Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 44:
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
01/09/2024
Ba người còn lại cùng nhau quay đầu lại nhìn cô, thì liền nhìn thấy Thẩm Nịnh lấy từ trong đống đồ lên hai đôi giày trượt patin rồi nói: “Lời nói trước đó của các cậu đã nhắc nhở tôi, tốc độ của bọn chúng chỉ là tốc độ của người bình thường, chỉ cần chúng ta có dụng cụ, chạy nhanh hơn bọn chúng thì đương nhiên bọn chúng không có cách nào làm được gì chúng ta.”
“Nhưng cậu có giày trượt, còn chúng tớ thì phải làm sao?” Liễu Tiểu Hải khổ sở nói: “Xe đạp của tớ đã bị bỏ lại ở bên đường căn tin số hai rồi, cũng không biết hiện tại như thế nào nữa!”
“Ván trượt của tôi vẫn còn ở đây!” Kỷ Nhiên vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc ván trượt hơi biến dạng đang dựng ở một bên góc: “Chỉ điều nó hơi bị biến dạng một chút, không biết có thể chống đỡ được không.”
“Về phần trượt ván thì tôi miễn cưỡng cũng đã từng thử qua vài lần!” Chu Thu Sinh ở một bên cau mày nói: “Còn về giày trượt thì tôi chưa bao giờ dùng qua, không biết bây giờ học trượt có kịp hay không nữa!”
“Không sao, tôi cho cậu ván trượt!” Kỷ Nhiên hào phóng nói: “Tôi đã học trượt patin rồi.”
Chu Thu Sinh lập tức nhìn Kỷ Nhiên bằng ánh mắt đồng đội.
“Chúng ta không cần phải đi hết.” Thẩm Nịnh nói: “Giống như ở trên sân vậy, không cần tất cả mọi người phải cùng nhau đuổi theo trái bóng, chỉ cần có người có thể phụ trách thu hút được sự chú ý của đối phương thì sẽ có người phụ trách ghi điểm cho toàn đội. Chủ lực của đội chúng ta sẽ là Tiểu Hải, cho nên cậu cần phải đến trạm cơ sở của trường, những người còn lại phụ trách yểm hộ ở xung quanh cậu ấy là được.”
“Nhưng cho dù là vậy thì khả năng bị thây ma cắn vẫn còn tồn tại!” Liễu Tiểu Hải nói.
“Chúng ta có thể tự chế tạo ra áo giáp phòng thủ!” Thẩm Nịnh lấy một cuốn sách giáo khoa từ giá sách gần đó lên rồi nói: “Dùng băng dính buộc thứ này vào cánh tay, như vậy không phải đã trở thành một công cụ để phòng thân rồi hay sao?”
“Cậu đây là đang xem “tri thức chính là sức mạnh” sao?” Liễu Tiểu Hải cười hỏi.
“Thật ra tôi cảm thấy chúng ta có một sự lựa chọn càng tốt hơn nữa.” Kỷ Nhiên chỉ tay vào sân tập khúc côn cầu trên băng trên bản đồ và nói: “Đây chính là nơi có rất nhiều công cụ bảo hộ.”
“Đúng rồi!” Liễu Tiểu Hải hô lên: “Phòng đựng dụng cụ khúc côn cầu trên băng có mũ bảo hiểm và dụng cụ bảo vệ.”
Chu Thu Sinh lập tức bắt đầu đo lường tính toán, cậu ấy nói: “Chúng ta có thể trèo qua sợi dây mà trước đó đã được nhà trường bố trí, sau đó dùng phương pháp tương tự để leo lên sân tập khúc côn cầu trên băng, như vậy sẽ không cần phải quấy rầy đến đám thây ma ở phía dưới.”
Lúc đang nói chuyện, Kỷ Nhiên vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt của Thẩm Nịnh, hắn nhìn thấy rõ sắc mặt của cô nhất thời bị cứng đờ khi nói về sân tập khúc côn cầu trên băng. Có điều cô nghe thấy mọi người đều nhất trí tán thành cho nên Thẩm Nịnh cũng gật gật đầu theo.
Nói liền làm ngay, sau khi sắp xếp lại đồ đạc xong, mỗi người tìm cho mình một chiếc balo, bỏ một số đồ dùng cần thiết theo, chuẩn bị tiến công đến sân tập khúc côn cầu trên băng của trường.
Kỷ Nhiên mặc một bộ quần áo đen, quần đen, đeo một chiếc khẩu trang thể thao màu đen in hình đầu lâu màu trắng che hết nửa khuôn mặt của hắn, chỉ để lại đôi lông mày tuấn tú hoàn hảo, trên người hắn mang thêm một đôi găng tay chiến thuật không biết từ đâu xuất hiện, cùng với một chiếc balo phía sau lưng và đôi giày trượt. Trong hắn cực kỳ đẹp trai, trên tay hắn còn cầm theo một thanh kiếm Nhật, trang phục giống như một vệ sĩ đẹp trai trong những bộ phim idol.
“Nhưng cậu có giày trượt, còn chúng tớ thì phải làm sao?” Liễu Tiểu Hải khổ sở nói: “Xe đạp của tớ đã bị bỏ lại ở bên đường căn tin số hai rồi, cũng không biết hiện tại như thế nào nữa!”
“Ván trượt của tôi vẫn còn ở đây!” Kỷ Nhiên vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc ván trượt hơi biến dạng đang dựng ở một bên góc: “Chỉ điều nó hơi bị biến dạng một chút, không biết có thể chống đỡ được không.”
“Về phần trượt ván thì tôi miễn cưỡng cũng đã từng thử qua vài lần!” Chu Thu Sinh ở một bên cau mày nói: “Còn về giày trượt thì tôi chưa bao giờ dùng qua, không biết bây giờ học trượt có kịp hay không nữa!”
“Không sao, tôi cho cậu ván trượt!” Kỷ Nhiên hào phóng nói: “Tôi đã học trượt patin rồi.”
Chu Thu Sinh lập tức nhìn Kỷ Nhiên bằng ánh mắt đồng đội.
“Chúng ta không cần phải đi hết.” Thẩm Nịnh nói: “Giống như ở trên sân vậy, không cần tất cả mọi người phải cùng nhau đuổi theo trái bóng, chỉ cần có người có thể phụ trách thu hút được sự chú ý của đối phương thì sẽ có người phụ trách ghi điểm cho toàn đội. Chủ lực của đội chúng ta sẽ là Tiểu Hải, cho nên cậu cần phải đến trạm cơ sở của trường, những người còn lại phụ trách yểm hộ ở xung quanh cậu ấy là được.”
“Nhưng cho dù là vậy thì khả năng bị thây ma cắn vẫn còn tồn tại!” Liễu Tiểu Hải nói.
“Chúng ta có thể tự chế tạo ra áo giáp phòng thủ!” Thẩm Nịnh lấy một cuốn sách giáo khoa từ giá sách gần đó lên rồi nói: “Dùng băng dính buộc thứ này vào cánh tay, như vậy không phải đã trở thành một công cụ để phòng thân rồi hay sao?”
“Cậu đây là đang xem “tri thức chính là sức mạnh” sao?” Liễu Tiểu Hải cười hỏi.
“Thật ra tôi cảm thấy chúng ta có một sự lựa chọn càng tốt hơn nữa.” Kỷ Nhiên chỉ tay vào sân tập khúc côn cầu trên băng trên bản đồ và nói: “Đây chính là nơi có rất nhiều công cụ bảo hộ.”
“Đúng rồi!” Liễu Tiểu Hải hô lên: “Phòng đựng dụng cụ khúc côn cầu trên băng có mũ bảo hiểm và dụng cụ bảo vệ.”
Chu Thu Sinh lập tức bắt đầu đo lường tính toán, cậu ấy nói: “Chúng ta có thể trèo qua sợi dây mà trước đó đã được nhà trường bố trí, sau đó dùng phương pháp tương tự để leo lên sân tập khúc côn cầu trên băng, như vậy sẽ không cần phải quấy rầy đến đám thây ma ở phía dưới.”
Lúc đang nói chuyện, Kỷ Nhiên vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt của Thẩm Nịnh, hắn nhìn thấy rõ sắc mặt của cô nhất thời bị cứng đờ khi nói về sân tập khúc côn cầu trên băng. Có điều cô nghe thấy mọi người đều nhất trí tán thành cho nên Thẩm Nịnh cũng gật gật đầu theo.
Nói liền làm ngay, sau khi sắp xếp lại đồ đạc xong, mỗi người tìm cho mình một chiếc balo, bỏ một số đồ dùng cần thiết theo, chuẩn bị tiến công đến sân tập khúc côn cầu trên băng của trường.
Kỷ Nhiên mặc một bộ quần áo đen, quần đen, đeo một chiếc khẩu trang thể thao màu đen in hình đầu lâu màu trắng che hết nửa khuôn mặt của hắn, chỉ để lại đôi lông mày tuấn tú hoàn hảo, trên người hắn mang thêm một đôi găng tay chiến thuật không biết từ đâu xuất hiện, cùng với một chiếc balo phía sau lưng và đôi giày trượt. Trong hắn cực kỳ đẹp trai, trên tay hắn còn cầm theo một thanh kiếm Nhật, trang phục giống như một vệ sĩ đẹp trai trong những bộ phim idol.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.