Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng

Chương 47: Căn Cứ Nhiều Người Tốt A ( Hai )

Nếu như quý trọng

05/01/2023

Điền Thúy nhìn con gái bị đánh mà không dám nói lời nào, lại nhìn nhìn đám người vây chung quanh lại đây, đột nhiên khóc lớn lên:

- Ô ô, Kình Thiên a, mẹ biết con oán trách mẹ vứt bỏ con, nhưng mẹ cũng không có cách nào a, cha ruột của con rơi xuống sông chết, một người phụ nữ như mẹ, mang theo một đứa nhỏ tám tuổi, thật sự sống không nổi a, không có biện pháp, mẹ chỉ có thể tái giá, nhưng mẹ luyến tiếc con a, mang theo con đi tái giá thì sao có thể tìm được người trong sạch, cha kế của con tuy rằng là tên hỗn đản, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng có cơm ăn, áo mặc a, tuy hắn uống rượu xong là đánh con, nhưng hắn cũng đánh mẹ a.

Điền Thúy nhìn người chung quanh, khóc càng thêm ra sức.

- Từ nhỏ mẹ đã che chở cho con, thật vất vả nuôi con đến năm 18 tuổi, tiền mẹ trộm tích cóp cho con cưới vợ lại bị cha kế của con phát hiện, lúc hắn này mới đánh con. Đúng rồi, sau đó con tìm được cha nuôi có tiền, muốn hắn đi cùng, tuy mẹ không nỡ, nhưng khi đó em gái con sinh bệnh, mẹ thật sự không có tiền, cha nuôi con nói cho chúng ta tiền chữa bệnh, để chúng ta rời đi, không được liên hệ với con,mẹ không có cách nào a, em gái con còn nhỏ như vậy, mẹ không thể nhìn con bé chết a. Hơn nữa nhìn qua cha nuôi con rất thích con, đi theo hắn sẽ tốt hơn đi theo chúng ta, lúc này mẹ mới đồng ý, mấy năm nay mẹ vẫn luôn muốn đến gặp con, nhưng mẹ không thể tiếp cận con a. Hiện tại mạt thế lại tới, mẹ không yên tâm về con, không biết con trải qua như thế nào, con để mẹ nhìn con một chút, biết con sống tốt là được.

Điền Thúy ở bên ngoài một phen nước mũi, một phen nước mắt nói, lời trong lời ngoài ý tứ đều là nói bà ta là người mẹ vĩ đại cỡ nào, lại ủy khuất cỡ nào.

Triệu Kình Thiên ở bên trong, bị tức giận, sắc mặt càng thêm khó coi, a, mang theo hắn đi tái giá, nếu không phải khi đó hắn cơ linh, đã sớm bị ném tới chỗ nào rồi, khi bọn họ cầm tiền cha nuôi cho, chỉ hận không thể để hắn lập tức biến mất, coi như chưa từng có người con như hắn, hiện tại phỏng chừng là nhìn thấy mình lăn lộn không tệ, mới có ý muốn leo lên.

- Bà già này, đuổi cũng không đi sao?

Nhìn thấy Triệu Kình Thiên ra tới, người trông cửa sắc mặt tức khắc trắng bệch, hắn vừa rồi cũng là sửng sốt, không phản ứng lại.

- Anh, anh là anh trai em a, em là Đa Đa, là em gái ruột của anh a.

Tiền Đa Đa lập tức đứng lên, nhìn Triệu Kình Thiên đi ra, liền muốn nhào qua đi, bị một chân hắn đá bay, Điền Thúy lập tức ôm con gái, khóc lóc kể lể nói:

- Đừng, đừng thương tổn em gái con, có muốn trút giận thì trút lên người mẹ, em gái con còn nhỏ như vậy, nó không làm gì cõ lối với con, ô ô, là mẹ có lỗi với con.

Điền Thúy lúc này muốn đáng thương bao nhiêu liền có từng đó đáng thương, người chung quanh nghe xong, nửa ngày cũng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.

