Mạt Thế: Nữ Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 6:
Sồ Sồ Cúc
21/06/2024
Lục Vân Phi suy nghĩ lời cô nói một lúc lâu, xác nhận cô thực sự đang nói về những con thây ma đó, anh ta lập tức ngây người.
Cố Trì nheo mắt.
Anh đây là... cứu một đứa não tàn sao?
[Chúc mừng ký chủ, nhận được ba điểm giá trị Thánh mẫu! Ba trăm điểm tích lũy đã được ghi vào tài khoản.]
Ba điểm giá trị Thánh mẫu... cũng có nghĩa là những người có mặt ở đây, ngoại trừ Trì Anh ra thì ba người còn lại đều bị ánh hào quang Thánh mẫu của cô làm cho choáng váng...
Trì Anh âm thầm lau đi giọt nước mắt nặn ra ở khóe mắt.
Mặc dù có hơi giả tạo nhưng hiệu quả rõ rệt.
Lục Hành Vân há miệng, định nói gì đó nhưng ánh mắt lại nhìn thấy một chỗ nào đó, đột nhiên hét lên: "Đội trưởng, có một con chưa chết hẳn!"
Cố Trì liếc mắt nhìn thấy, giơ tay lên, rất dứt khoát tặng cho con thây ma đó một lưỡi băng làm quà tặng cuối cùng.
"Trói cô ta lại rồi mang đi trước, không nên nán lại đây lâu."
Lục Vân Phi nghe vậy lập tức ngồi xổm xuống, trói hai tay Trì Anh lại rồi buộc ra sau lưng, sau đó đứng dậy.
Nói chung, khi những người bị nhiễm bệnh mới bắt đầu biểu hiện triệu chứng, họ thường dùng móng tay và răng để tấn công, đây cũng là cách lây truyền vi-rút của họ.
Vì vậy, trong giai đoạn đầu chỉ cần trói tay họ lại, bịt miệng lại là có thể giảm thiểu rủi ro hiệu quả.
Ban đầu anh còn muốn nhét thứ gì đó vào miệng Trì Anh nhưng do dự một chút rồi vẫn thôi.
Những người này, người có năng lực thấp nhất cũng là dị năng giả cấp ba. Đối phó với một cô gái nhỏ vẫn còn dư sức.
Cố Trì hỏi: "Có tìm thấy thức ăn gì không?"
"Có." Người phụ nữ đứng cuối cùng trả lời.
"Tôi vừa mới nhìn lướt qua. Tủ lạnh không có điện, thịt cá gì đó đều hỏng hết rồi nhưng vẫn còn một số gạo, mì, đồ ăn nhanh các kiểu."
Trì Anh nhìn về phía đó.
Đó là một người phụ nữ để tóc dài ngang vai, tóc buộc ra sau rất gọn gàng, tướng mạo cũng khá anh khí.
Có vẻ như nhận ra ánh mắt của cô, người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không nhìn cô.
"Ừ, may mắn đấy." Cố Trì nhàn nhạt nói.
Trong thời điểm này mà vẫn có thể tìm được một siêu thị chưa bị lục soát, hơn nữa còn có không ít thức ăn dự trữ.
Lục Vân Phi đột nhiên nghiêng đầu nhìn Trì Anh một cái, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng cô là người may mắn.
Anh ta khá nghiêm túc cân nhắc, không biết có nên mang theo cô gái này không, cảm giác như thu hoạch của họ sẽ tăng gấp đôi?
Bỏ qua những lời cô nói vừa nãy khiến anh ta hơi sốc thì sự may mắn mà cô mang lại này quả thực không thể tuyệt hơn!
Trì Anh lại không biết mình đã bị coi là vật may mắn, hai tay bị còng ra sau lưng, không có tay chống xuống đất, việc bò dậy hơi khó khăn.
"Chúng ta chia nhau ra hành động, Mục Vũ, cô xem qua khu thực phẩm, kệ bên phải giao cho cô. Lục Vân Phi, cậu đi bên trái, xem có đồ dùng sinh hoạt không." Cố Trì định ra kế hoạch.
Anh liếc nhìn Trì Anh: "Tôi phụ trách dọn sạch tất cả thây ma ở đây, thu thập tinh hạch, tiện thể trông chừng cô ta."
"Được thôi!"
"Rõ."
*
Sau khi hai người chia nhau ra đi, Trì Anh đi theo sau Cố Trì. Cứ cách vài bước chân, Cố Trì lại dừng lại ném một lưỡi băng, hơn nữa trăm phát trăm trúng.
Trong số đó có một số thây ma bị anh ta giải quyết thậm chí không nằm trong phạm vi tầm nhìn của Cố Trì, chỉ dựa vào thính giác là có thể xác định được phương hướng, có thể thấy khả năng cảm nhận của anh ta khủng khiếp đến mức nào.
