Chương 23: TRẠM XĂNG PHẦN 1
Mèo Ngố
28/09/2024
Anh Minh Viễn cho xe chạy khoảng hai ba kilometer gì đó, là tới trạm xăng mà Dương Ninh Nhi nói.
Vì đây là nơi biên giới giữa thị trấn Minh Nguyệt với xã Minh An. Khung cảnh xung quanh có phần hơi văng vẻ, nhưng điều đó vẫn không làm tôi mất tập trung, anh Minh Viễn cho xe chạy vào gần cây xăng. Anh tắt máy xe, tháo dây an toàn liền bảo.
"Mọi người ở trong xe, để anh ra ngoài đổ xăng! Nếu có việc gì Tiểu Tuyết em lái xe đưa mọi người rời đi."
"Anh..."
Không để chị Mạn Nhu lên tiếng ngăn cản, anh liền mở cửa bước xuống, trong lòng có cảm giác không yên tâm về chỗ này. Vì nó quá yên tỉnh không một bóng người lẫn người bị nhiễm, với lại theo quan sát của anh hình như trước đó có rất nhiều cuộc ẩu đả ở đây. Dù cho có dọn dẹp sạch sẽ cỡ nào cũng không thể qua mắt anh được.
Anh nhanh chóng đổ xăng vào xe, khi anh đổ được nữa bình thì bỗng nhiên có một vật gì đó chỉa thẳng vào đầu anh với một giọng uy hiếp.
"Đứng yên không thôi tao bắn!"
Anh ngừng hành động bơm xăng lại, giơ hai tay lên đầu.
"Đại ca em bắt được một tên trộm!"
Hắn lớn tiếng gọi đại ca của mình. Khu vực nghỉ ngơi bên trong cây xăng, đi ra một đám người. Có tổng cộng là sáu tên và một người phụ nữ. Tên có vẻ ngoài to con vạm vỡ, bàn tay khỏe mạnh ôm trọn cái eo của cô gái. Cô gái yếu ớt dựa cả cơ thể của mình vào người đàn ông. Chắc có thể đây là đại ca của bọn chúng.
Tôi ở bên trong xe nhỏ giọng bảo mọi người yên lặng. Từ từ chuyển người qua ghế lái, rồi quay sang hỏi Dương Ninh Nhi.
"Dương Ninh Nhi cô có tự tin thắng bọn người kia không?"
Dương Ninh Nhi bị hỏi liền giật mình nhìn ra ngoài cửa số, nhìn đám người tay cầm súng gương mặt hung tợn.
Đứng gần sát chiếc xe, nơi mà vị trí cô đang ngồi, khiến cô có phần hơi hoảng sợ. Dù sao từ hôm qua đến giờ, cô chỉ có đánh với mấy cái xác không có linh hồn kia thôi. Từ trước đến giờ chưa đánh lộn với ai bao giờ nên có phần thiếu tự tin.
"Nếu không làm được gì cô chẳng khác nào kẻ vô dụng!"
Tôi nói xong liền nhấn chân ga cho xe phóng đi. Bọn người bên ngoài, đang bắt trói anh Minh Viễn liền giật mình thì thấy chiếc xe lao đi, bọn chúng không nghỉ tới bên trong xe lại có người. Đó cũng là nhờ kính một chiếu hết!
Bọn chúng bắt đầu xả đạn, để khiến chiếc xe dừng lại.
Chị Mạn Nhu ngồi ở phía sau hoảng hốt nói. Bạn trai của chị còn ở ngoài kia, chị không để cho đứa em mà chị xem như em gái này làm càng.
"Em làm gì vậy Tiểu Tuyết! Anh Minh Viễn vẫn chưa lên xe."
"Mọi người vịn chặt vào!"
