Mạt Thế Lượm Bảo Bảo Và Tình Yêu
Chương 3: Thân thế
Tuyên Tuyên
28/06/2021
Ngôn Trạch giơ hai tay ra nhìn, khi hắn thấy bàn tay trắng nõn không một vết chai thì nghi hoặc. Nó hoàn toàn không giống với tay của hắn, hắn tất nhiên phát hiện ra bởi vì bàn tay hắn do cầm đao chém tang thi cho nên sớm đã phủ dầy lớp chai. Làm sao nó có thể trắng nõn không tỳ vết như vậy được. Hơn nữa cánh tay trái của hắn đã bị chính tay phải của hắn chém đứt.
Hắn kích động muốn nhìn gương mặt này, có phải hay không gương mặt cũng không phải của hắn. Hắn vội vàng xuống giường, chạy vào phòng vệ sinh tìm kiếm chiếc gương. Nhìn gương mặt xa lạ trong gương, lần này hắn ngạc nhiên tột độ, trợn tròn hai mắt.
Người trong gương cũng trợn tròn hai mắt. Hắn kéo má, người trong gương cũng kéo má.
Ý thức được có chuyện gì đó không thẻ dùng khoa học để lý giải chuyện đang xảy ra đối với mình, hắn có chút kích động.
Hắn vẫn còn nhớ rõ bản thân bị trói, bị chặt đứt chân, bị tang thi cấp sáu móc tim nhai sống.Hắn rõ ràng đã chết tại sao khi mở mắt ra hắn lại ở nơi này và ở trong thân thể xa lạ này.
Hắn vươn tay hạ nắp bồn cầu xuống sau đó lẳng lặng ngồi lên trên. Tay ôm mặt trầm tư. Hay tất cả chỉ là giấc mơ nhưng nếu là giấc mơ tại sao lại chân thực đến như vậy.
Đến cả cái bóng đang ngồi trên bồn cầu phản chiếu dưới sàn cũng chân thực tới như thế.
Đột nhiên một cơn đau tập kích trong não bộ. Hắn ôm đầu đang nhói lên như bị kim đâm rên rỉ không thành tiếng.
Chỉ thấy cậu thanh niên đổ ùng cái ra sàn nhà vệ sinh ngất đi. Đau đớn đột ngột ập tới khiến hắn không kịp trở tay, ngay cả địa điểm để ngất đi cũng không cho hắn chọn.
Nếu được chọn hắn sẽ không lựa chọn ngất ở nhà vệ sinh. Nếu như ai nhìn thấy tư thế nằm sấp auto die thì tưởng hắn chết rồi gọi bác sĩ thì thật sự khó đỡ.
Cũng may là sàn nhà sạch sẽ nếu như nó dơ ráy tui cũng không dám cho thụ nhà tui ngất ở trong đó.
****
Hai tiếng sau người đang bất tỉnh trong phòng vệ sinh tự nhiên lồm cồm bò dậy. Lúc đứng thẳng người rồi còn hơi lảo đảo không vững, còn mắng ra miệng một tiếng "shit".
Ngôn Trạch liếc nhìn gương mặt trong gương. Hắn mở van nước, cúi đầu vốc nước rửa sạch vẻ mặt mờ mịt trên mặt.
" Sầm "
Tiếng cửa phòng vệ sinh đóng lại thật vang dội. Ngôn Trạch ngồi thụp xuống giường. Lúc này Ngôn Trạch đã hiểu chuyện gì đang diễn ra với hắn.
Hắn còn đang lo lắng không biết bản thân đang ở đâu cuối cùng trí nhớ của nguyên chủ lại giúp hắn đỡ phải tìm kiếm.
Sau khi hắn chết thì trọng sinh vào thân xác của cậu nhóc này. Nói ra cũng buồn thay cho cậu ta. Chỉ vì bị hoa khôi từ chối tình cảm mà đau lòng, sau khi về nhà thì tuyệt thực ba ngày. Ba ngày sau cậu ta chính thức đi đời nhà ma.
