Chương 40
Phù Hoa
18/07/2023
Sau khi quái vật nhỏ đi đường càng ngày càng vững, lại biết chạy rồi, nhưng điều này đại biểu khi tôi dẫn nó đi ra ngoài có lúc sẽ không tìm được tung tích của nó. Tôi tưới nước ở trong ruộng, tưới xong phát hiện không thấy quái vật nhỏ vốn đang ngồi uống nước ở bên cạnh ruộng nữa, tìm ở hai miếng ruộng gần đó đều không tìm thấy. Tôi muốn gọi nó, mới chợt nhận ra bình thường tôi và nó rất ít dùng ngôn ngữ giao lưu, tôi gọi nó là quái vật nhỏ ở trong lòng, nhưng đến bây giờ nó vẫn không có một cái tên có để người ta có thể gọi.
Có lẽ tôi nên đặt tên cho nó?
Tôi có phần kháng cự ý nghĩ này.
Đặt tên cho một thứ gì đó, với tôi mà nói sẽ là có một trách nhiệm, ngay cả chính mình tôi còn không chịu trách nhiệm được, thì chịu trách nhiệm với một sinh mạng khác thế nào?
Nhưng sau khi quái vật nhỏ từ dưới bờ ruộng chui ra, chạy đến trước mặt tôi kêu be be đưa cho tôi một nắm hoa dại lớn, nhìn khuôn mặt tràn ngập vui vẻ của nó, bỗng nhiên tôi lại không kiên định như thế nữa.
"Sau này, mày tên là Dương nhé?" Tôi nói với quái vật nhỏ như vậy.
Đây là tên, vậy họ... Tôi ngẩn ra một chút, vậy mà lại đột nhiên không nhớ ra được tên của mình, bởi vì lâu lắm rồi không dùng. Tôi bỏ tập thể cách xa những người khác, không có người thành lập liên hệ cần trao đổi họ tên với tôi, thời gian lâu dài, suýt chút nữa quên luôn cả tên của mình.
"Tao tên là Khương Linh, mày tên là... Khương Dương."
Thời tiết thoáng cái đã nóng lên, mặc dù còn chưa tới lập hạ, nhưng đã phảng phất có bóng dáng của mùa hè. Buổi chiều và buổi tối, tiếng côn trùng ếch nhái trong bụi cỏ ven ruộng càng ngày càng ầm ĩ, mặt trời của buổi trưa cũng bắt đầu trở nên nắng cháy người.
Tôi quen dậy sớm, buổi sáng trời vừa sáng, tôi chuẩn bị đồ cẩn thận, mang theo mầm cây ớt và quái vật nhỏ đi ra ruộng, muốn trồng mầm cây ớt. Chỗ trồng ớt cách chỗ lúc trước tôi trồng khoai lang không xa, chỉ cách một mảnh ruộng nhỏ mà thôi. Dọc theo con đường từ nhà đến ruộng, trước đó bên đường nở rất nhiều hoa trắng, tôi nhìn những bông hoa trắng này nở rồi tàn, cuối cùng cũng ra quả, hai ngày trước còn chưa chín, nhưng hôm nay lại đi qua bên này, tôi phát hiện bên trong lá cây màu xanh lục mọc thêm rất nhiều quả màu đỏ to bằng ngón cái.
Đây chính là dâu đất mà lúc trước tôi nói. Sức sống của dâu đất rất ngoan cường, sinh sôi cũng cực kỳ nhanh, bất kể là bên bờ ruộng hay là ven rãnh nước nhỏ, mọc ra từng khóm từng khóm lớn, trước đó thời điểm nở hoa nhìn thoáng một cái, khắp nơi đều là loại hoa trắng. Bây giờ dâu đất bắt đầu chín, đi tìm ở những chỗ trước đó có hoa trắng nở, chỉ cần đến gần một chút là có thể nhìn thấy từng quả màu đỏ tươi. Một bộ phận màu xanh còn chưa chín, màu vàng cũng vẫn chưa chín mọng, chỉ có màu đỏ có thể ăn.
Dâu đất đã chín hơi cầm nhẹ một cái đã rời khỏi cuống quả, bên trong dâu đất rỗng ruột, bề ngoài tương tự như dâu tây. Có những quả kích cỡ hơi nhỏ không ngọt lắm, lại có những quả kích cỡ to như một đồng tiền xu, loại này bỏ vào trong miệng không cần nhai, nhẹ nhàng ngậm một cái, nước quả thơm ngọt sẽ tràn ra.
Tôi ăn một quả, tiện tay đút một quả vừa hái khác vào miệng quái vật nhỏ ở phía sau. Nhìn thấy tay của tôi đưa tới dường như muốn đút đồ ăn, quái vật nhỏ theo bản năng há to miệng, một quả dâu đất vào trong miệng, nó nhai hai lần, lập tức phát ra một tiếng gầm gừ kinh ngạc, hẳn là rất thích loại hương vị này.
Có lẽ tôi nên đặt tên cho nó?
Tôi có phần kháng cự ý nghĩ này.
Đặt tên cho một thứ gì đó, với tôi mà nói sẽ là có một trách nhiệm, ngay cả chính mình tôi còn không chịu trách nhiệm được, thì chịu trách nhiệm với một sinh mạng khác thế nào?
Nhưng sau khi quái vật nhỏ từ dưới bờ ruộng chui ra, chạy đến trước mặt tôi kêu be be đưa cho tôi một nắm hoa dại lớn, nhìn khuôn mặt tràn ngập vui vẻ của nó, bỗng nhiên tôi lại không kiên định như thế nữa.
"Sau này, mày tên là Dương nhé?" Tôi nói với quái vật nhỏ như vậy.
Đây là tên, vậy họ... Tôi ngẩn ra một chút, vậy mà lại đột nhiên không nhớ ra được tên của mình, bởi vì lâu lắm rồi không dùng. Tôi bỏ tập thể cách xa những người khác, không có người thành lập liên hệ cần trao đổi họ tên với tôi, thời gian lâu dài, suýt chút nữa quên luôn cả tên của mình.
"Tao tên là Khương Linh, mày tên là... Khương Dương."
Thời tiết thoáng cái đã nóng lên, mặc dù còn chưa tới lập hạ, nhưng đã phảng phất có bóng dáng của mùa hè. Buổi chiều và buổi tối, tiếng côn trùng ếch nhái trong bụi cỏ ven ruộng càng ngày càng ầm ĩ, mặt trời của buổi trưa cũng bắt đầu trở nên nắng cháy người.
Tôi quen dậy sớm, buổi sáng trời vừa sáng, tôi chuẩn bị đồ cẩn thận, mang theo mầm cây ớt và quái vật nhỏ đi ra ruộng, muốn trồng mầm cây ớt. Chỗ trồng ớt cách chỗ lúc trước tôi trồng khoai lang không xa, chỉ cách một mảnh ruộng nhỏ mà thôi. Dọc theo con đường từ nhà đến ruộng, trước đó bên đường nở rất nhiều hoa trắng, tôi nhìn những bông hoa trắng này nở rồi tàn, cuối cùng cũng ra quả, hai ngày trước còn chưa chín, nhưng hôm nay lại đi qua bên này, tôi phát hiện bên trong lá cây màu xanh lục mọc thêm rất nhiều quả màu đỏ to bằng ngón cái.
Đây chính là dâu đất mà lúc trước tôi nói. Sức sống của dâu đất rất ngoan cường, sinh sôi cũng cực kỳ nhanh, bất kể là bên bờ ruộng hay là ven rãnh nước nhỏ, mọc ra từng khóm từng khóm lớn, trước đó thời điểm nở hoa nhìn thoáng một cái, khắp nơi đều là loại hoa trắng. Bây giờ dâu đất bắt đầu chín, đi tìm ở những chỗ trước đó có hoa trắng nở, chỉ cần đến gần một chút là có thể nhìn thấy từng quả màu đỏ tươi. Một bộ phận màu xanh còn chưa chín, màu vàng cũng vẫn chưa chín mọng, chỉ có màu đỏ có thể ăn.
Dâu đất đã chín hơi cầm nhẹ một cái đã rời khỏi cuống quả, bên trong dâu đất rỗng ruột, bề ngoài tương tự như dâu tây. Có những quả kích cỡ hơi nhỏ không ngọt lắm, lại có những quả kích cỡ to như một đồng tiền xu, loại này bỏ vào trong miệng không cần nhai, nhẹ nhàng ngậm một cái, nước quả thơm ngọt sẽ tràn ra.
Tôi ăn một quả, tiện tay đút một quả vừa hái khác vào miệng quái vật nhỏ ở phía sau. Nhìn thấy tay của tôi đưa tới dường như muốn đút đồ ăn, quái vật nhỏ theo bản năng há to miệng, một quả dâu đất vào trong miệng, nó nhai hai lần, lập tức phát ra một tiếng gầm gừ kinh ngạc, hẳn là rất thích loại hương vị này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.