Mạt Thế Nữ Thần

Chương 17: RA NGOÀI TÌM THỨC ĂN

Mèo Ngố

21/09/2024

Sáng ngày hôm sau, trong lúc trời còn chưa sáng, mọi người đã ngủ hết rồi! Tôi nhẹ nhàng áp tai lên cửa nghe tình hình ở bên ngoài.

Ngoài kia là một bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có nghe tiếng gió thổi xào xạc. Tôi nhìn lại quanh khắp nhà kho, chắc chắn mọi người còn ngủ nên mới mở khóa cửa, tôi dùng hết sức đẩy cửa thật nhẹ nhàng, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Tôi hé cánh cửa ra, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Thấy người bị nhiễm kéo đi hết tôi mới yên tâm mở cửa đi ra bên ngoài. Tôi cẩn thận khép cửa lại, tôi đứng trước cửa quan sát xung quanh.

"Chắc hẳn sẽ có một cánh cửa để đi vào tòa nhà."

Tôi nhìn từ trái sang phải, ánh mắt tôi dừng lại trên cách cửa màu đen ở góc gần cuối dãy lầu. Tôi tiến về phía cánh cửa, khi cánh cửa đặt vào mắt tôi. Tôi thở hít thở thật sâu, bình tĩnh cầm chắt con dao trên tay, tay còn lại vặn khóa cửa. Tiếng cửa kêu ken két, vang vọng khắp hành lang. Tôi mở tung cửa ra một người bị nhiễm lao ra chụp lấy tôi.

"Chết đi!"

Tôi dùng năng lực của mình trên con dao, mỗi một đao chém xuống đều để lại vết băng trên miệng vết thương.

Ánh mắt lóe đỏ trong màn đen, bước chân thông thả đi trên hành lang, phía sau là một bãi hoang tàn, xác chết nằm rải rác.

Tôi đi một vòng quanh khu nhà này, vẫn không tìm thấy nhà ăn trường học nên đành chuyển qua dãy lầu khác. Nhưng bước chân chưa kịp đi xuống cầu thang thì một giọng nói trên lầu thu hút sự chú ý của tôi.

"Tao thấy một chị gái đang không ngừng giết những bọn quái vật ở dưới kia!"

"Mày nói thật chứ! Còn có người khác ngoài chúng ta sao."

"Tao nói thật, chị ấy rất mạnh. Một mình chị ấy giết sạch cả tầng một luôn."

"Mau nhanh lên nhờ chị ấy giúp chúng ta ra khỏi đây."

Những bước chân không ngừng nối tiếp nhau xuống tầng trệt. Tôi tránh vào nhà vệ sinh, đưa mắt ra ngoài nhìn bọn học sinh kia. Có tổng cộng bảy đứa, bốn nam ba nữ, mỗi một đứa biểu cảm khác nhau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

"Tao có thấy ai đâu!"

Một nam sinh cao lớn to khỏe đánh vào đầu nam sinh nhỏ con gầy yếu kế bên.

"Rõ ràng chị gái đó mới ở đây nè! Không lẽ mọi người không tin tao."

Cậu nam sinh nhỏ con ra sức thanh minh cho mình. Những người khác không phải không tin cậu ta, nhưng một cô gái sao có thể giết chết bọn quái vật sức mạnh và điên cuồng này chứ, huống chi là số lượng đông.

Một thanh niên nhìn có vẻ lớn hơn tôi, qua cách nói chuyện tôi đón có thể đây là giáo viên của tụi này. Anh ta phải nói ngũ quan quá hoàn hảo không một góc chết. Bề ngoài thư sinh, nho nha như một thầy giáo chuẩn mực.

"Nhìn vào hiện trường còn rất mới. Tụi em cứ chia nhau ra tìm cô gái đó!"

Anh tiến lên phía trước, bước qua mấy cái xác mà trong lòng thấy ghê tởm. Anh đi dọc hành lang, từ bên ngoài nhìn vào từng phòng. Thật ra anh biết nữ nhân đó, bởi hôm qua anh từ trên lầu thấy tôi sử dụng một loại năng lực đặc biệt. Với lại hình ảnh bên ngoài của nữ nhân này khiến anh nhớ đến người một người.

"Thầy ơi! Em đi với thầy nha."

Nữ sinh nhìn bề ngoài xinh xắn, mái tóc xoăn dài thả trên lưng, đồng phục thủy thủ giống con bé Hinh Nhi. Vui vẻ khoác tay người thanh niên đó nói, anh ta cũng không để tâm lắm tiếp tục tìm tôi.

Nhưng anh ta không biết tôi đã rời khỏi dãy lầu này bằng cách mở khung cửa sổ trong nhà vệ sinh mà chui ra. Tôi đi qua dãy lầu B, nơi này hình như dành cho lớp phổ thông. Bởi người bị nhiễm bị tôi giết, nam thì mặc áo sơ mi quần tây, cà vạt. Nữ thì váy xếp ly, áo sơ mi thắt nơ, đó chính là bộ đồng phục tôi đều mơ ước được mặc một lần nhưng không thể.

Sau bao nhiêu vật vả, tôi đã tìm thấy nhà ăn của cái trường học này. Nếu tôi muốn đến bên kia phải đi qua một cái sân rộng lớn. Mà hiện tại trên sân người bị nhiễm rất đông, bọn chúng đang điên cuồng gầm gừ cáu xé một thi thể nữ sinh.

Tôi không thể liều mạng chạy qua đó, nên đánh một vòng thật xa đến phía sau nhà ăn. Nhà ăn này có tổng cộng hai lầu, phía sau nó có một cầu thang dài bắt lên tầng một. Tôi lựa chọn đi lên thay vì mở cánh cửa phía dưới, bởi vì rút kinh nghiệm từ lần trước.

Tôi mở cửa đi vào, đặt vào mắt tôi là căn phong rất nhiều thùng carton. Tôi đi lại một thùng mở ra thấy bên trong là rau củ quả tươi ngon. Tôi lấy một quả cà chua cắn một miếng, vị chua của nó khiến tôi hài lòng. Tôi đi mở những chiếc thùng các, thấy nào là dưa leo, bắp cải thảo, khoai tây, cà rốt,... Ngoài ra còn có trái cây gồm táo, xoài, ỏi, lê,... Tôi quyết định tìm một cái túi bỏ mấy trái cây này đem về cho Hinh Nhi, anh Minh Viễn và chị Mạn Nhu ăn.

Nhưng bên ngoài có tiếng động, hình như có ai đó chuẩn bị đi vào. Tôi liền dừng hành động, trốn vào phía sau mấy cái thùng.

"Chờ khi đại ca chơi chán con nhỏ đó! Chắc chắn sẽ đến lượt chúng ta."

"Lúc đầu tao nhìn thấy nó là không thể chịu đựng được rồi!"



"Mày bớt làm càng đi! Chút nữa xuống kia tìm đại đứa nào đó chơi "

Tôi đưa mắt ra nhìn, đi vào là hai tên thanh niên vẻ mặt không cần nói cũng biết người không đàng hoàng. Bọn chúng những giống đực suốt ngày chỉ muốn cưỡng hiếp phụ nữ. Đây chính là thể loại đàn ông mà tôi ghét nhất.

Hai tên đó vừa cười vừa nói đến chuyện vô liêm sỉ. Tay không ngừng lấy thực phẩm trong thùng. Tôi vì mất bình tĩnh trước lời nói của bọn chúng, mà làm ngã cái thùng trên đầu tôi rơi xuống, những củ khoai lăn lóc trên sàn nhà. Bọn chúng liền nhìn qua phía này, phát hiện ra tôi.

"Woa! Có một con chuột nhắt ở đây."

"Tính trộm đồ sao em gái."

"Nhìn em cũng xinh xắn đó chứ! Nếu em ngoan ngoãn phục vụ hai anh thì hai anh không báo với đại ca."

Hai tên đó kẻ tung người hứng, trêu chọc tôi. Một tên trong số đó, đi về phía này định bắt tôi, nhưng bàn tay dơ bẩn ấy chưa kịp chạm vào thì ngừng lại. Hắn nhăn nhó cố gắng nhất chân lên nhưng không thể. Hắn nhìn xuống hai bàn chân mình bị một lớp băng dày bao phủ thì hét lên cầu cứu tên kia.

"NÀY MAU NHANH ĐẾN ĐÂY GIÚP TAO! NÀY...NÀY..."

Hắn quay đầu ra phía sau, gọi tên còn lại những tên đó đứng như trời trồng, ánh mắt trợn ngược rồi đỗ ngục xuống sàn nhà mà chết. Trên đầu tên đó cấm một đoạn băng tinh thật dài.

"MÀY..."

"Xẹt"

Hắn chưa kịp nói thì một đoạn băng tinh xoay cuồng bay về phía hắn. Ngâm vào giữ ngực, hắn cũng ngã xuống mà chết.

Loại người này đáng chết lắm! Tôi cũng không cảm thấy tội lỗi khi giết hai người họ. Bởi vì, nếu tôi không làm như thế thì người bị hại chính là tôi.

Tôi đứng dậy phủi sạch quần áo, nhớ lại lời chúng nói. Đại ca của hai tên này chắc chắn cũng không phải người tốt đẹp. Tôi nhìn đồng hồ đeo trên tay, hiện giờ chỉ mới năm giờ chắc mọi người chưa tỉnh đâu. Nên tôi quyết đi thám thính một vòng xung quanh nhà ăn này.

Tôi cẩn thận mở cửa đi ra, phía ngoài là một dãy hành lang nhỏ, chỉ duy nhất một căn phòng sau lưng tôi. Tôi bước đi ra khỏi hành lang nhỏ này là một hành lang vòng cung được thiết kế tinh xảo, ở giữ là một khoảng trống lớn. Để nhìn xuống dưới, tôi đi lại tấm kính bảo hộ, tay đặt lên lan can đưa mắt nhìn xuống.

Phía dưới, có rất nhiều học sinh đang ngủ, còn có những thấy cô giáo khác. Tôi cẩn thận đi dọc theo hành lang, người nào phát hiện ra tôi thì tôi liền đánh ngất bọn chúng. Khi tôi đi ngang một căn phòng thì nghe thấy tiếng khóc khút khít và tiếng an ủi của một cô gái.

"Đừng có khóc nữa! Cậu khóc cũng không giải quyết được gì."

Giọng nói có phần trong trẻo, rất êm tai làm tôi rất có cảm tình.

"Tất cả là lỗi của cậu, nếu tớ không đi cùng cậu lên đây trộm thức ăn thì tớ sẽ không bị bắt vào đây!"

Cô gái càng ngày khóc càng lớn, người con gái sở hữu giọng nói trong trẻo kia mất kiên nhẫn.

"Giờ cậu khóc cũng không làm gì, nhanh chúng ta cởi trói cho nhau."

Cô gái có giọng trong trẻo cố gắng lết thân thể đến gần bạn mình. Ra sức mở nút thắt của dây thừng, cô nhất định phải rời khỏi đây. Dậy cho cái tên ác bà học đường kia một bài học.

"Ai đó! Mày là đứa nào."

Bỗng bên ngoài có giọng nói, nhưng rất nhanh giọng nói kia liền biến mất. Cánh cửa phòng liền mở ra, bên ngoài ánh sáng chiếu vào căn phòng tối. Cô gái khóc sợ hãi nép mình ra phía sau cô bạn của mình.

Vì ngước ánh sáng, nên họ chỉ thấy một bòng hình khanh mảnh, mái tóc dài được buộc gọn gàng bằng sợi truy băng.

Tôi bước vào trong, từng bước tiến lại hai nữ sinh. Cô gái có giọng trong trẻo dù hoảng sợ nhưng vẫn mạnh mẽ hỏi tôi.

"Cô là ai?"

"Đừng hỏi nhiều! Để tôi cởi trói cho hai người."

Tôi dùng con dao dính máu cắt đứt dây thừng. Sau khi tháo dây trói ra, hai đứa xoa cổ tay bầm đỏ của mình vì đã bị trói rất lâu.



"Tôi cảm ơn cô rất nhiều! Tôi là Dương Ninh Nhi. Không biết tôi xưng hô cô như thế nào?"

Thì ra thiếu nữ có chất giọng khiến tôi có cảm tình tên là Dương Ninh Nhi. Nhìn bề ngoài có thể hai chúng tôi bắt tuổi nhau nhĩ! Dương Ninh Nhi đưa tay ra tỏa lòng biết ơn đối với tôi.

"Tôi là Mộ Dung Tuyết."

Tôi cũng lịch sự nắm lấy tay cô gái này. Tôi buông tay cô gái Dương Ninh Nhi này ra, đưa mắt vị thiếu nữ đứng kế bên. Vị thiếu nữ khóc lóc này lên Mẫn Đường, vẻ ngoài nhỏ nhắn hơn so với Dương Ninh Nhi.

"Hiện giờ rời khỏi đây đã!"