Trùng hợp thay hắn nhập vào thân thể cậu ta. Cũng may hắn nhập sớm nếu trọng sinh muộn thì hắn lại nhập vào thi thể hư thối với đống giòi bọ mất. Chỉ cần tưởng tượng tới thôi hắn đã cảm thấy không ổn.
Cậu ta trùng họ Ngôn với hắn nhưng tên lại là Tranh, năm nay 21 tuổi, hiện tại đang học đại học năm ba ở trường Đại học XX.
Cậu ta vẫn còn đi học nhưng hắn không lo, ba ngày nữa tận thế tới rồi mọi hoạt động đều phải ngừng lại. Trong đó có nhà trường cũng phải lo đóng cửa sớm .
Thân thế thì khá phức tạp. Cha là một đại gia thân thế khá khủng, thật ra thì cậu ta là con riêng chủ tịch Tập đoàn Hồng Quang lớn thứ nhất cả nước .
Trong trí nhớ của chủ thể, cậu ta không hề muốn gặp người cha trên danh nghĩa này. Cho nên từ bé tới lớn hai cha con bọn họ chưa từng gặp nhau.
Hắn lại đỡ một việc. Hiện tại hắn cần nhất chính là thân phận không có thân nhân. Nếu một ngày nào đó ở trước mặt người thân của cậu ta, hắn thành thạo thuận tay chém vài đường cơ bản vào tang thi .
Bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ hắn. Tốt nhất là đừng ai quen cậu ta, hắn không muốn tìm phiền phức.
Mẹ thì vừa mất hai năm trước, trước khi mất có đưa cho cậu ta một chiếc vòng tay bằng bạc .
Hắn cố nhớ lại vẻ mặt trịnh trọng của mẹ cậu ta khi trao chiếc vòng. Bà ta nói cái gì mà đây là vòng tay tổ truyền cha ông để lại.
Bảo cậu ta cất giữ cẩn thận mai này đưa cho vợ cậu coi như là quà cho con dâu. Hắn vỗ trán, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn vòng tay bạc có khắc hình chú rồng uốn lượn.
Hiển nhiên là một con rồng bạc đang ngậm long châu. Hình như còn khắc cả sừng nữa, trông sống động như thật.
Hắn hiếu kỳ sờ lên chiếc sừng bé nhỏ vậy mà lại bị rạch một đường trên ngón trỏ, máu nhanh chóng chảy ra, một giọt máu rơi vào giữa viên long châu. Nhưng Ngôn Trạch không để ý chỉ loay hoay tìm băng keo cá nhân. Hắn vừa tìm kiếm vừa lẩm bẩm.
_ Cũng thật là sắc bén. Cậu ta không sợ đeo vào rồi bị cứa chảy máu ư?Thật xui xẻo, ngày đầu tiên nhập vào thân thể cậu ta không phải ngất thì cũng chảy máu đây là cái tình huống chó má gì chứ?
Kiếm mãi vẫn không tìm ra băng rô cá nhân. Ngôn Trạch từ bỏ, hắn nhìn ngón tay cũng không còn chảy máu nữa liền mặc kệ.
Hắn đến bên chiếc bàn duy nhất trong phòng. Nó ở rất gần cửa sổ, hắn tiện tay kéo rèm hai bên cửa sổ lên. Căn phòng bỗng nhiên bừng sáng. Người đứng bên cạnh cửa sổ phóng tầm mắt ra xa nhìn khung cảnh bên ngoài.
Nhìn giao thông tấp nập, người đến người đi còn có mấy người công nhân đang bận rộn xây nhà hắn tham lam ngắm nhìn bọn họ bận rộn .
Chỉ mấy ngày nữa thôi khung cảnh này sẽ không còn nữa. Hắn thật may mắn khi còn còn có thể chứng kiến một màn yên bình trước tận thế này.
Trên bàn có một chậu hoa lan tím đang nở hoa. Hắn tiện tay bứt một cánh hoa cho vào miệng, nhai nhai nghiền ngẫm. Vị khá lạ lẫm nhưng vẫn dễ ăn hơn mấy thứ sau tận thế.
Đúng lúc này Ngôn Trạch có chút chóng mặt, hắn chống tay xuống bàn ổn định lại thân thể .
" Ọt! Ọt! "
Cùng lúc đó bụng hắn liên tục vang lên tiếng kháng nghị. Đừng hiểu nhầm, đây là hắn đang đói đấy. Hắn cũng là vạn bất đắc dĩ a.
Ngày đầu tiên tới đây lại còn phải chịu cảnh thân thể đói meo ba ngày trời. Hắn có cảm giác bụng đã dán vào lưng luôn rồi.
Phải tìm thứ gì lót dạ mới ổn nếu không hắn sẽ ngất vì đói mất.
Kể từ khi tận thế tới thức ăn đều trở nên khan hiếm, ngay cả nước, thuốc cũng trở nên quý giá .
Không những thế mà ngay cả thực vật cũng biến dị, không qua xử lý không thể ăn mà qua xử lý rồi mùi vị cũng biến đổi, đã không còn mùi vị ban đầu của nó nữa.
Đã lâu rồi hắn không được ăn một bữa ăn hoàn chỉnh. Những ngày hắn sống ở tận thế thật khổ sở a.
Hắn mon men ra chiếc tủ lạnh mi ni trong phòng bếp. Ánh mắt tràn đầy vui vẻ mở nó ra với mong muốn có thứ ngon ngon nhét dạ. Nhưng kết quả thật sự khiến hắn thất vọng.
Rau, củ, quả không thối thì cũng bị ung. Cũng may còn hộp sữa bò hắn vui vẻ cầm ra thì... thì ra là hộp sữa không.
Hắn phiền não đứng dậy, mắt khẽ liếc liền phát hiện ra phích cắm của tủ lạnh không cắm điện.
Trời ạ! Cậu ta tuyệt thực còn không quên kéo theo tủ lạnh tuyệt điện nữa. Phen này lại hành hạ hắn. Hắn vò đầu, bứt tóc rầu rĩ không nói nên lời.
" Rung! Rung! Rung!..... "
Ngôn Trạch sầu thảm lê lết tìm kiếm vật phát ra tiếng rung. Thì ra là di động của cậu ta. Số này cậu ta không lưu tên không rõ là ai gọi tới. Thế nhưng hắn vẫn bắt máy.
_ Alo!
Bên kia truyền tới giọng nữ trong trẻo :
_ Alo! Là em Ngôn Tranh đúng không?
Ngôn Trạch bình tĩnh đáp :
_ Đúng! Là tôi.
Đầu bên kia nhẹ nhàng nói :
_ Đã ba ngày trò không đi học rồi. Trò muốn nghỉ thêm sao lâu nữa?
Ngôn Trạch trong đầu chợt loé. Giọng nói này trong trí nhớ chính là cô chủ nhiệm Tăng Hà. Hắn chủ động xin nghỉ.
_ Là thê này cô ạ. Mấy ngày nay em đang ở quê có chút bận nên không lên lớp được .
Cô giáo Tăng Hà bên kia có chút nóng nảy :
_ Em về quê? Em nghỉ cũng không thông báo tiếng nào đã nghỉ tù tì bốn hôm. Đây là trường học không phải là cái chợ em hiểu không?
Ngôn Trách cau mày.
_ Được! Được! Em biết rồi! Em xin nghỉ thêm ba hôm nữa. Khi nào xong việc em sẽ quay trở lại học hành. Chào cô!
Dứt lời hắn liền cúp máy. Hắn không có kiên nhẫn nghe người khác nói chuyện.
Trước đây Nghênh Tuyết có nói gì hắn cũng không đê ý nhưng giờ hắn chợt nhớ ra cô ta luôn cau mày khi nói chuyện với hắn. Hắn ảo não lắc nhẹ đầu, hắn không suy nghĩ gì về cô ta nữa.
Ngôn Trạch lục lọi khắp căn phòng hòng tìm kiếm thứ có thể ăn được. Cuối cùng hắn tìm được hai gói mì trong ba lô, còn có chứng minh thư, thẻ ngân hàng. Hai thứ kia hắn trực tiếp bỏ qua.
Hắn phi vào bếp bắc ga nấu mì. Cũng may vẫn còn ga và nước khoáng. Rất nhanh nước sôi, mì chín. Mùi mì tôm lan toả khắp căn phòng, thứ này ăn lót dạ cũng rất tốt. Hắn ở tận thê không có mà ăn đâu.
Hưng phấn bưng bát mỳ ra chiếc bàn ở cửa sổ. Hắn ngồi xuống, từ từ lùa mì vào miệng, nhai nhẹ nhàng, vẻ mặt hắn như đang thưởng thức mỹ vị vậy mặc dù đó chỉ là mỳ tôm.
Nếu như hắn thức tỉnh dị năng không gian thì tốt rồi. Hắn sẽ dự trữ thật nhiều, thật nhiều đồ ăn thức uống. Không cần phải lo không có đồ ăn. Có một không gian đựng thức ăn, thức uống tốt không còn gì bằng.
Đột nhiên trước mắt hắn lại tối sầm.
_ Trời địu!
Hắn sợ hãi mặt sẽ úp vào bát mỳ cho nên trước khi hoàn toàn mất đi ý thức hắn ôm bát mỳ vào trong ngực .
Trong phòng vang vọng câu chửi tục vừa rồi nhưng người và bát mỳ đã không thấy đâu nữa.
Ngôn Trạch mờ mịt mở mắt ra, hắn sững sờ nhìn khung cảnh trước mắt. Bầu trời trong xanh, mây trắng. Một căn nhà nhỏ xập xệ nhưng vẫn chưa đổ.
Một khu vườn có hai bốn luống rau đã héo. Hắn tiến lại gần nhìn thì phát hiện ra chúng là bị già héo. Hẳn là không ai thu hái nên chúng chết già chăng.
Còn có một dòng suối nhỏ màu xanh biếc khá đẹp mắt, thậm chí thấy được đáy suối, hắn còn nhìn thấy mấy con cá to, nhỏ đều có đang vui vẻ bơi dưới đó .
Đã lâu hắn không được nhìn thấy mấy con cá xinh đẹp hoàn chỉnh nguyên dạng như vậy.
Bên dòng suối nhỏ có một đoạn gỗ trầm hương đã chết khô nhưng hương thơm vẫn thoang thoảng trong không khí. Còn có cục đá nhẵn nhụi.
Cả không gian giống như một bức tiên cảnh. Cũng không biết có phải do hắn quá mẫn cảm hay không mà hắn cảm giác được không khí xung quanh có thứ gì đó lưu động rất dồi dào.
Hắn kích động muốn nhìn gương mặt này, có phải hay không gương mặt cũng không phải của hắn. Hắn vội vàng xuống giường, chạy vào phòng vệ sinh tìm kiếm chiếc gương. Nhìn gương mặt xa lạ trong gương, lần này hắn ngạc nhiên tột độ, trợn tròn hai mắt.
Người trong gương cũng trợn tròn hai mắt. Hắn kéo má, người trong gương cũng kéo má.
Ý thức được có chuyện gì đó không thẻ dùng khoa học để lý giải chuyện đang xảy ra đối với mình, hắn có chút kích động.
Hắn vẫn còn nhớ rõ bản thân bị trói, bị chặt đứt chân, bị tang thi cấp sáu móc tim nhai sống.Hắn rõ ràng đã chết tại sao khi mở mắt ra hắn lại ở nơi này và ở trong thân thể xa lạ này.
Hắn vươn tay hạ nắp bồn cầu xuống sau đó lẳng lặng ngồi lên trên. Tay ôm mặt trầm tư. Hay tất cả chỉ là giấc mơ nhưng nếu là giấc mơ tại sao lại chân thực đến như vậy.
Đến cả cái bóng đang ngồi trên bồn cầu phản chiếu dưới sàn cũng chân thực tới như thế.
Đột nhiên một cơn đau tập kích trong não bộ. Hắn ôm đầu đang nhói lên như bị kim đâm rên rỉ không thành tiếng.
Chỉ thấy cậu thanh niên đổ ùng cái ra sàn nhà vệ sinh ngất đi. Đau đớn đột ngột ập tới khiến hắn không kịp trở tay, ngay cả địa điểm để ngất đi cũng không cho hắn chọn.
Nếu được chọn hắn sẽ không lựa chọn ngất ở nhà vệ sinh. Nếu như ai nhìn thấy tư thế nằm sấp auto die thì tưởng hắn chết rồi gọi bác sĩ thì thật sự khó đỡ.
Cũng may là sàn nhà sạch sẽ nếu như nó dơ ráy tui cũng không dám cho thụ nhà tui ngất ở trong đó.
****
Hai tiếng sau người đang bất tỉnh trong phòng vệ sinh tự nhiên lồm cồm bò dậy. Lúc đứng thẳng người rồi còn hơi lảo đảo không vững, còn mắng ra miệng một tiếng "shit".
Ngôn Trạch liếc nhìn gương mặt trong gương. Hắn mở van nước, cúi đầu vốc nước rửa sạch vẻ mặt mờ mịt trên mặt.
" Sầm "
Tiếng cửa phòng vệ sinh đóng lại thật vang dội. Ngôn Trạch ngồi thụp xuống giường. Lúc này Ngôn Trạch đã hiểu chuyện gì đang diễn ra với hắn.
Hắn còn đang lo lắng không biết bản thân đang ở đâu cuối cùng trí nhớ của nguyên chủ lại giúp hắn đỡ phải tìm kiếm.
Sau khi hắn chết thì trọng sinh vào thân xác của cậu nhóc này. Nói ra cũng buồn thay cho cậu ta. Chỉ vì bị hoa khôi từ chối tình cảm mà đau lòng, sau khi về nhà thì tuyệt thực ba ngày. Ba ngày sau cậu ta chính thức đi đời nhà ma.
Trùng hợp thay hắn nhập vào thân thể cậu ta. Cũng may hắn nhập sớm nếu trọng sinh muộn thì hắn lại nhập vào thi thể hư thối với đống giòi bọ mất. Chỉ cần tưởng tượng tới thôi hắn đã cảm thấy không ổn.
Cậu ta trùng họ Ngôn với hắn nhưng tên lại là Tranh, năm nay 21 tuổi, hiện tại đang học đại học năm ba ở trường Đại học XX.
Cậu ta vẫn còn đi học nhưng hắn không lo, ba ngày nữa tận thế tới rồi mọi hoạt động đều phải ngừng lại. Trong đó có nhà trường cũng phải lo đóng cửa sớm .
Thân thế thì khá phức tạp. Cha là một đại gia thân thế khá khủng, thật ra thì cậu ta là con riêng chủ tịch Tập đoàn Hồng Quang lớn thứ nhất cả nước .
Trong trí nhớ của chủ thể, cậu ta không hề muốn gặp người cha trên danh nghĩa này. Cho nên từ bé tới lớn hai cha con bọn họ chưa từng gặp nhau.
Hắn lại đỡ một việc. Hiện tại hắn cần nhất chính là thân phận không có thân nhân. Nếu một ngày nào đó ở trước mặt người thân của cậu ta, hắn thành thạo thuận tay chém vài đường cơ bản vào tang thi .
Bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ hắn. Tốt nhất là đừng ai quen cậu ta, hắn không muốn tìm phiền phức.
Mẹ thì vừa mất hai năm trước, trước khi mất có đưa cho cậu ta một chiếc vòng tay bằng bạc .
Hắn cố nhớ lại vẻ mặt trịnh trọng của mẹ cậu ta khi trao chiếc vòng. Bà ta nói cái gì mà đây là vòng tay tổ truyền cha ông để lại.
Bảo cậu ta cất giữ cẩn thận mai này đưa cho vợ cậu coi như là quà cho con dâu. Hắn vỗ trán, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn vòng tay bạc có khắc hình chú rồng uốn lượn.
Hiển nhiên là một con rồng bạc đang ngậm long châu. Hình như còn khắc cả sừng nữa, trông sống động như thật.
Hắn hiếu kỳ sờ lên chiếc sừng bé nhỏ vậy mà lại bị rạch một đường trên ngón trỏ, máu nhanh chóng chảy ra, một giọt máu rơi vào giữa viên long châu. Nhưng Ngôn Trạch không để ý chỉ loay hoay tìm băng keo cá nhân. Hắn vừa tìm kiếm vừa lẩm bẩm.