- Ai, vốn dĩ nghe nói người tên Lâu Hiểu La của tiểu đội Thí Thiên kia là người vô nhân tính, nhưng cô ấy là nhằm vào người ngoài, không thể tưởng được Triệu Kình Thiên tiểu đội quang minh cũng không cam lòng lạc hậu a, nếu đôi mẹ con này thật sự là thân nhân của hắn, vậy hắn cũng đủ tàn nhẫn.

- Ai, Lâu Hiểu La kia thì có cái gì a, hơn phân nửa đều là tin đồn, còn cái này chúng ta tận mắt nhìn thấy, không thể tưởng được, Triệu Kình Thiên cũng đủ tàn nhẫn.

Triệu Kình Thiên nghe chung quanh nói, trong lòng càng tức giận hơn.

- Ha ha, muốn gặp tôi, nếu hiện tại tôi không có cơm ăn, chông cậy vào bà, phỏng chừng bà đến nhìn thấy tôi liền đường vòng thôi, còn không phải là thấy tôi sống tốt, nên muốn thơm lây sao.

Kỳ thật Triệu Kình Thiên cũng không quá oán hận Điền Thúy, vì nếu không phải bọn họ, hắn cũng không thể gặp được cha nuôi, biết cái gì là thân nhân, nhưng từ lúc bà ta bán hắn, giữa bọn họ đã không còn quan hệ.

- Nói cái gì mà mang theo tôi đi tái giá, khi đó bà dẫn tôi lên núi, sau đó cố ý đi trước, bảo là hái rau dại, những việc thế này, bà làm không thiếu đi? Mang tôi đi tìm bọn buôn người, bà còn nhớ không? Như thế nào, hiện tại lại biến bản thân thành mẹ hiền?

Triệu Kình Thiên chậm rì rì nói đến, hắn không sợ người khác biết chuyện khi còn nhỏ của mình, cũng không cảm thấy có gì mất mặt, không có gì không thể nói.



Điền Thúy cả kinh, khi đó bà ta muốn ném con của chồng trước đi, không nghĩ tới lúc đó hắn còn nhỏ mà lại nhớ được nhiều chuyện như vậy, nhưng lúc này không thể thừa nhận. Vì thế bà ta âm thầm ra hiệu cho Tiền Đa Đa, Tiền Đa Đa lập tức hiểu rõ, nói:

- Anh, anh nhất định là hiểu lầm mẹ, tuy thời gian chúng ta ở chung không nhiều lắm, nhưng từ nhỏ em đã biết mình có một anh trai, mẹ vẫn luôn nhớ mong anh, có cái gì ăn ngon cũng đều nghĩ tới anh, bà ấy cảm thấy anh đang sống tốt, mới không đi quấy rầy anh.

Tiền Đa Đa nâng Điền Thúy dậy, mẹ con hai người nhìn giống như hoa trắng nhỏ đang run rẩy trong gió, chỉ là giá trị nhan sắc có chút theo không kịp.

- Nga? Vậy sao, nếu như nghĩ tới tôi, vậy các người mang đến cho tôi thứ gì?

Triệu Kình Thiên tò mò hỏi:

- Chẳng lẽ cái gì cũng không có, sau đó lại biết tin tức của tôi mới tới đây, hoặc là người nào sai các ngươi tới đây?

Sắc mặt Triệu Kình Thiên lạnh xuống, hắn không muốn vì mình mà mang tới phiền toái cho cha nuôi.

Tiền Đa Đa há miệng thở dốc, bọn họ nào có cái gì để cho hắn, những thứ trước đó đều ăn xong rồi, bọn họ nghĩ về sau sẽ có cái ăn, nhưng cái đó cũng không thể lãng phí, cho nên bây giờ bọn họ có thể nói là không xu dính túi. Điền Thúy nhìn con gái, trong lòng thầm hận, thời khắc mấu chốt lại không được việc.

- Ô ô, mẹ thật sự nhớ con, mạt thế đến, những đồ vật của mẹ có thể lấy, muốn giữ lại cho con cũng đều bị người đoạt đi rồi, chúng ta giữ được mạng đã không dễ dàng, nếu không phải vì muốn thấy con, mẹ và em gái con đã sớm chịu không nổi nữa, hiện tại thấy con vẫn tốt, chúng ta cũng không muốn gây phiền toái cho con, con coi như chưa từng gặp chúng ta đi a, cũng không cần có gánh nặng tâm lý, hiện tại là mạt thế, tự chiếu cố chính mình là được, không cần lo cho mẹ và em gái con, trước khi chết có thể thấy con một lần, mẹ cũng an tâm, mẹ...., ô ô.

