Mạt Thế Nữ Phụ Hằng Ngày Đều Bị Sủng
Chương 20
Dữu Trà Thất
09/12/2023
Nam chủ hắn không có ý định mang cô đi cùng, xem ra cô nhất định phải đi theo đám người này.
Đối với kết quả này, Nguyễn Ninh thật ra không có cảm giác thất vọng hay khổ sở.
Cô lúc trước hạ quyết tâm muốn ôm đùi nam chủ, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì cô không có khả năng tự bảo vệ mình, một người ở mạt thế, không có khả năng đánh bại tang thi, hơi vô ý sẽ bị tang thi làm cho bị thương, nói không chừng còn biến thành tang thi.
Nguyễn Ninh đương nhiên không muốn khi chết sẽ biến thành một quái vật xấu xí, không có tư duy.
Nên đi theo nam chủ, ít nhất so với tự dựa vào chính mình thì an toàn hơn nhiều.
Nhưng hiện tại, cha nam chủ lại phái một tiểu đội lại đây cứu cô, giá trị vũ lực của quân nhân so với cô và người bình thường khẳng định là mạnh hơn không ít, nhưng mấy người này không có dị năng, còn có thương thế trên người, chỉ cần không gặp làn sóng tang thi, đối phó với một ít tang thi trên đường khẳng định có thể mang cô an toàn rời đi.
Hơn nữa quân nhân rất có nhân phẩm cùng trách nhiệm, thời điểm cô gặp nguy hiểm, đám người này cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ cô ở lại, thấy chết mà không cứu. Như vậy ngẫm lại, tiểu đội này thực lực tuy rằng kém hơn nam chủ, nhưng cũng là một lựa chọn không tồi.
Nguyễn Ninh rất nhanh liền phân tích xong lợi và hại, trong lòng cũng có lựa chọn.
Đương nhiên, cho dù là như vậy, nhưng Nguyễn Ninh liền tính lúc cùng những người này rời đi, cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, bằng không vừa rồi cô ở trên mặt làm như rất ỷ lại vào nam chủ xong quay đầu lại vui vẻ đi cùng mấy người này chẳng phải là tự mâu thuẫn sao?
Mục tiêu hiện tại của cô đổi thành đi Đế Đô tìm một chỗ dựa khác. Nhưng nam chủ sớm hay muộn cũng phải về Đế đô, nói chung nơi đó còn có người hắn muốn báo thù. Hảo cảm có thể nhiều hơn một chút đi.
"Anh trai đâu? Anh cũng đi theo chúng ta cùng đi đến khu an toàn sao?"
Nói xong, cô dùng một ánh mắt mong chờ nhìn về phía nam chủ.
Đội trưởng tiểu đội cũng đem ánh mắt hướng về phía thanh niên, "Cố thiếu, ngươi xem có muốn cùng chúng ta đi đến khu an toàn không?"
Tuy rằng chủ yếu nhiệm vụ của bọn họ là tới cứu Nguyễn Ninh, nhưng Cố thủ trưởng kỳ thật còn có một mệnh lệnh mật. Chính là nếu bọn họ có tin tức của Cố thiếu, liền phải tận lực tìm được hắn, thuyết phục hắn cùng bọn họ đi đến khu an toàn. Rốt cuộc nơi đó mới là đại bản doanh của Cố gia, Cố thủ trưởng muốn hắn trở về cũng là bình thường.
Bọn họ là một tiểu đội bị phái tới cứu Nguyễn tiểu thư, vì bọn họ đều là dân cư sống ở Đế đô, có người nhà bằng hữu ở nơi đó, đối với nhiệm vụ này cũng sẽ tận tâm tận lực mà hoàn thành.
"Không được." Cố Diệc Thừa nói, "Ta còn có chuyện khác cần xử lí. Ninh Ninh liền giao cho các ngươi chiếu cố nhiều hơn."
Nguyễn Ninh mặt ngoài rất biến động, nhưng nội tâm thì không hề dao động.
Nàng biết mà!
"Anh trai, em chính là luyến tiếc anh". Cô nhỏ giọng nói, nhưng lại có thể làm cho người bên ngoài nghe rõ.
Cố Diệc Thừa nghe vậy khóe môi gợi lên, sờ sờ tóc cô, "Ngoan, anh trai phải đi đến nơi rất nguy hiểm, không thể mang em theo."
Nguyễn Ninh: "......" Ngươi nói bằng miệng chứ có phải nói bằng tay đâu, như thế nào lại sờ lên đầu ta?!
Không chỉ có nam nhân không thích bị người khác sờ đầu, nữ nhân cũng không thích a!
Hơn nữa mỗi lần bị nam chủ sờ đầu, Nguyễn Ninh đều không có cảm giác được người khác ấm áp yêu thương, ngược lại còn có cảm giác tê dại da đầu.
Cũng may nam chủ chỉ sờ soạng một chút liền thu hồi tay.
Nguyễn Ninh cũng không nghĩ diễn trò tình thâm nữa, gục đầu xuống, làm một bộ dáng uể oải mất mát, nghe lời nói: "Vậy được rồi. Anh, người đi đường cẩn thận một chút."
Lâm Dương thu thập xong cùng hai người khác đi từ lầu chín xuống dưới, trên đường còn gặp Giang Cảnh Siêu, hai người cùng đi tới bãi đỗ xe ngầm.
Lâm Dương không biết Cố Diệc Thừa đã cự tuyệt Nguyễn Ninh, chỉ nghe nói Nguyễn Ninh đi theo một tiểu đội con, mắt vô phương mà nói: "Cố ca, chúng ta không phải muốn đi thành phố B tìm người nhà Siêu Tử sao? Vừa lúc cũng phải đi ngang qua cái khu an toàn kia, không bằng chúng ta liền cùng em gái Nguyễn Ninh cùng nhau đi đi."
Nhà Lâm Dương ở thành phố S, nhưng gia đình hắn quan hệ phức tạp, mẹ ruột hắn mấy năm trước vừa mất, cha hắn ngoại tình bên ngoài sinh ra một đống lớn cả nam lẫn nữ, cho nên hắn một chút cũng không nghĩ sẽ trở về tìm những người gọi là người nhà kia. Bọn họ sống hay chết cũng không quan hệ gì đến hắn.
Nhưng Giang Cảnh Siêu có em trai học đại học ở thành phố B, người nhà cũng ở bên đấy, tuy rằng mạt thế đến nhưng Siêu Tử thông qua một số thủ đoạn đặc thù mà liên lạc được với người nhà, tạm thời không có gì nguy hiểm, nhưng Siêu Tử vẫn không yên tâm, muốn đi đến thành phố B tìm bọn họ.
Cố ca cùng hắn đều sẽ đi cùng Siêu Tử.
Cho nên nếu không có gặp gỡ tiểu đội kia, rồi cùng tới cái tiểu khu này tìm Nguyễn Ninh, bọn họ nguyên bản sẽ tính toán lập tức lên đường đi đến thành phố B.
Đối với kết quả này, Nguyễn Ninh thật ra không có cảm giác thất vọng hay khổ sở.
Cô lúc trước hạ quyết tâm muốn ôm đùi nam chủ, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì cô không có khả năng tự bảo vệ mình, một người ở mạt thế, không có khả năng đánh bại tang thi, hơi vô ý sẽ bị tang thi làm cho bị thương, nói không chừng còn biến thành tang thi.
Nguyễn Ninh đương nhiên không muốn khi chết sẽ biến thành một quái vật xấu xí, không có tư duy.
Nên đi theo nam chủ, ít nhất so với tự dựa vào chính mình thì an toàn hơn nhiều.
Nhưng hiện tại, cha nam chủ lại phái một tiểu đội lại đây cứu cô, giá trị vũ lực của quân nhân so với cô và người bình thường khẳng định là mạnh hơn không ít, nhưng mấy người này không có dị năng, còn có thương thế trên người, chỉ cần không gặp làn sóng tang thi, đối phó với một ít tang thi trên đường khẳng định có thể mang cô an toàn rời đi.
Hơn nữa quân nhân rất có nhân phẩm cùng trách nhiệm, thời điểm cô gặp nguy hiểm, đám người này cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ cô ở lại, thấy chết mà không cứu. Như vậy ngẫm lại, tiểu đội này thực lực tuy rằng kém hơn nam chủ, nhưng cũng là một lựa chọn không tồi.
Nguyễn Ninh rất nhanh liền phân tích xong lợi và hại, trong lòng cũng có lựa chọn.
Đương nhiên, cho dù là như vậy, nhưng Nguyễn Ninh liền tính lúc cùng những người này rời đi, cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, bằng không vừa rồi cô ở trên mặt làm như rất ỷ lại vào nam chủ xong quay đầu lại vui vẻ đi cùng mấy người này chẳng phải là tự mâu thuẫn sao?
Mục tiêu hiện tại của cô đổi thành đi Đế Đô tìm một chỗ dựa khác. Nhưng nam chủ sớm hay muộn cũng phải về Đế đô, nói chung nơi đó còn có người hắn muốn báo thù. Hảo cảm có thể nhiều hơn một chút đi.
"Anh trai đâu? Anh cũng đi theo chúng ta cùng đi đến khu an toàn sao?"
Nói xong, cô dùng một ánh mắt mong chờ nhìn về phía nam chủ.
Đội trưởng tiểu đội cũng đem ánh mắt hướng về phía thanh niên, "Cố thiếu, ngươi xem có muốn cùng chúng ta đi đến khu an toàn không?"
Tuy rằng chủ yếu nhiệm vụ của bọn họ là tới cứu Nguyễn Ninh, nhưng Cố thủ trưởng kỳ thật còn có một mệnh lệnh mật. Chính là nếu bọn họ có tin tức của Cố thiếu, liền phải tận lực tìm được hắn, thuyết phục hắn cùng bọn họ đi đến khu an toàn. Rốt cuộc nơi đó mới là đại bản doanh của Cố gia, Cố thủ trưởng muốn hắn trở về cũng là bình thường.
Bọn họ là một tiểu đội bị phái tới cứu Nguyễn tiểu thư, vì bọn họ đều là dân cư sống ở Đế đô, có người nhà bằng hữu ở nơi đó, đối với nhiệm vụ này cũng sẽ tận tâm tận lực mà hoàn thành.
"Không được." Cố Diệc Thừa nói, "Ta còn có chuyện khác cần xử lí. Ninh Ninh liền giao cho các ngươi chiếu cố nhiều hơn."
Nguyễn Ninh mặt ngoài rất biến động, nhưng nội tâm thì không hề dao động.
Nàng biết mà!
"Anh trai, em chính là luyến tiếc anh". Cô nhỏ giọng nói, nhưng lại có thể làm cho người bên ngoài nghe rõ.
Cố Diệc Thừa nghe vậy khóe môi gợi lên, sờ sờ tóc cô, "Ngoan, anh trai phải đi đến nơi rất nguy hiểm, không thể mang em theo."
Nguyễn Ninh: "......" Ngươi nói bằng miệng chứ có phải nói bằng tay đâu, như thế nào lại sờ lên đầu ta?!
Không chỉ có nam nhân không thích bị người khác sờ đầu, nữ nhân cũng không thích a!
Hơn nữa mỗi lần bị nam chủ sờ đầu, Nguyễn Ninh đều không có cảm giác được người khác ấm áp yêu thương, ngược lại còn có cảm giác tê dại da đầu.
Cũng may nam chủ chỉ sờ soạng một chút liền thu hồi tay.
Nguyễn Ninh cũng không nghĩ diễn trò tình thâm nữa, gục đầu xuống, làm một bộ dáng uể oải mất mát, nghe lời nói: "Vậy được rồi. Anh, người đi đường cẩn thận một chút."
Lâm Dương thu thập xong cùng hai người khác đi từ lầu chín xuống dưới, trên đường còn gặp Giang Cảnh Siêu, hai người cùng đi tới bãi đỗ xe ngầm.
Lâm Dương không biết Cố Diệc Thừa đã cự tuyệt Nguyễn Ninh, chỉ nghe nói Nguyễn Ninh đi theo một tiểu đội con, mắt vô phương mà nói: "Cố ca, chúng ta không phải muốn đi thành phố B tìm người nhà Siêu Tử sao? Vừa lúc cũng phải đi ngang qua cái khu an toàn kia, không bằng chúng ta liền cùng em gái Nguyễn Ninh cùng nhau đi đi."
Nhà Lâm Dương ở thành phố S, nhưng gia đình hắn quan hệ phức tạp, mẹ ruột hắn mấy năm trước vừa mất, cha hắn ngoại tình bên ngoài sinh ra một đống lớn cả nam lẫn nữ, cho nên hắn một chút cũng không nghĩ sẽ trở về tìm những người gọi là người nhà kia. Bọn họ sống hay chết cũng không quan hệ gì đến hắn.
Nhưng Giang Cảnh Siêu có em trai học đại học ở thành phố B, người nhà cũng ở bên đấy, tuy rằng mạt thế đến nhưng Siêu Tử thông qua một số thủ đoạn đặc thù mà liên lạc được với người nhà, tạm thời không có gì nguy hiểm, nhưng Siêu Tử vẫn không yên tâm, muốn đi đến thành phố B tìm bọn họ.
Cố ca cùng hắn đều sẽ đi cùng Siêu Tử.
Cho nên nếu không có gặp gỡ tiểu đội kia, rồi cùng tới cái tiểu khu này tìm Nguyễn Ninh, bọn họ nguyên bản sẽ tính toán lập tức lên đường đi đến thành phố B.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.