_ Cũng thật là sắc bén. Cậu ta không sợ đeo vào rồi bị cứa chảy máu ư?Thật xui xẻo, ngày đầu tiên nhập vào thân thể cậu ta không phải ngất thì cũng chảy máu đây là cái tình huống chó má gì chứ?
Kiếm mãi vẫn không tìm ra băng rô cá nhân. Ngôn Trạch từ bỏ, hắn nhìn ngón tay cũng không còn chảy máu nữa liền mặc kệ.
Hắn đến bên chiếc bàn duy nhất trong phòng. Nó ở rất gần cửa sổ, hắn tiện tay kéo rèm hai bên cửa sổ lên. Căn phòng bỗng nhiên bừng sáng. Người đứng bên cạnh cửa sổ phóng tầm mắt ra xa nhìn khung cảnh bên ngoài.
Nhìn giao thông tấp nập, người đến người đi còn có mấy người công nhân đang bận rộn xây nhà hắn tham lam ngắm nhìn bọn họ bận rộn .
Chỉ mấy ngày nữa thôi khung cảnh này sẽ không còn nữa. Hắn thật may mắn khi còn còn có thể chứng kiến một màn yên bình trước tận thế này.
Trên bàn có một chậu hoa lan tím đang nở hoa. Hắn tiện tay bứt một cánh hoa cho vào miệng, nhai nhai nghiền ngẫm. Vị khá lạ lẫm nhưng vẫn dễ ăn hơn mấy thứ sau tận thế.
Đúng lúc này Ngôn Trạch có chút chóng mặt, hắn chống tay xuống bàn ổn định lại thân thể .
" Ọt! Ọt! "
Cùng lúc đó bụng hắn liên tục vang lên tiếng kháng nghị. Đừng hiểu nhầm, đây là hắn đang đói đấy. Hắn cũng là vạn bất đắc dĩ a.
Ngày đầu tiên tới đây lại còn phải chịu cảnh thân thể đói meo ba ngày trời. Hắn có cảm giác bụng đã dán vào lưng luôn rồi.
Phải tìm thứ gì lót dạ mới ổn nếu không hắn sẽ ngất vì đói mất.
Kể từ khi tận thế tới thức ăn đều trở nên khan hiếm, ngay cả nước, thuốc cũng trở nên quý giá .
Không những thế mà ngay cả thực vật cũng biến dị, không qua xử lý không thể ăn mà qua xử lý rồi mùi vị cũng biến đổi, đã không còn mùi vị ban đầu của nó nữa.
Đã lâu rồi hắn không được ăn một bữa ăn hoàn chỉnh. Những ngày hắn sống ở tận thế thật khổ sở a.
Hắn mon men ra chiếc tủ lạnh mi ni trong phòng bếp. Ánh mắt tràn đầy vui vẻ mở nó ra với mong muốn có thứ ngon ngon nhét dạ. Nhưng kết quả thật sự khiến hắn thất vọng.
Rau, củ, quả không thối thì cũng bị ung. Cũng may còn hộp sữa bò hắn vui vẻ cầm ra thì... thì ra là hộp sữa không.
Hắn phiền não đứng dậy, mắt khẽ liếc liền phát hiện ra phích cắm của tủ lạnh không cắm điện.
Trời ạ! Cậu ta tuyệt thực còn không quên kéo theo tủ lạnh tuyệt điện nữa. Phen này lại hành hạ hắn. Hắn vò đầu, bứt tóc rầu rĩ không nói nên lời.
" Rung! Rung! Rung!..... "
Ngôn Trạch sầu thảm lê lết tìm kiếm vật phát ra tiếng rung. Thì ra là di động của cậu ta. Số này cậu ta không lưu tên không rõ là ai gọi tới. Thế nhưng hắn vẫn bắt máy.
_ Alo!
Bên kia truyền tới giọng nữ trong trẻo :
_ Alo! Là em Ngôn Tranh đúng không?
Ngôn Trạch bình tĩnh đáp :
_ Đúng! Là tôi.
Đầu bên kia nhẹ nhàng nói :
_ Đã ba ngày trò không đi học rồi. Trò muốn nghỉ thêm sao lâu nữa?
Ngôn Trạch trong đầu chợt loé. Giọng nói này trong trí nhớ chính là cô chủ nhiệm Tăng Hà. Hắn chủ động xin nghỉ.
_ Là thê này cô ạ. Mấy ngày nay em đang ở quê có chút bận nên không lên lớp được .
Cô giáo Tăng Hà bên kia có chút nóng nảy :
_ Em về quê? Em nghỉ cũng không thông báo tiếng nào đã nghỉ tù tì bốn hôm. Đây là trường học không phải là cái chợ em hiểu không?
Ngôn Trách cau mày.
_ Được! Được! Em biết rồi! Em xin nghỉ thêm ba hôm nữa. Khi nào xong việc em sẽ quay trở lại học hành. Chào cô!
Dứt lời hắn liền cúp máy. Hắn không có kiên nhẫn nghe người khác nói chuyện.
Trước đây Nghênh Tuyết có nói gì hắn cũng không đê ý nhưng giờ hắn chợt nhớ ra cô ta luôn cau mày khi nói chuyện với hắn. Hắn ảo não lắc nhẹ đầu, hắn không suy nghĩ gì về cô ta nữa.
Ngôn Trạch lục lọi khắp căn phòng hòng tìm kiếm thứ có thể ăn được. Cuối cùng hắn tìm được hai gói mì trong ba lô, còn có chứng minh thư, thẻ ngân hàng. Hai thứ kia hắn trực tiếp bỏ qua.
Hắn phi vào bếp bắc ga nấu mì. Cũng may vẫn còn ga và nước khoáng. Rất nhanh nước sôi, mì chín. Mùi mì tôm lan toả khắp căn phòng, thứ này ăn lót dạ cũng rất tốt. Hắn ở tận thê không có mà ăn đâu.
Hưng phấn bưng bát mỳ ra chiếc bàn ở cửa sổ. Hắn ngồi xuống, từ từ lùa mì vào miệng, nhai nhẹ nhàng, vẻ mặt hắn như đang thưởng thức mỹ vị vậy mặc dù đó chỉ là mỳ tôm.
Nếu như hắn thức tỉnh dị năng không gian thì tốt rồi. Hắn sẽ dự trữ thật nhiều, thật nhiều đồ ăn thức uống. Không cần phải lo không có đồ ăn. Có một không gian đựng thức ăn, thức uống tốt không còn gì bằng.
Đột nhiên trước mắt hắn lại tối sầm.
_ Trời địu!
Hắn sợ hãi mặt sẽ úp vào bát mỳ cho nên trước khi hoàn toàn mất đi ý thức hắn ôm bát mỳ vào trong ngực .
Trong phòng vang vọng câu chửi tục vừa rồi nhưng người và bát mỳ đã không thấy đâu nữa.
Ngôn Trạch mờ mịt mở mắt ra, hắn sững sờ nhìn khung cảnh trước mắt. Bầu trời trong xanh, mây trắng. Một căn nhà nhỏ xập xệ nhưng vẫn chưa đổ.
Một khu vườn có hai bốn luống rau đã héo. Hắn tiến lại gần nhìn thì phát hiện ra chúng là bị già héo. Hẳn là không ai thu hái nên chúng chết già chăng.
Còn có một dòng suối nhỏ màu xanh biếc khá đẹp mắt, thậm chí thấy được đáy suối, hắn còn nhìn thấy mấy con cá to, nhỏ đều có đang vui vẻ bơi dưới đó .
Đã lâu hắn không được nhìn thấy mấy con cá xinh đẹp hoàn chỉnh nguyên dạng như vậy.
Bên dòng suối nhỏ có một đoạn gỗ trầm hương đã chết khô nhưng hương thơm vẫn thoang thoảng trong không khí. Còn có cục đá nhẵn nhụi.
Cả không gian giống như một bức tiên cảnh. Cũng không biết có phải do hắn quá mẫn cảm hay không mà hắn cảm giác được không khí xung quanh có thứ gì đó lưu động rất dồi dào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.