Cố Trì nheo mắt.
Anh đây là... cứu một đứa não tàn sao?
[Chúc mừng ký chủ, nhận được ba điểm giá trị Thánh mẫu! Ba trăm điểm tích lũy đã được ghi vào tài khoản.]
Ba điểm giá trị Thánh mẫu... cũng có nghĩa là những người có mặt ở đây, ngoại trừ Trì Anh ra thì ba người còn lại đều bị ánh hào quang Thánh mẫu của cô làm cho choáng váng...
Trì Anh âm thầm lau đi giọt nước mắt nặn ra ở khóe mắt.
Mặc dù có hơi giả tạo nhưng hiệu quả rõ rệt.
Lục Hành Vân há miệng, định nói gì đó nhưng ánh mắt lại nhìn thấy một chỗ nào đó, đột nhiên hét lên: "Đội trưởng, có một con chưa chết hẳn!"
Cố Trì liếc mắt nhìn thấy, giơ tay lên, rất dứt khoát tặng cho con thây ma đó một lưỡi băng làm quà tặng cuối cùng.
"Trói cô ta lại rồi mang đi trước, không nên nán lại đây lâu."
Lục Vân Phi nghe vậy lập tức ngồi xổm xuống, trói hai tay Trì Anh lại rồi buộc ra sau lưng, sau đó đứng dậy.
Nói chung, khi những người bị nhiễm bệnh mới bắt đầu biểu hiện triệu chứng, họ thường dùng móng tay và răng để tấn công, đây cũng là cách lây truyền vi-rút của họ.
Vì vậy, trong giai đoạn đầu chỉ cần trói tay họ lại, bịt miệng lại là có thể giảm thiểu rủi ro hiệu quả.
Ban đầu anh còn muốn nhét thứ gì đó vào miệng Trì Anh nhưng do dự một chút rồi vẫn thôi.
Những người này, người có năng lực thấp nhất cũng là dị năng giả cấp ba. Đối phó với một cô gái nhỏ vẫn còn dư sức.
Cố Trì hỏi: "Có tìm thấy thức ăn gì không?"
"Có." Người phụ nữ đứng cuối cùng trả lời.
"Tôi vừa mới nhìn lướt qua. Tủ lạnh không có điện, thịt cá gì đó đều hỏng hết rồi nhưng vẫn còn một số gạo, mì, đồ ăn nhanh các kiểu."
Trì Anh nhìn về phía đó.
Đó là một người phụ nữ để tóc dài ngang vai, tóc buộc ra sau rất gọn gàng, tướng mạo cũng khá anh khí.
Có vẻ như nhận ra ánh mắt của cô, người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không nhìn cô.
"Ừ, may mắn đấy." Cố Trì nhàn nhạt nói.
Trong thời điểm này mà vẫn có thể tìm được một siêu thị chưa bị lục soát, hơn nữa còn có không ít thức ăn dự trữ.
Lục Vân Phi đột nhiên nghiêng đầu nhìn Trì Anh một cái, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng cô là người may mắn.
Anh ta khá nghiêm túc cân nhắc, không biết có nên mang theo cô gái này không, cảm giác như thu hoạch của họ sẽ tăng gấp đôi?
Bỏ qua những lời cô nói vừa nãy khiến anh ta hơi sốc thì sự may mắn mà cô mang lại này quả thực không thể tuyệt hơn!
Trì Anh lại không biết mình đã bị coi là vật may mắn, hai tay bị còng ra sau lưng, không có tay chống xuống đất, việc bò dậy hơi khó khăn.
"Chúng ta chia nhau ra hành động, Mục Vũ, cô xem qua khu thực phẩm, kệ bên phải giao cho cô. Lục Vân Phi, cậu đi bên trái, xem có đồ dùng sinh hoạt không." Cố Trì định ra kế hoạch.
Anh liếc nhìn Trì Anh: "Tôi phụ trách dọn sạch tất cả thây ma ở đây, thu thập tinh hạch, tiện thể trông chừng cô ta."
"Được thôi!"
"Rõ."
*
Sau khi hai người chia nhau ra đi, Trì Anh đi theo sau Cố Trì. Cứ cách vài bước chân, Cố Trì lại dừng lại ném một lưỡi băng, hơn nữa trăm phát trăm trúng.
Trong số đó có một số thây ma bị anh ta giải quyết thậm chí không nằm trong phạm vi tầm nhìn của Cố Trì, chỉ dựa vào thính giác là có thể xác định được phương hướng, có thể thấy khả năng cảm nhận của anh ta khủng khiếp đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.