Tôi không để cô gái Mẫn Đường kia nói, trực tiếp quay lưng rời đi. Hiện tại, chắc ba người kia đã dậy rồi! Xét theo tính tình của chị Mạn Nhu thì chị ấy nhất quyết sẽ đi tìm tôi.

Tôi về lại căn phòng vật tư kia, lấy cái túi mà mình đã có thức ăn mà tôi đã lấy, mang lên vai rời đi bằng đường cửa sau. Hai cô gài kia cũng đi theo tôi, vừa bước vào phòng thấy hai thi thể trên vũng máu cô gái tên tên Mẫn Đường theo phản xạ hoảng sợ muốn hét. Nếu không phải Dương Ninh Nhi kịp thời bịch miệng cô bạn mình lại chắc cả ba đã bị phát hiện.

Hai người thấy tôi mở cửa chuẩn bị rời đi, cũng nhanh tay lấy một ít trái cây mà đi theo. Trên đường tôi không nói chuyện với bọn họ, bầu không khí giữ ba chúng tôi rất đáng sợ. Đường về lại nhà kho không có bất kỳ việc gì xảy ra.

Tôi mở cửa nhà kho thì một vật sắt nhọn chuẩn bị đâm vào tôi. Tôi kịp thời nắm nó lại, ánh mắt nhìn chủ nhân của nó mà nói.

"Là em Tiểu Tuyết đây!"

"Thì ra là em, em đi đâu vậy hả?"

Anh Minh Viễn thở phào nhẹ nhõm, rút thanh kim loại về. Mới lúc nãy, anh vừa tỉnh dậy nghe động tĩnh từ cánh cửa. Hình như có ai đó đang mở cửa ra nên anh nắm chắt thanh kim loại, đi lại gần cửa. Anh ra tay khi một bòng hình xuất hiện, anh cứ tưởng đó là người bị nhiễm, nhưng thì ra là Tiểu Tuyết.

"Em ra ngoài tìm thức ăn."

Tôi đi vào trong, đặt túi trên vai xuống sàn nhà. Đi lại lấy một chai nước trong góc vừa nói vừa uống.

"Còn hai người này là ai?"

Anh Minh Viễn nhìn mọi hành động của tôi, rồi quay ra nhìn hai cô bé lạ mặt.

"Cứu được trong lúc tìm thức ăn!"

Tôi nói, đi lại đánh thức con bé Hinh Nhi dậy. Cho dù nó hơi gắt gỏng, nhưng khi tôi đưa cho nó một quả táo thì nó im lặng mà ăn.

"Vậy hai đứa mau vào trong!"

Nhận được lời nói của tôi, anh Minh Viễn thúc giục hai nữ sinh vào trong, rồi anh đóng cửa lại, khoá trái.

Anh cũng đi lại xem cái túi tôi mang về, trong đó chỉ có trái cây. Anh muốn lấy một trái cho cô bạn gái cũng mình, nhưng anh biết đây là công sức của Tiểu Tuyết ra ngoài tìm được.

"Đừng ngại! Giờ chúng ta đang gặp khó khăn. Em lại có ơn đối với hai người, nếu không có chị Mạn Nhu thì em cũng không biết cuộc sống lúc đó của mấy chị em như thế nào. Chỉ một miếng thức ăn em không keo kiệt đến nổi không chia cho hai anh chị."

Tôi nhìn thấy hành động ngập ngừng của anh Minh Viễn thì nói.

"Mai mốt em có đi ra ngoài tìm thức ăn thì nói anh, anh sẽ đi cùng với em. Chứ anh không thể lúc nào cũng để em một mình ra ngoài vất vả."

Anh Minh Viễn nghe vậy cũng không ngần ngại lấy hai quả táo. Đi lại gọi cô bạn gái của mình dậy và đưa cho cô ấy. Chị Mạn Nhu khi biết đây là đồ tôi tìm về được thì nói.

"Em vật vả rồi Tiểu Tuyết!"

"Em không có vật vả. Người vật vả mới là chị."

Bầu không khí tràn ngập cảm xúc đều đặt vào mặt của Dương Ninh Nhi. Cô đưa mặt nhìn đến cô gái mái tóc đen, đôi mặt đỏ đặc biệt kia mà trong lòng thầm nghĩ.

[Phải kết giao với người này!]

HẾT CHƯƠNG 17

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Nữ Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook