lết bò về phía trước. Chúng khiến cho ai nấy đều cảm thấy ghê tởm nhưng nhiều hơn vẫn là sợ hãi.
Binh lính nổ súng liên tục, đạn văng khắp nơi,khói thuốc nồng nặc. Tình hình ngày càng trở nên hỗn loạn, ngày càng khó có thể kiểm soát. Nếu cứ tiếp tục thì họ sẽ không còn vũ khí để chống lại đám tang thi khác.
Đoạn đường tới thành phố Z rất xa. Vạn nhất có tang thi công kích thì bọn họ sẽ phải bỏ mạng vì không còn vũ khí để chống trả.
Một tên binh lính nhảy xuống từ chiếc xe jeep bọc thép cứng cáp. Trên vai anh ta đeo quân hàm thiếu tá. Mặt mày cũng có chút anh tuấn nhưng hơi đáng khinh.
Có vẻ như trên chiếc xe đó đều là những nhân vật có cấp bậc cao trong quân đội. Cấp thiếu tá vẫn chưa là gì so với cấp đại tướng, thiếu tướng...
Anh ta sau khi nhảy khỏi xe liền cầm lấy một chiếc loa nhỏ. Vẻ mặt hàm chứa tức giận không có chút kiên nhẫn thét vào loa.
_ Đề nghị các người trật tự. Không được phép xô đẩy nhau. Nếu như không nghe theo chúng tôi yêu cầu thì...
Những tiếng mắng chửi vẫn liên tiếp vang lên truyền tới tai anh ta.
_ Cút ra con đĩ này!
_ Mày dám dẫm chân tao... Tao giết mày...
_ Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi! Hu hu...
"..."
Những lời nhắc nhở của anh ta vừa rồi căn bản không có tác dụng. Anh ta lập tức cầm lấy súng bên hông kéo cò, bóp cò bắn vào gần chân đám người kia nhằm cảnh cáo.
Ngay lập tức, bọn họ bị tiếng súng làm cho sợ hãi. Nhưng chưa được mấy phút thì có vài người gào lên.
_ A! Giết người rồi!
_ Khốn kiếp! Sao quân đội có thể nổ súng vào người dân...
"..."
Tên thiếu tá kia cau mày nói.
_ Tôi nhắc lại! Các người nên ngoan ngoãn xếp hàng mà lên xe. Nếu còn tranh nhau, xô đẩy nhau thì ở lại đây luôn đi. Tôi cho các người năm phút. Năm phút sau chúng ta sẽ xuất phát.
Mắng chửi vẫn mắng chửi nhưng bọn họ đã yên tĩnh hơn khi nãy. Chỉ là bọn họ có chút vội vàng trèo lên xe. Nếu chậm một bước thì sẽ không còn chỗ.
Một lát sau, 10 chiếc xe đều đã trật ních người, không thể nhét thêm người được nữa.
Trên xe đã không còn chỗ ngồi, ngay cả chỗ đứng cũng không có. Những người không lên được xe lúc này gào khóc thảm thiết. Ngôn Tranh khẽ liếc mắt nhìn đám người kia. Có khoảng 12 người sẽ phải ở lại đây.
_ Các người định bỏ rơi chúng tôi sao? Sao các người có thể làm như vậy chứ?
_ Quân khốn nạn! Khốn kiếp!
"..."
Ngôn Tranh lười biếng tựa vào tường. Những lúc nước sôi lửa bỏng như thế này không thể trách bọn họ được.
Ai cũng muốn được sống, việc họ tranh giành nhau trèo lên xe cũng dễ hiểu.
Nhưng việc xô đẩy nhau sẽ khiến cho bọn họ phí thời gian. Những lúc như vậy thì nên im lặng mà hành động.
Những tiếng la mắng, tiếng hét vừa rồi có thể dẫn tang thi tứ phía tụ về chỗ này.
Hắn cảm thấy họ vừa đáng thương vừa đáng trách nhưng hắn cũng không thể làm gì.
Tiến tới tận thế. Con người nhất định phải dũng cảm, nhanh nhẹn, quyết đoán.
Không nên vướng chân người khác cũng đừng vì tin tưởng, thương hại ai quá mức tạo ra nhược điểm cho bản thân.
Kiếp trước hắn chính là vì tin tưởng, yêu nhầm người nên đã tự mình đào hố chôn mình.
_ Những người còn lại sẽ ở lại đây. Các người sẽ được cấp lương thực, năm khẩu súng để phòng thân. Chờ quân đội tới ứng cứu.
Một cô gái đứng ra khỏi đám người. Thân hình cô ta có chút mảnh mai, yếu ớt. Trên người mặc bộ váy màu đỏ tươi. Gương mặt có chút bẩn nhưng vẫn nhìn ra được đây là một cô gái xinh đẹp.
Cô ta khẽ mỉm cười, bước chân chậm rãi tiến lại gần tên thiếu tá. Âm thanh ngọt ngấy phát ra từ miệng cô ta khiến cho Ngôn Tranh có chút nổi da gà.
_ Anh~ Anh có thể mang em đi cùng hay không?
Trước mặt bao nhiêu người, cô gái kia cư nhiên câu dẫn tên đàn ông mang quân hàm thiếu tá.
Hằng năm, quân đội được tuyển chọn rất kỹ lưỡng. Lấy sắc dụ có thể cắn câu sao? Mọi người đều nghĩ cô gái này bị điên rồi.
Bàn tay cô ta trắng nõn nà như không có xương, nhẹ nhàng trơn mớn mò lên ngực anh ta.
_ Có được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.