Chương 2
Phù Hoa
02/07/2023
Vị trí dưới tai này, dùng dao chẻ củi cắt tương đối thuận tiện. Tôi cầm lấy dao chẻ củi dùng để giết động vật thực vật biến dị kia, đo tóc một chút, sau đó nghiêng đầu cắt.
Dao chẻ củi có chút cùn làm tôi đau đầu, nhưng không sao cả, tôi không thay đổi sắc mặt tiếp tục cắt mảng tóc tiếp theo, sau đó cùng cắt tóc bên phải đi, xong rồi soi gương, không khác gì bị chó gặm. Cảm giác đầu nhẹ nhàng rất nhiều, tôi cũng mặc kệ kiểu tóc này xấu bao nhiêu, dù sao mấy năm nay đều như vậy, đã sớm nhìn quen rồi.
Buông dao chẻ củi, gom tóc lại cất đi, tóc có thể dùng để làm đồ vật, ném đi thì đáng tiếc, tôi chuẩn bị thử dùng tóc để làm bàn chải.
Nơi tôi ở là một nhà cũ ở nông thôn, nhưng là tường vây rất dày, cửa sắt cũng rất kiên cố, tôi chọn ở chỗ này chính là do nhìn trúng chuyện này, hơn nữa xung quanh không có tang thi gì, tương đối an toàn, chỉ là có đôi khi nhiều động vật biến dị một chút.
Từ phòng chính đi đến phòng bếp, quả nhiên tôi liền nhìn thấy một con chuột biến dị to như quả bóng rổ đang bò trên bếp, nó muốn ăn vụng thức ăn mà tôi đặt ở trong nồi lớn, nhưng là lại đẩy không được miếng sắt lá lớn mà tôi đặt ở phía trên.
Tôi đứng ở cửa, một tay nắm dao chẻ củi, một tay lặng lẽ sờ vào một cái chậu đặt ở cạnh cửa. Sau đó bỗng nhiên một đi nhanh bước vào vung dao chẻ củi về phía con chuột, con chuột này rất gian trá, rất nhiều lần tôi cũng chưa thể bắt được nó, nhưng lần này tôi có chuẩn bị, nó hoảng hốt chạy loạn dưới dao chẻ củi của tôi, lại nhanh như chớp chui qua cái chậu mà tôi che xuống, từ trên bệ bếp chạy xuống. Tôi nhắm chuẩn thời cơ này, vỗ vào bên cạnh bệ bếp một cái.
Chỉ nghe bùm một tiếng, một tấm thép lớn từ nóc nhà rơi xuống nện con chuột kia ở dưới. Tôi cũng không dám thả lỏng vào lúc này, trực tiếp nhào lên ngăn chặn tấm thép kia, dùng sức đè xuống vị trí đang nhô lên của con chuột kia.
Tôi cảm giác được con chuột bên dưới đang giãy giụa, tiếng xèo xèo mang theo đau đớn rõ ràng. Tôi không mềm lòng chút nào, dùng chuôi của dao chẻ củi đánh lên tấm thép, cho đến khi tôi cảm thấy con chuột biến có lẽ là đã chết, lúc này mới dời tấm thép ra.
Con chuột quả nhiên đã chết, tôi đã chết lặng đối với những chất lỏng đỏ đỏ trắng trắng bị đè ép ra, xách con chuột chết bỏ vào trong chậu, chuẩn bị ăn xong rồi xử lý.
Bắt được con chuột thường xuyên ăn vụng đồ ăn của tôi này, tâm trạng của tôi cũng không tệ lắm, một con chuột béo như vậy, xử lý một chút thì là một bữa thịt lớn.
Lật tấm sắt đặt trên nồi lên, trong nồi đặt hai củ khoai lang đỏ và hai cái bánh bao. Khoai lang đỏ là tôi tự mình trồng trong sân, tôi đều trồng ở chỗ này hai năm, loại này dễ trồng sản cũng lớn, trong hầm còn có một túi chưa ăn hết. Bánh bao là tôi tự mình làm, ngay cả bột mì cũng là tôi tự mình mài ra.
Kiểm tra một chút phát hiện đồ ăn không bị thứ gì cắn, lúc này tôi mới đậy nắp lại, ngồi vào trước bếp nhóm lửa chuẩn bị hâm nóng thức ăn. Củi nhóm lửa rất nhiều, gần đây có một ngọn núi, tùy tiện đi nhặt là đủ đốt rồi, nhưng mà đây là sau khi quen thuộc, ban đầu tôi chạy lên núi đốn củi, hoàn toàn không biết làm sao bây giờ, lấy xuống tất cả đều là lá xanh, đốt cũng đốt không được.
Củi thì nhiều, nhưng bật lửa sắp hết.
Dao chẻ củi có chút cùn làm tôi đau đầu, nhưng không sao cả, tôi không thay đổi sắc mặt tiếp tục cắt mảng tóc tiếp theo, sau đó cùng cắt tóc bên phải đi, xong rồi soi gương, không khác gì bị chó gặm. Cảm giác đầu nhẹ nhàng rất nhiều, tôi cũng mặc kệ kiểu tóc này xấu bao nhiêu, dù sao mấy năm nay đều như vậy, đã sớm nhìn quen rồi.
Buông dao chẻ củi, gom tóc lại cất đi, tóc có thể dùng để làm đồ vật, ném đi thì đáng tiếc, tôi chuẩn bị thử dùng tóc để làm bàn chải.
Nơi tôi ở là một nhà cũ ở nông thôn, nhưng là tường vây rất dày, cửa sắt cũng rất kiên cố, tôi chọn ở chỗ này chính là do nhìn trúng chuyện này, hơn nữa xung quanh không có tang thi gì, tương đối an toàn, chỉ là có đôi khi nhiều động vật biến dị một chút.
Từ phòng chính đi đến phòng bếp, quả nhiên tôi liền nhìn thấy một con chuột biến dị to như quả bóng rổ đang bò trên bếp, nó muốn ăn vụng thức ăn mà tôi đặt ở trong nồi lớn, nhưng là lại đẩy không được miếng sắt lá lớn mà tôi đặt ở phía trên.
Tôi đứng ở cửa, một tay nắm dao chẻ củi, một tay lặng lẽ sờ vào một cái chậu đặt ở cạnh cửa. Sau đó bỗng nhiên một đi nhanh bước vào vung dao chẻ củi về phía con chuột, con chuột này rất gian trá, rất nhiều lần tôi cũng chưa thể bắt được nó, nhưng lần này tôi có chuẩn bị, nó hoảng hốt chạy loạn dưới dao chẻ củi của tôi, lại nhanh như chớp chui qua cái chậu mà tôi che xuống, từ trên bệ bếp chạy xuống. Tôi nhắm chuẩn thời cơ này, vỗ vào bên cạnh bệ bếp một cái.
Chỉ nghe bùm một tiếng, một tấm thép lớn từ nóc nhà rơi xuống nện con chuột kia ở dưới. Tôi cũng không dám thả lỏng vào lúc này, trực tiếp nhào lên ngăn chặn tấm thép kia, dùng sức đè xuống vị trí đang nhô lên của con chuột kia.
Tôi cảm giác được con chuột bên dưới đang giãy giụa, tiếng xèo xèo mang theo đau đớn rõ ràng. Tôi không mềm lòng chút nào, dùng chuôi của dao chẻ củi đánh lên tấm thép, cho đến khi tôi cảm thấy con chuột biến có lẽ là đã chết, lúc này mới dời tấm thép ra.
Con chuột quả nhiên đã chết, tôi đã chết lặng đối với những chất lỏng đỏ đỏ trắng trắng bị đè ép ra, xách con chuột chết bỏ vào trong chậu, chuẩn bị ăn xong rồi xử lý.
Bắt được con chuột thường xuyên ăn vụng đồ ăn của tôi này, tâm trạng của tôi cũng không tệ lắm, một con chuột béo như vậy, xử lý một chút thì là một bữa thịt lớn.
Lật tấm sắt đặt trên nồi lên, trong nồi đặt hai củ khoai lang đỏ và hai cái bánh bao. Khoai lang đỏ là tôi tự mình trồng trong sân, tôi đều trồng ở chỗ này hai năm, loại này dễ trồng sản cũng lớn, trong hầm còn có một túi chưa ăn hết. Bánh bao là tôi tự mình làm, ngay cả bột mì cũng là tôi tự mình mài ra.
Kiểm tra một chút phát hiện đồ ăn không bị thứ gì cắn, lúc này tôi mới đậy nắp lại, ngồi vào trước bếp nhóm lửa chuẩn bị hâm nóng thức ăn. Củi nhóm lửa rất nhiều, gần đây có một ngọn núi, tùy tiện đi nhặt là đủ đốt rồi, nhưng mà đây là sau khi quen thuộc, ban đầu tôi chạy lên núi đốn củi, hoàn toàn không biết làm sao bây giờ, lấy xuống tất cả đều là lá xanh, đốt cũng đốt không được.
Củi thì nhiều, nhưng bật lửa sắp hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.