Để ngoài tai lời nói của chị Mạn Nhu, tôi ra lệnh cho mọi người, tôi xoay vô lăng cho chiếc xe quay đầu đầu ba trăm sáu chục độ. Sau đó, liền nhấn chân ga cho xe chạy thẳng vào nơi anh Minh Viễn đang bị trói, súng đạn không ngừng xả vào tấm kính. Nhưng cũng không khiến tấm kính trầy xước dù là một vết nhỏ
Bọn chúng hoảng sợ mà tránh ra hai bên để mặt anh Minh Viễn đứng đó trước đầu xe. Tôi thắng gấp, đầu xe chỉ cách anh Minh Viễn vỏn vẹn vài centimet. Tôi lên giọng nói thật lớn để anh Minh Viễn bên ngoài cũng nghe thấy.
"Tính ra xe anh cũng tốt đó chứ!"
Anh Minh Viễn cũng cạn lời với đứa em gái Tiểu Tuyết này! Một tên trong đó không biết điều lại gõ cửa, hắn đưa sát mặt mình vào cố gắng có thể nhìn thấy được bên trong. Nhưng nào ngờ bị tôi mở cửa ra bật trúng đầu hắn khiến hắn ôm đầu kêu đau.
Trước khi tôi ra ngoài bảo chị Mạn Nhu người lớn nhất còn lại ngồi trong xe.
"Khi em bước ra chị nhanh chóng khóa cửa xe lại. Dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được mở cửa."
Tôi tiêu sái bước xuống, đám đàn em của ông chú này vừa thấy một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Liền không kiềm được mà chảy nước miếng, ánh mắt thèm thuồng như mấy con ngựa đực dán lên cơ thể của tôi.
Tôi đóng cửa lại, không quen đá cho cái tên ôm đầu vì đau kia một cái, ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn mà nói.
"Đúng là thứ dơ bẩn!"
Hắn bị đá vào vùng hạ bộ cảm giác đau điến cả tâm hồn, hắn tưởng mình đã đăng xuất ra khỏi thế giời này luôn rồi.
"Mỹ nữ xinh đẹp chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?"
Ông chú đại ca nhìn thấy cô gái bước xuống, trên tay cầm một thanh kiếm có hơi quen mắt.
"Nói chuyện sao! Cũng được đó, kêu đàn em của ông bỏ súng trước đi."
Tôi cầm thanh kiếm xem nó như thú cưng mà vuốt ve, ánh mắt đỏ sắc bén lướt qua từng người. Khiến trong lòng bọn chúng có hơi sợ hãi, có một hai người còn lùi vài bước.
"Nhanh chóng bỏ xuống!"
Ông ta ra lệnh cho đàn em mình bỏ súng xuống, vui vẻ đối đáp với tôi.
"Ta là Kỳ Sơn, nhìn tướng mạo chắc cô bé chỉ mới là học sinh trung học."
"Theo phép lịch sự thì tôi cũng phải cho ông biết tên mình nhĩ! Nhưng mà..."
Ông ta tưởng hành động vừa nói chuyện vừa giả bộ tiếp cận tôi. Bộ mắt tôi mù hay sao mà không thấy, tôi phì cười trước hành động đó.
"Nếu ông cứ tiền lên như vậy thì tôi nghỉ mình cũng không cần lịch sự."
Tôi nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm ra khỏi vỏ một chút, khiến người đàn ông cảnh giác. Đàn em của ông ta cùng đồng loạt giơ súng lên, một thằng đàn em trong đó lớn giọng hất mặt với tôi.
"Đừng có manh động, kiếm của cô bé không nhanh bằng súng của bọn ta đâu!"
Tôi với đám đó đầu đá với nhau bằng mắt, không gian xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Tiếng gió thổi xào xạc đem bụi cát bay đến đây và kẻ phá vỡ bầu không khí đó chính là một tên trong số chúng. Hắn vì hoảng loạn mà nhắm mắt bắn súng về phía tôi.
Viên đạn xoay tròn với tốc độ cao, không mất mấy giây nó sẽ đến và nghiêm vào bộ phận nào đó trên cơ thể tôi.
Tôi không để điều đó xảy ra, dù sao con người cũng biết đau ấy chứ!
Tôi rút thanh kiếm ra, ánh sáng phản xạ từ thang kiếm chiếu lên gương mặt từng người ở đây. Tôi đưa nhẹ đường kiếm viên đạn lăn tròn trên đó và trả về cho người đã bắn.
Không nói cũng biết viên đạn ấy bặn thẳng vào chân tên đã bắn tôi. Hắn ta đau đớn ngã xuống đất ôm chân lăn lộn, tiếng hét của hắn cũng đủ thu hút một lượng lớn người bị nhiễm. Tôi cảm thấy may mắn vì đây là vùng hoang vắng.
Tiếp đến, tôi không để bọn đán em của ông ta có cơ hội ra tay, liền hạ ngục từng người một bằng vài đường kiếm cơ bản.
"Giờ chỉ còn mình ông và..."
Tôi đưa tay chỉ vào Kỳ Sơn, rồi từ từ di chuyển đến cô gái tay chân run rẩy té ngã xuống đất, cố gắng hết sức lùi về phía sau miệng lẩm bẩm.
"Xin tha cho tôi... Tha cho tôi..."
Tôi đôi mắt to tròn khó hiểu nhìn người phụ nữ. Vẻ mặt ngây thơ nhìn hai người đàn ông còn có vẻ ngoài nguyên vẹn nhất hỏi.
"Bộ! Tôi đã làm gì cô ta rồi sao?"
Hai người đàn ông nghe thấy câu hỏi ngây thơ ấy liền giật giật khóe môi. Nhìn cảnh bên dưới chân tôi chỉ đoàn là những tên đàn ông lực lưỡng than thở vì đau đớn, không sợ mới thấy lạ ấy!
"Cô nhóc có thực lực đó chứ! Vậy gì hãy đỡ đòn này của ta đi."
Người đàn ông Kỳ Sơn, cũng là đại ca của cái đám vừa bị tôi hạ ngục. Thấy đàn em mình bị đánh như vậy cũng không đứng nhắm mắt làm ngơ được nữa!
Nắm chặt tay thành đấm, chạy về phía tôi và vung tay, tôi lấy thanh kiếm của mình đỡ lấy. Sau đó, tôi liền lùi về phía sau vài bước và phát hiện thanh kiếm của mình bắt đầu có vết nứt.
(Ông ta cũng không đơn giản!]
Kỳ Sơn cứ tiếp tục tấn công, tôi thì cứ phòng thủ. Nhìn vào trấn chiến này thì người ta thấy tôi yếu thế hơn rất nhiều. Anh Minh Viễn quan sát mà thầm nghỉ, trong lúc đó anh được Mạn Nhu cởi trói cho.
"Ông ta rất mạnh, Tiểu Tuyết có thể không địch lại! Chúng phải nghỉ cách giúp em ấy."
"Nhưng em ấy còn năng lực nhìn như ma pháp trong mấy bộ phim em xem mà."
Mạn Nhu nhìn tôi đang chật vật đấu với ông to con vạm vỡ kia thì nghi hoặc.
"Chắc em ấy có lý do không dùng đến nó!"
Đúng như anh Minh Viễn nói, tôi không thể sử dụng năng lực hệ băng của mình. Cũng bởi vì tôi đã sử dụng cạn kiệt nguồn năng lực, mà tốc đồ hồi phục của nó từ hôm qua đến giờ. Không đủ tạo ra một phiến băng mỏng nữa huống chi là một cây băng tinh.
Thanh kiếm của tôi cuối cùng cũng đã gãy làm đôi. Tôi chửi thầm trong lòng, dùng tay không đỡ lấy đòn tấn công như sắt thép kia. Tôi càng ngày càng lùi về sau, ông ta càng điên cuồng tấn công. Mỗi một đòn đều nhấm ngay phần cố, ngực và bụng của tôi.
Lực của ông ta rất mạnh, cơ bắp thì cuồn cuộn chắc chắn trước đó có tập thế hình. Hai cánh tay phòng thủ đã bầm tím hết trên, khi hai cánh tay tôi sắp chịu đựng không nổi. Thì không biết từ đâu hai bên có hai bóng người lao đến giải vây cho hai cánh tay của tôi.
Một bên anh Minh Viễn sử dụng tất cả hiểu biết về cơ thể con người, mà dùng thanh sắt đánh vào đó. Bên kia
Dương Ninh Nhi gương mặt hoảng sợ nhưng nhất quyết vung rìu loạn xạ.
Ông ta bị hai người này tập kích bất ngờ, không có phòng bị trước nên tránh né không kịp. Với cộng thêm thương tích do kiếm của tôi gây ra trước khi nó bị gãy. Cũng khiến ông ta người có thực lực mạnh cỡ nào, vẫn không đấu lại hai người.
"Em có sao không?"
Chị Mạn Nhu đỡ lấy tôi, chị lo lắng hỏi thăm. Chị nắm lấy hai cánh tay của tôi mà xem, vẻ mặt thương sót.
"Em có cần đánh nhau đến thương tích đầy mình như vậy không?"
"Em không sao đâu mà! Ui ya..."
Tôi bị con bé Hinh Nhi không biết rời khỏi xe lúc nào, đi đến nhấn vào hai bên hông. Cơn đau truyền đến đại não khiến tôi không thể kiềm chế được mà kêu đau.
"Còn ở đó bày vẻ!"
Con bé nhìn bà chị của mình một cách khinh bỉ. Rồi quay ra quan sát cuộc chiến kỳ dị ở bên kia.
Bà chị mới quen và anh Minh Viễn dù có thể nào cũng không thể đánh lại ông chú kia. Nhìn xem, mới nghĩ xong
Dương Ninh Nhi liền bị hất ngã lăn ra đất.
"Thôi được rồi đó! Đừng đánh nữa. Anh Minh Viễn dừng tay đi, cả chú nữa sao lâu ngày không gặp tính cách vẫn như xưa thế."
Tôi được chị Mạn Nhu đỡ dậy, lên tiếng ngừng ông chú lại trước khi ông ấy nổi hứng. Đánh bầm dập anh Minh Viễn và Dương Ninh Nhi mất.
"Dừng thì dừng."
Nắm đấm sắp chạm vào mặt anh Minh Viễn thì dừng lại, ông chú thu tay, thả cổ áo anh ra.
"Đau không nhóc con!"
Ông chú to cao vạm vỡ đi lại trước mặt ba chị em chúng tôi, đưa tay không ngừng xoa đầu tôi.
"Đau sao không đau, ông chú đáng chết! Đánh đau gần chết, toàn nhắm vào chỗ hiểm không."
Tôi oán trách, hất cái bàn tay to lớn đó đang làm xàm làm bậy trên đầu mình.
"Cũng không phải tại nhóc sao, còn giả bộ đóng kịch!"
"Tại lâu ngày không gặp nên có chút quên mặt mũi!"
Câu nói phũ phàng của tôi khiến ông chú to con cảm thấy yếu ớt cõi lòng. Tại sao, dù gì mình cũng là người đừng chăm sóc nó mấy lần sư phụ nó có việc bận mà.
"Tiểu Tuyết như vậy là sao?"
Cuộc trò chuyện của tôi với ông chú khiến anh Minh Viễn, chị Mạn Nhu, Dương Ninh Nhi và Hinh Nhi cảm thấy khó hiểu. Chị Mạn Nhu chỉ tay giữa hai người lắp bắp hỏi.
"À người này là..."
Tôi gãi gãi đầu, mỉm cười cười không biết trả lời sao. Mọi chuyện bắt đầu từ mấy năm về trước, trước khi mà tôi được ba mẹ mình tìm về.
HẾT CHƯƠNG 23
Vì đây là nơi biên giới giữa thị trấn Minh Nguyệt với xã Minh An. Khung cảnh xung quanh có phần hơi văng vẻ, nhưng điều đó vẫn không làm tôi mất tập trung, anh Minh Viễn cho xe chạy vào gần cây xăng. Anh tắt máy xe, tháo dây an toàn liền bảo.
"Mọi người ở trong xe, để anh ra ngoài đổ xăng! Nếu có việc gì Tiểu Tuyết em lái xe đưa mọi người rời đi."
"Anh..."
Không để chị Mạn Nhu lên tiếng ngăn cản, anh liền mở cửa bước xuống, trong lòng có cảm giác không yên tâm về chỗ này. Vì nó quá yên tỉnh không một bóng người lẫn người bị nhiễm, với lại theo quan sát của anh hình như trước đó có rất nhiều cuộc ẩu đả ở đây. Dù cho có dọn dẹp sạch sẽ cỡ nào cũng không thể qua mắt anh được.
Anh nhanh chóng đổ xăng vào xe, khi anh đổ được nữa bình thì bỗng nhiên có một vật gì đó chỉa thẳng vào đầu anh với một giọng uy hiếp.
"Đứng yên không thôi tao bắn!"
Anh ngừng hành động bơm xăng lại, giơ hai tay lên đầu.
"Đại ca em bắt được một tên trộm!"
Hắn lớn tiếng gọi đại ca của mình. Khu vực nghỉ ngơi bên trong cây xăng, đi ra một đám người. Có tổng cộng là sáu tên và một người phụ nữ. Tên có vẻ ngoài to con vạm vỡ, bàn tay khỏe mạnh ôm trọn cái eo của cô gái. Cô gái yếu ớt dựa cả cơ thể của mình vào người đàn ông. Chắc có thể đây là đại ca của bọn chúng.
Tôi ở bên trong xe nhỏ giọng bảo mọi người yên lặng. Từ từ chuyển người qua ghế lái, rồi quay sang hỏi Dương Ninh Nhi.
"Dương Ninh Nhi cô có tự tin thắng bọn người kia không?"
Dương Ninh Nhi bị hỏi liền giật mình nhìn ra ngoài cửa số, nhìn đám người tay cầm súng gương mặt hung tợn.
Đứng gần sát chiếc xe, nơi mà vị trí cô đang ngồi, khiến cô có phần hơi hoảng sợ. Dù sao từ hôm qua đến giờ, cô chỉ có đánh với mấy cái xác không có linh hồn kia thôi. Từ trước đến giờ chưa đánh lộn với ai bao giờ nên có phần thiếu tự tin.
"Nếu không làm được gì cô chẳng khác nào kẻ vô dụng!"
Tôi nói xong liền nhấn chân ga cho xe phóng đi. Bọn người bên ngoài, đang bắt trói anh Minh Viễn liền giật mình thì thấy chiếc xe lao đi, bọn chúng không nghỉ tới bên trong xe lại có người. Đó cũng là nhờ kính một chiếu hết!
Bọn chúng bắt đầu xả đạn, để khiến chiếc xe dừng lại.
Chị Mạn Nhu ngồi ở phía sau hoảng hốt nói. Bạn trai của chị còn ở ngoài kia, chị không để cho đứa em mà chị xem như em gái này làm càng.
"Em làm gì vậy Tiểu Tuyết! Anh Minh Viễn vẫn chưa lên xe."
"Mọi người vịn chặt vào!"
Để ngoài tai lời nói của chị Mạn Nhu, tôi ra lệnh cho mọi người, tôi xoay vô lăng cho chiếc xe quay đầu đầu ba trăm sáu chục độ. Sau đó, liền nhấn chân ga cho xe chạy thẳng vào nơi anh Minh Viễn đang bị trói, súng đạn không ngừng xả vào tấm kính. Nhưng cũng không khiến tấm kính trầy xước dù là một vết nhỏ
Bọn chúng hoảng sợ mà tránh ra hai bên để mặt anh Minh Viễn đứng đó trước đầu xe. Tôi thắng gấp, đầu xe chỉ cách anh Minh Viễn vỏn vẹn vài centimet. Tôi lên giọng nói thật lớn để anh Minh Viễn bên ngoài cũng nghe thấy.
"Tính ra xe anh cũng tốt đó chứ!"
Anh Minh Viễn cũng cạn lời với đứa em gái Tiểu Tuyết này! Một tên trong đó không biết điều lại gõ cửa, hắn đưa sát mặt mình vào cố gắng có thể nhìn thấy được bên trong. Nhưng nào ngờ bị tôi mở cửa ra bật trúng đầu hắn khiến hắn ôm đầu kêu đau.
Trước khi tôi ra ngoài bảo chị Mạn Nhu người lớn nhất còn lại ngồi trong xe.
"Khi em bước ra chị nhanh chóng khóa cửa xe lại. Dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được mở cửa."
Tôi tiêu sái bước xuống, đám đàn em của ông chú này vừa thấy một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Liền không kiềm được mà chảy nước miếng, ánh mắt thèm thuồng như mấy con ngựa đực dán lên cơ thể của tôi.
Tôi đóng cửa lại, không quen đá cho cái tên ôm đầu vì đau kia một cái, ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn mà nói.
"Đúng là thứ dơ bẩn!"
Hắn bị đá vào vùng hạ bộ cảm giác đau điến cả tâm hồn, hắn tưởng mình đã đăng xuất ra khỏi thế giời này luôn rồi.
"Mỹ nữ xinh đẹp chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?"
Ông chú đại ca nhìn thấy cô gái bước xuống, trên tay cầm một thanh kiếm có hơi quen mắt.
"Nói chuyện sao! Cũng được đó, kêu đàn em của ông bỏ súng trước đi."
Tôi cầm thanh kiếm xem nó như thú cưng mà vuốt ve, ánh mắt đỏ sắc bén lướt qua từng người. Khiến trong lòng bọn chúng có hơi sợ hãi, có một hai người còn lùi vài bước.
"Nhanh chóng bỏ xuống!"
Ông ta ra lệnh cho đàn em mình bỏ súng xuống, vui vẻ đối đáp với tôi.
"Ta là Kỳ Sơn, nhìn tướng mạo chắc cô bé chỉ mới là học sinh trung học."
"Theo phép lịch sự thì tôi cũng phải cho ông biết tên mình nhĩ! Nhưng mà..."
Ông ta tưởng hành động vừa nói chuyện vừa giả bộ tiếp cận tôi. Bộ mắt tôi mù hay sao mà không thấy, tôi phì cười trước hành động đó.
"Nếu ông cứ tiền lên như vậy thì tôi nghỉ mình cũng không cần lịch sự."
Tôi nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm ra khỏi vỏ một chút, khiến người đàn ông cảnh giác. Đàn em của ông ta cùng đồng loạt giơ súng lên, một thằng đàn em trong đó lớn giọng hất mặt với tôi.
"Đừng có manh động, kiếm của cô bé không nhanh bằng súng của bọn ta đâu!"
Tôi với đám đó đầu đá với nhau bằng mắt, không gian xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Tiếng gió thổi xào xạc đem bụi cát bay đến đây và kẻ phá vỡ bầu không khí đó chính là một tên trong số chúng. Hắn vì hoảng loạn mà nhắm mắt bắn súng về phía tôi.
Viên đạn xoay tròn với tốc độ cao, không mất mấy giây nó sẽ đến và nghiêm vào bộ phận nào đó trên cơ thể tôi.
Tôi không để điều đó xảy ra, dù sao con người cũng biết đau ấy chứ!
Tôi rút thanh kiếm ra, ánh sáng phản xạ từ thang kiếm chiếu lên gương mặt từng người ở đây. Tôi đưa nhẹ đường kiếm viên đạn lăn tròn trên đó và trả về cho người đã bắn.
Không nói cũng biết viên đạn ấy bặn thẳng vào chân tên đã bắn tôi. Hắn ta đau đớn ngã xuống đất ôm chân lăn lộn, tiếng hét của hắn cũng đủ thu hút một lượng lớn người bị nhiễm. Tôi cảm thấy may mắn vì đây là vùng hoang vắng.
Tiếp đến, tôi không để bọn đán em của ông ta có cơ hội ra tay, liền hạ ngục từng người một bằng vài đường kiếm cơ bản.
"Giờ chỉ còn mình ông và..."
Tôi đưa tay chỉ vào Kỳ Sơn, rồi từ từ di chuyển đến cô gái tay chân run rẩy té ngã xuống đất, cố gắng hết sức lùi về phía sau miệng lẩm bẩm.
"Xin tha cho tôi... Tha cho tôi..."
Tôi đôi mắt to tròn khó hiểu nhìn người phụ nữ. Vẻ mặt ngây thơ nhìn hai người đàn ông còn có vẻ ngoài nguyên vẹn nhất hỏi.
"Bộ! Tôi đã làm gì cô ta rồi sao?"
Hai người đàn ông nghe thấy câu hỏi ngây thơ ấy liền giật giật khóe môi. Nhìn cảnh bên dưới chân tôi chỉ đoàn là những tên đàn ông lực lưỡng than thở vì đau đớn, không sợ mới thấy lạ ấy!
"Cô nhóc có thực lực đó chứ! Vậy gì hãy đỡ đòn này của ta đi."
Người đàn ông Kỳ Sơn, cũng là đại ca của cái đám vừa bị tôi hạ ngục. Thấy đàn em mình bị đánh như vậy cũng không đứng nhắm mắt làm ngơ được nữa!
Nắm chặt tay thành đấm, chạy về phía tôi và vung tay, tôi lấy thanh kiếm của mình đỡ lấy. Sau đó, tôi liền lùi về phía sau vài bước và phát hiện thanh kiếm của mình bắt đầu có vết nứt.
(Ông ta cũng không đơn giản!]
Kỳ Sơn cứ tiếp tục tấn công, tôi thì cứ phòng thủ. Nhìn vào trấn chiến này thì người ta thấy tôi yếu thế hơn rất nhiều. Anh Minh Viễn quan sát mà thầm nghỉ, trong lúc đó anh được Mạn Nhu cởi trói cho.
"Ông ta rất mạnh, Tiểu Tuyết có thể không địch lại! Chúng phải nghỉ cách giúp em ấy."
"Nhưng em ấy còn năng lực nhìn như ma pháp trong mấy bộ phim em xem mà."
Mạn Nhu nhìn tôi đang chật vật đấu với ông to con vạm vỡ kia thì nghi hoặc.
"Chắc em ấy có lý do không dùng đến nó!"
Đúng như anh Minh Viễn nói, tôi không thể sử dụng năng lực hệ băng của mình. Cũng bởi vì tôi đã sử dụng cạn kiệt nguồn năng lực, mà tốc đồ hồi phục của nó từ hôm qua đến giờ. Không đủ tạo ra một phiến băng mỏng nữa huống chi là một cây băng tinh.
Thanh kiếm của tôi cuối cùng cũng đã gãy làm đôi. Tôi chửi thầm trong lòng, dùng tay không đỡ lấy đòn tấn công như sắt thép kia. Tôi càng ngày càng lùi về sau, ông ta càng điên cuồng tấn công. Mỗi một đòn đều nhấm ngay phần cố, ngực và bụng của tôi.
Lực của ông ta rất mạnh, cơ bắp thì cuồn cuộn chắc chắn trước đó có tập thế hình. Hai cánh tay phòng thủ đã bầm tím hết trên, khi hai cánh tay tôi sắp chịu đựng không nổi. Thì không biết từ đâu hai bên có hai bóng người lao đến giải vây cho hai cánh tay của tôi.
Một bên anh Minh Viễn sử dụng tất cả hiểu biết về cơ thể con người, mà dùng thanh sắt đánh vào đó. Bên kia
Dương Ninh Nhi gương mặt hoảng sợ nhưng nhất quyết vung rìu loạn xạ.
Ông ta bị hai người này tập kích bất ngờ, không có phòng bị trước nên tránh né không kịp. Với cộng thêm thương tích do kiếm của tôi gây ra trước khi nó bị gãy. Cũng khiến ông ta người có thực lực mạnh cỡ nào, vẫn không đấu lại hai người.
"Em có sao không?"
Chị Mạn Nhu đỡ lấy tôi, chị lo lắng hỏi thăm. Chị nắm lấy hai cánh tay của tôi mà xem, vẻ mặt thương sót.
"Em có cần đánh nhau đến thương tích đầy mình như vậy không?"
"Em không sao đâu mà! Ui ya..."
Tôi bị con bé Hinh Nhi không biết rời khỏi xe lúc nào, đi đến nhấn vào hai bên hông. Cơn đau truyền đến đại não khiến tôi không thể kiềm chế được mà kêu đau.
"Còn ở đó bày vẻ!"
Con bé nhìn bà chị của mình một cách khinh bỉ. Rồi quay ra quan sát cuộc chiến kỳ dị ở bên kia.
Bà chị mới quen và anh Minh Viễn dù có thể nào cũng không thể đánh lại ông chú kia. Nhìn xem, mới nghĩ xong
Dương Ninh Nhi liền bị hất ngã lăn ra đất.
"Thôi được rồi đó! Đừng đánh nữa. Anh Minh Viễn dừng tay đi, cả chú nữa sao lâu ngày không gặp tính cách vẫn như xưa thế."
Tôi được chị Mạn Nhu đỡ dậy, lên tiếng ngừng ông chú lại trước khi ông ấy nổi hứng. Đánh bầm dập anh Minh Viễn và Dương Ninh Nhi mất.
"Dừng thì dừng."
Nắm đấm sắp chạm vào mặt anh Minh Viễn thì dừng lại, ông chú thu tay, thả cổ áo anh ra.
"Đau không nhóc con!"
Ông chú to cao vạm vỡ đi lại trước mặt ba chị em chúng tôi, đưa tay không ngừng xoa đầu tôi.
"Đau sao không đau, ông chú đáng chết! Đánh đau gần chết, toàn nhắm vào chỗ hiểm không."
Tôi oán trách, hất cái bàn tay to lớn đó đang làm xàm làm bậy trên đầu mình.
"Cũng không phải tại nhóc sao, còn giả bộ đóng kịch!"
"Tại lâu ngày không gặp nên có chút quên mặt mũi!"
Câu nói phũ phàng của tôi khiến ông chú to con cảm thấy yếu ớt cõi lòng. Tại sao, dù gì mình cũng là người đừng chăm sóc nó mấy lần sư phụ nó có việc bận mà.
"Tiểu Tuyết như vậy là sao?"
Cuộc trò chuyện của tôi với ông chú khiến anh Minh Viễn, chị Mạn Nhu, Dương Ninh Nhi và Hinh Nhi cảm thấy khó hiểu. Chị Mạn Nhu chỉ tay giữa hai người lắp bắp hỏi.
"À người này là..."
Tôi gãi gãi đầu, mỉm cười cười không biết trả lời sao. Mọi chuyện bắt đầu từ mấy năm về trước, trước khi mà tôi được ba mẹ mình tìm về.
HẾT CHƯƠNG 23
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.