Điền Thúy một bộ nói không ra hơi, khóc đến không còn sức.

Tiền Đa Đa ngồi dưới đất khóc hô:

- Ô ô, cô không đi, vì sao con phải đi, đây là anh trai ruột của con, mẹ là mẹ ruột của anh ấy chẳng lẽ anh ấy sẽ mặc kệ, đứng nhìn chúng ta chết sao, anh, anh không thể không có lương tâm như vậy, không thể chỉ nghĩ muốn sống một mình, chúng ta là người thân duy nhất của anh, chẳng lẽ anh nhận kẻ có tiền làm cha liền không cần chúng ta, hay là sợ người cha hiện tại của anh không muốn để anh nhận chúng ta.

Tiền Đa Đa khóc lớn, nói.

- Ai, đừng nói, tuy Triệu Bảo Bình rất thích Triệu Kình Thiên, nhưng có hai người thân phế vật như vậy, về sau địa vị của Triệu Kình Thiên ở trong lòng Triệu Bảo Bình, rất khó giữ được a.

Người qua đường Giáp cảm khái nói, đôi mẹ con này nhìn liền biết không phải người thuần lương.

- Trời, Triệu Bảo Bình có thể có địa vị hiện tại là dựa vào Triệu Kình Thiên a, hai người kia nháo như vậy, làm bại hoại thanh danh bọn họ, phỏng chừng sống không lâu nữa.

Người qua đường Ất nói.

- Cũng có khả năng, tuy là mạt thế, nhưng có thể xuống tay với mẹ và em gái ruột sao?

Người qua đường Bính nói.



Triệu Kình Thiên nghe thanh âm ồn ào khe khẽ nói nhỏ chung quanh, sát khí trong lòng hiện lên, hắn không cho phép có người nói cha nuôi không tốt, ánh mắt nhìn mẹ con Điền Thúy giống như người chết, hai mẹ con Điền Thúy nhìn thấy Triệu Kình Thiên như vậy, cả người đều cứng đờ, nghĩ nếu Triệu Kình Thiên động thủ, bọn họ liền chạy nhanh chạy, giữ được rừng xanh sợ gì không củi đốt, nhưng phía trong bỗng có một người đi ra.

- U, làm gì vậy, xướng tuồng sao, tôi nói này em trai a, lão ba mới đi ra ngoài làm việc, có nguy hiểm hay không còn chưa nói, cậu liền làm ra những chuyện này ở ngoài cửa, này là có bất mãn với ba sao, muốn đón mẹ ruột và em gái ruột trở về thì nói một tiếng, đừng để hai người bọn họ xướng khúc ở đây, cậu không chê mất mặt, nhưng tiểu đội quang minh còn ngại mất mặt a, cũng làm mất mặt người trong căn cứ, nếu để người trong căn cứ khác biết phó đội trưởng tiểu đội chúng ta nổi danh ở căn cứ, muốn nhận em gái ruột cùng mẹ ruột mà dùng hết tâm cơ, vậy sẽ làm người ta cười chết.

Người tới đúng là con trai đội trưởng Triệu Bảo Bình tiểu đội quang minh, Triệu Kình Tổ.

Những lời này của hắn ta làm sắc mặt Triệu Kình Thiên lại đen thêm mấy bậc, người bên cạnh cũng nói thầm trong lòng, từ đâu mà người này nhìn ra Triệu Kình Thiên muốn nhận hai người mẹ con này, nếu không phải vừa rồi hắn ta nhảy ra, đôi mẹ con này chỉ sợ đã huyết bắn đương trường. Bất quá người trong tiểu đội quang minh đều hiểu, Triệu Kình Tổ này là tìm phiền toái đâu cho Triệu Kình Thiên, nghĩ đến hắn ta là rất muốn thấy Triệu Kình Thiên mất mặt, đặc biệt hai người phụ nữ này vừa nhìn liền biết đều không phải người hiền lành.

- Đây là mẹ ruột của cậu, chậc chậc, lăn lộn cũng thật thảm, tôi nói em trai này a, chúng ta cũng không thể học tiểu đội Thí Thiên bất cận nhân tình như vậy, tiểu đội quang minh chúng ta là tiểu đội có tình yêu. Nhìn em gái và mẹ ruột của cậu xem, lại nhìn cậu xem, mọi người sẽ nói cậu máu lạnh vô tình.

Triệu Kình Tổ nhìn mặt Triệu Kình Thiên, trong lòng vui vẻ, lão nhân đối với tên con hoang này còn tốt hơn người con ruột là hắn ta, trong lòng hắn ta sớm đã hận không chịu được.

Vốn dĩ hắn ta đã tìm được mấy người để xử lý Triệu Kình Thiên, ai biết mạt thế tới, bất quá cũng may mắn hắn ta động thủ chậm, bằng không bọn họ thật đúng là không thể có cuộc sống giống như trước mạt thế. Triệu Kình Tổ tuy rằng là người không thông minh, nhưng lại biết hắn ta có cuộc sống như vậy ở trong mạt thế là dựa vào ai, tiểu đội quang minh thực tế là của ai. Tuy hắn ta có sát tâm với Triệu Kình Thiên, nhưng không thể không dựa vào hắn, cho Triệu Kình Thiên thêm ngột ngạt vẫn khá tốt, chờ hắn ta kéo hết người tài bên cạnh Triệu Kình Thiên, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Triệu Kình Thiên. Không thể không nói Triệu Kình Tổ là người cái gì cũng dám nghĩ.

- Vị tiên sinh này là nói chính a, con trai a, con thương xót chúng ta đi a, chúng ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho con, Đa Đa mau cầu xin anh trai con đi.

Điền Thúy cũng nhân cơ hội chạy nhanh nói, tuy rằng không biết người này vì sao lại giúp bà ta, nhưng nhìn hắn ta quần áo ngăn nắp,bà ta nghĩ cũng là nhân vật có uy tín a.

- Đây là em gái đi, nhìn khuôn mặt nhỏ đáng thương này, tới, đi theo anh trai vào, nếu em là em gái của em trai anh thì cũng là em gái của anh, về sau anh trai nhất định sẽ chiếu cố em thật tốt, dứt lời liền dẫn hai mẹ con Tiền Đa Đa vào trong. Tuy hắn không muốn lôi kéo bà già này, tuy cô gái này cũng không có tư sắc gì, nhưng tóm lại còn tính trẻ tuổi, bao dưỡng cũng có thể, chủ yếu là có thể gây khó dễ cho Triệu Kình Thiên, nghĩ đến sắc mặt Triệu Kình Thiên về sau, Triệu Kình Tổ cảm thấy hôm nay thật là một ngày lành.

Tiểu kịch trường

Địch Thu: Ai, lão Bạch, ngươi có phải từ nhỏ uống mực nước lớn lên hay không?

Bạch Ngọc Li: Vì sao nói như vậy?

Địch Thu: Vì thủ đoạn đen tối của ngươi quá lợi hại, nói đầu ngươi lớn lên như thế nào a, không chỉ ta, mà ngay cả tiểu la đều nói ngươi là hồ ly ngàn năm..

Lâu Hiểu La ở bên cạnh, tức giận phừng phừng, cô nói lời này khi nào, nếu Bạch Ngọc Li hiểu lầm thật, dùng đến biện pháp chỉnh Liêu Trai, không phải là muốn mạng nhỏ của cô sao, tên gia hỏa Địch Thu này thật đúng là một tay bán đồng đội tốt.

Lâu Hiểu La: Nói bậy, ta rõ ràng nói trong đội có Bạch hồ ly không phải Bạch Ngọc Li là hậu nhân Gia Cát, chỉ số thông minh online đánh gục những phàm nhân như chúng ta, thì cũng là thiếu gia anh minh thần võ, tuệ nhãn thức châu, có thể phát hiện vàng, hai người anh hùng tích anh hùng, không cần xuyên tạc ý tứ ta.

Lâu Hiểu La lời lẽ chính đáng nói.

Địch Thu: Ai?

Bạch Ngọc Li: Ha hả, ta tin ngươi mới có quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook