Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 8

Phù Hoa

04/07/2023

Gạo không nhiều lắm, nhưng là bột mì còn rất nhiều, tôi chuẩn bị ăn một chút mì.

Tay nghề nấu cơm của tôi không được tốt lắm, dù sao trước mạt thế tôi mới là một học sinh trung học vị thành niên 17 tuổi, trên cơ bản ngoại trừ đọc sách thì cái gì cũng không biết, rất nhiều kỹ năng sinh hoạt đều là học được từ mười năm mạt thế này. Có ăn là được, loại tật xấu kén ăn này mặc kệ là ai thì đói mấy tháng cũng sẽ không còn nữa.

Thịt chuột tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, mì quay cuồng trong nồi cũng chín, vớt mì lên đặt trong chậu canh, thêm thịt chuột, chính là một bữa cơm chiều vô cùng tốt.

Tôi ăn no, mới lại lần nữa tự hỏi vấn đề của quái vật nhỏ.

Giết hay không giết bây giờ?

Ở bên ngoài ngồi tới nửa đêm trên người rơi đầy sương sớm, tôi rốt cuộc lại lần nữa cầm lấy dao chẻ củi của mình, từng bước đi về phía căn phòng nhốt quái vật nhỏ kia.

Tôi vẫn phải giết nó.

Trong phòng rất tối, tôi đốt một cây nến, cầm theo dao chẻ củi, dùng chân đẩy ra cánh cửa nhốt quái vật nhỏ kia.

Nó lại lăn xuống đất, vẫn nằm không nhúc nhích ở đó, giống như đã chết. Tôi đi qua đi nhỏ dầu nến lên bàn, cố định ngọn nến, mới ngồi xổm xuống lật xem quái vật nhỏ kia.

Tôi lật nó lại, nó cũng không nhúc nhích, đôi mắt nhắm chặt.



Chết thật? Tôi dùng tay sờ lên ngực nó một chút, sau đó trầm mặc.

Quái vật nhỏ không có hô hấp, cơ thể cũng lạnh lạnh. Cuống rốn trên bụng nó đã rụng, nhưng trên bụng nó vẫn còn một ít máu, đã khô lốm đốm.

Tôi không phải là một người hay đồng cảm, ít nhất hiện tại đã không phải, nhưng không biết vì sao, vào lúc này này lòng tôi bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác khó chịu khó hiểu. Con người thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng một giây trước tôi đã quyết định giết nó, nhưng thứ này chết thật thì tôi lại có chút không nỡ.

Tôi buông dao chẻ củi, nhặt thi thể của nó lên. Tôi muốn chôn nó ở trong sân, nhưng trước đó, tôi chuẩn bị rửa sạch vết máu và tro bụi trên người nó.

Tôi không biết thứ này tại sao lại xuất hiện ở trong bụng tôi, cũng không coi nó như con của mình, loại hành vi này có chút dư thừa, tạm thời cho dù là tôi đột nhiên mềm lòng.

Lúc cầm thi thể của quái vật nhỏ đi ra ngoài, tôi nhớ tới một chuyện, bước chân quẹo vào một phòng trống khác, lôi ra một bộ quần áo trẻ em từ tủ quần áo đầy bụi.

Quần áo này là của chủ nhà, có lẽ bọn họ có một đứa con, quần áo của đứa trẻ còn rất nhiều. Tôi tùy ý cầm một bộ nhỏ nhất, mang theo thi thể của quái vật nhỏ tới phòng bếp. Tôi chứa đổ nước nóng còn dư lại trong nồi sau khi nấu lúc trước, bây giờ múc ra đổ vào trong chậu, pha với nước lạnh.

Tôi bỏ thi thể của quái vật nhỏ vào nước ấm, nâng đầu mềm mại của nó, rửa sạch vết máu trên bụng cho nó, sau đó là tro bụi trên tay chân và móng vuốt, lại rửa sạch tóc dính thành khối trên đầu.

Tóc của quái vật nhỏ rất mềm, có cảm giác dài hơn so với những đứa trẻ bình thường trong ấn tượng của tôi. Tôi chưa từng chăm sóc loại sinh vật nhỏ yếu này, hơn nữa đây cũng đã là một xác chết, tôi không cần quá cẩn thận, cho nên tôi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ xem như đang rửa củ cải là được. Lúc lau cổ cho nó, tôi cảm thấy có chút không thích hợp.

Tôi vớt nó ra khỏi mặt nước, cẩn thận sờ sờ cổ nó, cảm giác giống như còn có hô hấp?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Năm Thứ Mười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook