Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 41:
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
01/09/2024
Sáng sớm, bốn người ngồi ở trong một đống đồ đạc lung tung, bắt đầu sắp xếp lại những đồ đạc có ích, bọn họ vừa cùng nhau sắp xếp vừa thảo luận tình hình hiện tại, Thẩm Nịnh đem những đặc điểm mà hiện tại cô biết về zombie nói sơ qua một lần, Kỷ Nhiên thì lúc này cũng đã tìm được một bộ quần áo thích hợp với hắn, mặc dù chỉ là một bộ đồ thể dục đơn giản nhưng vẫn tốt hơn những bộ quần áo không thể che được cơ thể trước đó. Hắn đặt một chai rượu Erguotou vào một đống chai rượu và nói: “Tôi cảm thấy lực lượng, sức mạnh và tốc độ của đối phương kỳ thật cũng không có thay đổi gì nhiều, không khác gì so với người bình thường, chỉ là người bình thường sẽ không sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình ở trong tình huống bình thường, và bởi vì bọn chúng không còn trí thông minh nữa cho nên không sợ nguy hiểm mà dốc toàn sức lực làm, cho nên trông mạnh hơn người bình thường, vậy thôi.”
“Tôi nghĩ câu thứ ba không hẳn là như vậy.” Chu Thu Sinh nói: “ Chúng ta chỉ nhìn thấy bọn chúng cắn xé con người, sau đó thì con người liền bị biến dị, trong chúng ta cũng không có ai bị bọn chúng cắn hay bị bọn chúng làm cho bị thương, cho nên tôi không nghĩ có thể loại trừ được khả năng lây truyền thông qua tiếp xúc cơ thể cùng với các chất dịch cơ thể khác, có thể chỉ cần chúng ta chạm vào bọn chúng một cái thôi thì cũng đủ để chúng ta bị biến dị rồi.”
Ba người cùng nhau gật đầu, cảm thấy Chu Thu Sinh nói rất có lý.
“Hiện tại tôi vô cùng muốn biết những con thây ma này rốt cuộc là đến từ đâu? Làm sao bọn chúng có thể vào trong trường học của chúng ta?” Liễu Tiểu Hải vẫn còn sợ hãi, cậu nói: “Còn có, tình hình bên ngoài bên giờ như thế nào rồi? Nhà của chúng ta như thế nào rồi? Tôi... Tôi rất nhớ cha mẹ!”
Cuối cùng giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ dần, đầu cậu cũng gục xuống theo.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”
Thẩm Nịnh vỗ vỗ vào vai bạn mình an ủi: “Chú và dì rất may mắn, hơn nữa lại còn rất khỏe, tớ nghĩ cho dù bọn họ có gặp phải bọn thây ma thì cũng có thể sống sót được!”
Lúc này Liễu Tiểu Hải ngay lập tức nghĩ đến cha mình, cha cậu là huấn luyện viên Sanda, còn mẹ cậu là huấn luyện viên Taekwondo, cậu nhịn không được mà nở một nụ cười: “Cậu nói đúng!”
“Mẹ tôi làm việc ở bệnh viện.” Chu Thu Sinh đột nhiên nói, “Nếu như thật sự có dịch bệnh, bà ấy chắc chắn sẽ là người ở tuyến đầu...”
Cậu ấy đột nhiên ngừng nói, im lặng mà bóp nát gói mì ăn liền ở trong tay.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, Kỷ Nhiên ngồi bên cạnh đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào vao cậu ấy tỏ ý an ủi.
Chu Thu Sinh lau mặt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Nịnh, thuận miệng hỏi: “Cha mẹ cậu đâu? Cậu không lo lắng cho bọn họ sao?”
“Bọn họ à?” Thẩm Nịnh xấu hổ cười, cô chỉ ngón tay lên phía trên rồi nói: “Bọn họ đã đi lên đó rồi!”
Chu Thu Sinh sửng sốt một chút, ngay sau đó cậu ấy lập tức phản ứng lại, vội vàng xin lỗi.
Kỷ Nhiên cau mày hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Thẩm Nịnh nhét cục pin trong tay vào một cái bao nilon rồi nói: “Lúc tôi mười một tuổi!”
“Tôi nghĩ câu thứ ba không hẳn là như vậy.” Chu Thu Sinh nói: “ Chúng ta chỉ nhìn thấy bọn chúng cắn xé con người, sau đó thì con người liền bị biến dị, trong chúng ta cũng không có ai bị bọn chúng cắn hay bị bọn chúng làm cho bị thương, cho nên tôi không nghĩ có thể loại trừ được khả năng lây truyền thông qua tiếp xúc cơ thể cùng với các chất dịch cơ thể khác, có thể chỉ cần chúng ta chạm vào bọn chúng một cái thôi thì cũng đủ để chúng ta bị biến dị rồi.”
Ba người cùng nhau gật đầu, cảm thấy Chu Thu Sinh nói rất có lý.
“Hiện tại tôi vô cùng muốn biết những con thây ma này rốt cuộc là đến từ đâu? Làm sao bọn chúng có thể vào trong trường học của chúng ta?” Liễu Tiểu Hải vẫn còn sợ hãi, cậu nói: “Còn có, tình hình bên ngoài bên giờ như thế nào rồi? Nhà của chúng ta như thế nào rồi? Tôi... Tôi rất nhớ cha mẹ!”
Cuối cùng giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ dần, đầu cậu cũng gục xuống theo.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”
Thẩm Nịnh vỗ vỗ vào vai bạn mình an ủi: “Chú và dì rất may mắn, hơn nữa lại còn rất khỏe, tớ nghĩ cho dù bọn họ có gặp phải bọn thây ma thì cũng có thể sống sót được!”
Lúc này Liễu Tiểu Hải ngay lập tức nghĩ đến cha mình, cha cậu là huấn luyện viên Sanda, còn mẹ cậu là huấn luyện viên Taekwondo, cậu nhịn không được mà nở một nụ cười: “Cậu nói đúng!”
“Mẹ tôi làm việc ở bệnh viện.” Chu Thu Sinh đột nhiên nói, “Nếu như thật sự có dịch bệnh, bà ấy chắc chắn sẽ là người ở tuyến đầu...”
Cậu ấy đột nhiên ngừng nói, im lặng mà bóp nát gói mì ăn liền ở trong tay.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, Kỷ Nhiên ngồi bên cạnh đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào vao cậu ấy tỏ ý an ủi.
Chu Thu Sinh lau mặt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Nịnh, thuận miệng hỏi: “Cha mẹ cậu đâu? Cậu không lo lắng cho bọn họ sao?”
“Bọn họ à?” Thẩm Nịnh xấu hổ cười, cô chỉ ngón tay lên phía trên rồi nói: “Bọn họ đã đi lên đó rồi!”
Chu Thu Sinh sửng sốt một chút, ngay sau đó cậu ấy lập tức phản ứng lại, vội vàng xin lỗi.
Kỷ Nhiên cau mày hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Thẩm Nịnh nhét cục pin trong tay vào một cái bao nilon rồi nói: “Lúc tôi mười một tuổi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.